Tác giả:

Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…

Chương 188: Chương 188

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Tân Cửu không kiềm được thán phục: “Ý tưởng này đúng là vừa liều lĩnh lại vừa hay ho, mặc dù chưa thấy bao giờ, nhưng xem ra thực sự có thể tiến hành, không biết từ đâu thất hoàng tử nghĩ ra những thứ này?”Lãnh Thiên Minh có phần bất ngờ, sau đó quay sang nhìn Lãnh Hàn: “Ờm…đây đều là chủ ý c*̉a Lãnh Hàn”.Mọi người đều giật mình nhìn về phía Lãnh Hàn, sau đó chắp tay ra hiệu.Còn Lãnh Hàn thì chỉ biết câm nín, đầu đầy vạch đen.Chẳng mấy chốc, mỗi một thông báo đều được lan truyền đến sáu mươi tám toàn thành của Sơn Đông dưới hình thức bố cáo.Tại cửa một quán trà nhỏ…“Này… này, có nghe thấy chưa? Hắc Kỳ Quân không chỉ miễn phí tiền thuê cửa hàng, mà còn cho vai lãi tức thấp nữa đấy, mượn 10 lượng, hai năm chỉ trả lãi có 1 lượng”, một người đang uống trà nói với người còn lại.“Đương nhiên là biết rồi, ta cũng dự định thuê một cửa hàng, tay nghề nhào bột của vợ ta thì khỏi phải nói, mở tiệm mì là nhất rồi còn gì?”, tên còn lại trả lời.“Ôi, chuyện tốt như vậy sao ngươi không gọi ta?”“Ngươi có thể làm được gì, quan phủ sẽ nghiệm thu cửa hàng đấy, không phải muốn mở là mở đâu, nếu không kinh doanh, cửa hàng sẽ bị thu hồi”.Phía bên kia, hai người phụ nữ vừa đi vừa trò chuyện.“Ngươi có đến quan phủ nhận con giống chưa? Ta nhận một con dê rừng và một con trâu đấy, không tốn đồng nào cả.Bọn họ bảo đợi đến khi trưởng thành, chỉ cần bán đi trả thù lao là được.Ngọn núi phía sau nhà chúng ta toàn là cỏ, mặc cho chúng ăn thỏa sức, hơn nữa, sau khi trâu lớn, chúng ta có thể khai hoang rất nhiều ruộng đất”, một phụ nữ đắc ý nói.Người còn lại nhìn nàng ta, cười nói: “Ta nhận mười con gà, năm con dê, hai con trâu.Trên núi có rất nhiều cỏ, sợ gì mà không nuôi nổi chúng, đến lúc đó, chỉ cần bán ra, chúng ta sẽ thu được một số lớn.Trước kia không dám nuôi, giờ đã có Hắc Kỳ Quân ở đây, lại không phải tốn tiền, còn sợ gì nữa chứ?”“Gì chứ? Ngươi nhận nhiều vậy à? Không được, để ta đi nhận thêm mấy con nữa…”Cùng lúc đó, ở mỗi cổng thành của sáu mươi tám tòa thành thuộc Sơn Đông có hơn mười chiếc xe ngựa cỡ lớn đỗ lại, trên mỗi chiếc xe có dựng một tấm bảng “Hắc Kỳ Hậu Cần”, trên đó viết: Hắc Kỳ Quân nhận vận chuyển tất cả thư tín, hàng hóa, vật phẩm tư nhân trong phạm vi lãnh thổ Sơn Đông.Mỗi cân chỉ cần trả 2 văn tiền, chưa đủ cân sẽ tính như một cân.Vận chuyển tốc hành đến từng tòa thành tại Sơn Đông…Đồng thời, tại mỗi một trạm của Hắc Kỳ Hậu Cần đều có bán khoai nướng, phía trên còn có một câu quảng cáo: “Khoai nướng Tiểu Hoa, ăn vào như mãnh hổ”.Đối với những dân chúng đã chịu đủ loại áp bách thì mỗi một điều trên tựa như hạn hán gặp mưa rào, đã hoàn toàn khơi dậy văn hóa truyền thừa trên mảnh đất này.Phút chốc, xưởng sản xuất mọc lên khắp nơi, đường sá được tu sửa, đủ các loại con giống, hàng hóa, liên tục lưu thông khắp các thành trì.Vì việc này, Tân Cửu đã tìm người chế tạo gần ngàn chiếc xe ngựa theo yêu cầu, lấy lý do huấn luyện tân binh, Hắc Kỳ Quân không ngừng di chuyển giữa các thành trì.Thảo nguyên phía bắc Bắc Lương.Sau khi nhận được tin tức đại quân của tộc Hồng Mao đang tập kết tại biên cảnh, Lãnh Liệt Vương liền dẫn theo năm vạn cấm vệ quân của đô thành chạy đến phương Bắc.Hiện tại, bọn họ đã đóng quân ở đây được hơn một tháng, đang chờ hội họp cùng các cánh quân khác.

Tân Cửu không kiềm được thán phục: “Ý tưởng này đúng là vừa liều lĩnh lại vừa hay ho, mặc dù chưa thấy bao giờ, nhưng xem ra thực sự có thể tiến hành, không biết từ đâu thất hoàng tử nghĩ ra những thứ này?”

Lãnh Thiên Minh có phần bất ngờ, sau đó quay sang nhìn Lãnh Hàn: “Ờm…đây đều là chủ ý c*̉a Lãnh Hàn”.

Mọi người đều giật mình nhìn về phía Lãnh Hàn, sau đó chắp tay ra hiệu.

Còn Lãnh Hàn thì chỉ biết câm nín, đầu đầy vạch đen.

Chẳng mấy chốc, mỗi một thông báo đều được lan truyền đến sáu mươi tám toàn thành của Sơn Đông dưới hình thức bố cáo.

Tại cửa một quán trà nhỏ…

“Này… này, có nghe thấy chưa? Hắc Kỳ Quân không chỉ miễn phí tiền thuê cửa hàng, mà còn cho vai lãi tức thấp nữa đấy, mượn 10 lượng, hai năm chỉ trả lãi có 1 lượng”, một người đang uống trà nói với người còn lại.

“Đương nhiên là biết rồi, ta cũng dự định thuê một cửa hàng, tay nghề nhào bột của vợ ta thì khỏi phải nói, mở tiệm mì là nhất rồi còn gì?”, tên còn lại trả lời.

“Ôi, chuyện tốt như vậy sao ngươi không gọi ta?”

“Ngươi có thể làm được gì, quan phủ sẽ nghiệm thu cửa hàng đấy, không phải muốn mở là mở đâu, nếu không kinh doanh, cửa hàng sẽ bị thu hồi”.

Phía bên kia, hai người phụ nữ vừa đi vừa trò chuyện.

“Ngươi có đến quan phủ nhận con giống chưa? Ta nhận một con dê rừng và một con trâu đấy, không tốn đồng nào cả.

Bọn họ bảo đợi đến khi trưởng thành, chỉ cần bán đi trả thù lao là được.

Ngọn núi phía sau nhà chúng ta toàn là cỏ, mặc cho chúng ăn thỏa sức, hơn nữa, sau khi trâu lớn, chúng ta có thể khai hoang rất nhiều ruộng đất”, một phụ nữ đắc ý nói.

Người còn lại nhìn nàng ta, cười nói: “Ta nhận mười con gà, năm con dê, hai con trâu.

Trên núi có rất nhiều cỏ, sợ gì mà không nuôi nổi chúng, đến lúc đó, chỉ cần bán ra, chúng ta sẽ thu được một số lớn.

Trước kia không dám nuôi, giờ đã có Hắc Kỳ Quân ở đây, lại không phải tốn tiền, còn sợ gì nữa chứ?”

“Gì chứ? Ngươi nhận nhiều vậy à? Không được, để ta đi nhận thêm mấy con nữa…”

Cùng lúc đó, ở mỗi cổng thành của sáu mươi tám tòa thành thuộc Sơn Đông có hơn mười chiếc xe ngựa cỡ lớn đỗ lại, trên mỗi chiếc xe có dựng một tấm bảng “Hắc Kỳ Hậu Cần”, trên đó viết: Hắc Kỳ Quân nhận vận chuyển tất cả thư tín, hàng hóa, vật phẩm tư nhân trong phạm vi lãnh thổ Sơn Đông.

Mỗi cân chỉ cần trả 2 văn tiền, chưa đủ cân sẽ tính như một cân.

Vận chuyển tốc hành đến từng tòa thành tại Sơn Đông…

Đồng thời, tại mỗi một trạm của Hắc Kỳ Hậu Cần đều có bán khoai nướng, phía trên còn có một câu quảng cáo: “Khoai nướng Tiểu Hoa, ăn vào như mãnh hổ”.

Đối với những dân chúng đã chịu đủ loại áp bách thì mỗi một điều trên tựa như hạn hán gặp mưa rào, đã hoàn toàn khơi dậy văn hóa truyền thừa trên mảnh đất này.

Phút chốc, xưởng sản xuất mọc lên khắp nơi, đường sá được tu sửa, đủ các loại con giống, hàng hóa, liên tục lưu thông khắp các thành trì.

Vì việc này, Tân Cửu đã tìm người chế tạo gần ngàn chiếc xe ngựa theo yêu cầu, lấy lý do huấn luyện tân binh, Hắc Kỳ Quân không ngừng di chuyển giữa các thành trì.

Thảo nguyên phía bắc Bắc Lương.

Sau khi nhận được tin tức đại quân của tộc Hồng Mao đang tập kết tại biên cảnh, Lãnh Liệt Vương liền dẫn theo năm vạn cấm vệ quân của đô thành chạy đến phương Bắc.

Hiện tại, bọn họ đã đóng quân ở đây được hơn một tháng, đang chờ hội họp cùng các cánh quân khác.

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Tân Cửu không kiềm được thán phục: “Ý tưởng này đúng là vừa liều lĩnh lại vừa hay ho, mặc dù chưa thấy bao giờ, nhưng xem ra thực sự có thể tiến hành, không biết từ đâu thất hoàng tử nghĩ ra những thứ này?”Lãnh Thiên Minh có phần bất ngờ, sau đó quay sang nhìn Lãnh Hàn: “Ờm…đây đều là chủ ý c*̉a Lãnh Hàn”.Mọi người đều giật mình nhìn về phía Lãnh Hàn, sau đó chắp tay ra hiệu.Còn Lãnh Hàn thì chỉ biết câm nín, đầu đầy vạch đen.Chẳng mấy chốc, mỗi một thông báo đều được lan truyền đến sáu mươi tám toàn thành của Sơn Đông dưới hình thức bố cáo.Tại cửa một quán trà nhỏ…“Này… này, có nghe thấy chưa? Hắc Kỳ Quân không chỉ miễn phí tiền thuê cửa hàng, mà còn cho vai lãi tức thấp nữa đấy, mượn 10 lượng, hai năm chỉ trả lãi có 1 lượng”, một người đang uống trà nói với người còn lại.“Đương nhiên là biết rồi, ta cũng dự định thuê một cửa hàng, tay nghề nhào bột của vợ ta thì khỏi phải nói, mở tiệm mì là nhất rồi còn gì?”, tên còn lại trả lời.“Ôi, chuyện tốt như vậy sao ngươi không gọi ta?”“Ngươi có thể làm được gì, quan phủ sẽ nghiệm thu cửa hàng đấy, không phải muốn mở là mở đâu, nếu không kinh doanh, cửa hàng sẽ bị thu hồi”.Phía bên kia, hai người phụ nữ vừa đi vừa trò chuyện.“Ngươi có đến quan phủ nhận con giống chưa? Ta nhận một con dê rừng và một con trâu đấy, không tốn đồng nào cả.Bọn họ bảo đợi đến khi trưởng thành, chỉ cần bán đi trả thù lao là được.Ngọn núi phía sau nhà chúng ta toàn là cỏ, mặc cho chúng ăn thỏa sức, hơn nữa, sau khi trâu lớn, chúng ta có thể khai hoang rất nhiều ruộng đất”, một phụ nữ đắc ý nói.Người còn lại nhìn nàng ta, cười nói: “Ta nhận mười con gà, năm con dê, hai con trâu.Trên núi có rất nhiều cỏ, sợ gì mà không nuôi nổi chúng, đến lúc đó, chỉ cần bán ra, chúng ta sẽ thu được một số lớn.Trước kia không dám nuôi, giờ đã có Hắc Kỳ Quân ở đây, lại không phải tốn tiền, còn sợ gì nữa chứ?”“Gì chứ? Ngươi nhận nhiều vậy à? Không được, để ta đi nhận thêm mấy con nữa…”Cùng lúc đó, ở mỗi cổng thành của sáu mươi tám tòa thành thuộc Sơn Đông có hơn mười chiếc xe ngựa cỡ lớn đỗ lại, trên mỗi chiếc xe có dựng một tấm bảng “Hắc Kỳ Hậu Cần”, trên đó viết: Hắc Kỳ Quân nhận vận chuyển tất cả thư tín, hàng hóa, vật phẩm tư nhân trong phạm vi lãnh thổ Sơn Đông.Mỗi cân chỉ cần trả 2 văn tiền, chưa đủ cân sẽ tính như một cân.Vận chuyển tốc hành đến từng tòa thành tại Sơn Đông…Đồng thời, tại mỗi một trạm của Hắc Kỳ Hậu Cần đều có bán khoai nướng, phía trên còn có một câu quảng cáo: “Khoai nướng Tiểu Hoa, ăn vào như mãnh hổ”.Đối với những dân chúng đã chịu đủ loại áp bách thì mỗi một điều trên tựa như hạn hán gặp mưa rào, đã hoàn toàn khơi dậy văn hóa truyền thừa trên mảnh đất này.Phút chốc, xưởng sản xuất mọc lên khắp nơi, đường sá được tu sửa, đủ các loại con giống, hàng hóa, liên tục lưu thông khắp các thành trì.Vì việc này, Tân Cửu đã tìm người chế tạo gần ngàn chiếc xe ngựa theo yêu cầu, lấy lý do huấn luyện tân binh, Hắc Kỳ Quân không ngừng di chuyển giữa các thành trì.Thảo nguyên phía bắc Bắc Lương.Sau khi nhận được tin tức đại quân của tộc Hồng Mao đang tập kết tại biên cảnh, Lãnh Liệt Vương liền dẫn theo năm vạn cấm vệ quân của đô thành chạy đến phương Bắc.Hiện tại, bọn họ đã đóng quân ở đây được hơn một tháng, đang chờ hội họp cùng các cánh quân khác.

Chương 188: Chương 188