Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 189: Chương 189
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Liên quân Bắc Lương do Dụ Long thống lĩnh bao gồm bốn đạo quân chủ lực cộng thêm quân đội thủ thành được phân phối tạm thời, nhân số tổng cộng đã đạt đến 60 vạn.Nhị hoàng tử Lãnh Thiên Ngạo cũng thống lĩnh tám vạn Mãnh Hổ Quân tham gia trận chiến này.Trong doanh trướng Lãnh Liệt Vương, Dụ Long bước vào:“Đại Vương, lấy trung quân làm trung tâm, đại quân đã tập kết đầy đủ, bây giờ chúng ta sẽ tiến quân ra biên cảnh?”, Dụ Long hỏi.Lãnh Liệt Vương gật đầu nói: “Truyền lệnh cho tất cả quân đoàn, xuất phát…”Trong phủ Thanh Châu, Lãnh Thiên Minh đang xem xét số liệu do các thành trì báo lên, hắn không khỏi bật cười: “Không ngờ h*m m**n làm giàu của dân chúng lại vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng ta”.Bên cạnh, Lãnh Hàn cười nói: “Với sắc lệnh này, dân chúng được bảo hộ hoàn toàn, sao có thể không tích cực cho được? Tuy Hắc Kỳ Quân phải đầu tư một lượng tiền lớn trong giai đoạn đầu, nhưng về lâu dài sẽ thu được lợi ích rất lớn.Bây giờ, ta đã thật sự tâm phục khẩu phục Thất hoàng tử rồi!”Lãnh Thiên Minh cười nói: “Ha ha, có thể được Lãnh đại tài tử công nhận, đó cũng là một việc may mắn…”Lãnh Hàn nói: “Còn có một việc, vài ngày nữa Cổ Bách Vạn sẽ đến phủ Thanh Châu để gặp mặt ngài, ta đã truyền tin cho ông ta, nhờ đưa mẹ ta cùng đến”.Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: “Đó là chuyện tốt, đưa gia mẫu đến đây thì ngươi không còn phải mong nhớ nữa.Tuy nhiên, Cổ Bách Vạn đến khiến ta rất bất ngờ, nhưng như vậy cũng tốt, nhân cơ hội này, ta sẽ hỏi rõ chuyện ông ta đã truyền tin cho ta lần trước”.Buổi tối, quay về vương phủ…“Lãnh ca ca, xem búp bê vải mà ta đã mua cho con của Mộ tỷ tỷ này…”, vừa thấy Lãnh Thiên Minh, Tiểu Lan vui vẻ nói.Mộ Như Tuyết bên cạnh lập tức cười nói: “Bây giờ chỉ mới mấy tháng mà thôi, hẳn phải đến cuối năm đứa bé mới được sinh ra, muội gấp gáp như vậy làm gì?”“Nói vậy sao được, Lãnh ca ca, chàng không biết đâu, hiện trong thành ngày càng nhiều người kinh doanh, con đường chính lúc nào cũng đông nghịt người, búp bê vải này là do một cô bé tự tay thêu đấy, ta mua được nó không dễ chút nào”, Tiểu Lan tỏ vẻ đắc ý.Lãnh Thiên Minh cười nói: “Tiểu Lan thật lợi hại, nàng muốn mua gì cứ mua thỏa thích, Lãnh ca ca của nàng là người có mỏ mà!”Tiểu Lan cười nói: “Tuân lệnh Thất hoàng tử!”Mộ Như Tuyết không khỏi trêu ghẹo: “Muội đừng có mượn cớ rong chơi, vẫn nên dành thời gian suy nghĩ làm thế nào để Lãnh ca ca…”, sau đó nàng chỉ chỉ vào bụng mình.Tiểu Lan nhanh chóng hiểu ý Mộ Như Tuyết, thoáng cái, mặt nàng đỏ bừng lên: “Mộ tỷ tỷ, sao tỷ lại nói vậy, người ta còn nhỏ mà…”Lãnh Thiên Minh bật cười: “Thật ra cũng không nhỏ, hay là vầy đi, đêm nay chúng ta tăng ca…”Vài ngày sau, Cổ Bách Vạn quả nhiên đến đúng hẹn, thân hình mập mạp, phúc hậu ngồi gọn lỏn trên chiếc xe ngựa xa hoa được chế tạo theo yêu cầu khiến người qua đường hâm mộ không thôi.“Lão gia, chúng ta đã đến phủ Thanh Châu”, một người hầu cung kính nói với Cổ Bách Vạn đang ngồi trong xe.Cổ Bách Vạn chậm rãi bước xuống xe, duối người một cái rối nói: Doạn đường này quả thật khiến ta mở rộng tầm mắt, ai mà tin được mấy năm trước, nơi này còn là một vùng hoang vu hẻo lánh cơ chứ? Thất hoàng từ Bắc Lương quà nhiên không phải người thường”.“Lão gia, chúng ta đến bái phòng bây giờ luôn hay sao?”, người hầu hỏi.
Liên quân Bắc Lương do Dụ Long thống lĩnh bao gồm bốn đạo quân chủ lực cộng thêm quân đội thủ thành được phân phối tạm thời, nhân số tổng cộng đã đạt đến 60 vạn.
Nhị hoàng tử Lãnh Thiên Ngạo cũng thống lĩnh tám vạn Mãnh Hổ Quân tham gia trận chiến này.
Trong doanh trướng Lãnh Liệt Vương, Dụ Long bước vào:
“Đại Vương, lấy trung quân làm trung tâm, đại quân đã tập kết đầy đủ, bây giờ chúng ta sẽ tiến quân ra biên cảnh?”, Dụ Long hỏi.
Lãnh Liệt Vương gật đầu nói: “Truyền lệnh cho tất cả quân đoàn, xuất phát…”
Trong phủ Thanh Châu, Lãnh Thiên Minh đang xem xét số liệu do các thành trì báo lên, hắn không khỏi bật cười: “Không ngờ h*m m**n làm giàu của dân chúng lại vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng ta”.
Bên cạnh, Lãnh Hàn cười nói: “Với sắc lệnh này, dân chúng được bảo hộ hoàn toàn, sao có thể không tích cực cho được? Tuy Hắc Kỳ Quân phải đầu tư một lượng tiền lớn trong giai đoạn đầu, nhưng về lâu dài sẽ thu được lợi ích rất lớn.
Bây giờ, ta đã thật sự tâm phục khẩu phục Thất hoàng tử rồi!”
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Ha ha, có thể được Lãnh đại tài tử công nhận, đó cũng là một việc may mắn…”
Lãnh Hàn nói: “Còn có một việc, vài ngày nữa Cổ Bách Vạn sẽ đến phủ Thanh Châu để gặp mặt ngài, ta đã truyền tin cho ông ta, nhờ đưa mẹ ta cùng đến”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: “Đó là chuyện tốt, đưa gia mẫu đến đây thì ngươi không còn phải mong nhớ nữa.
Tuy nhiên, Cổ Bách Vạn đến khiến ta rất bất ngờ, nhưng như vậy cũng tốt, nhân cơ hội này, ta sẽ hỏi rõ chuyện ông ta đã truyền tin cho ta lần trước”.
Buổi tối, quay về vương phủ…
“Lãnh ca ca, xem búp bê vải mà ta đã mua cho con của Mộ tỷ tỷ này…”, vừa thấy Lãnh Thiên Minh, Tiểu Lan vui vẻ nói.
Mộ Như Tuyết bên cạnh lập tức cười nói: “Bây giờ chỉ mới mấy tháng mà thôi, hẳn phải đến cuối năm đứa bé mới được sinh ra, muội gấp gáp như vậy làm gì?”
“Nói vậy sao được, Lãnh ca ca, chàng không biết đâu, hiện trong thành ngày càng nhiều người kinh doanh, con đường chính lúc nào cũng đông nghịt người, búp bê vải này là do một cô bé tự tay thêu đấy, ta mua được nó không dễ chút nào”, Tiểu Lan tỏ vẻ đắc ý.
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Tiểu Lan thật lợi hại, nàng muốn mua gì cứ mua thỏa thích, Lãnh ca ca của nàng là người có mỏ mà!”
Tiểu Lan cười nói: “Tuân lệnh Thất hoàng tử!”
Mộ Như Tuyết không khỏi trêu ghẹo: “Muội đừng có mượn cớ rong chơi, vẫn nên dành thời gian suy nghĩ làm thế nào để Lãnh ca ca…”, sau đó nàng chỉ chỉ vào bụng mình.
Tiểu Lan nhanh chóng hiểu ý Mộ Như Tuyết, thoáng cái, mặt nàng đỏ bừng lên: “Mộ tỷ tỷ, sao tỷ lại nói vậy, người ta còn nhỏ mà…”
Lãnh Thiên Minh bật cười: “Thật ra cũng không nhỏ, hay là vầy đi, đêm nay chúng ta tăng ca…”
Vài ngày sau, Cổ Bách Vạn quả nhiên đến đúng hẹn, thân hình mập mạp, phúc hậu ngồi gọn lỏn trên chiếc xe ngựa xa hoa được chế tạo theo yêu cầu khiến người qua đường hâm mộ không thôi.
“Lão gia, chúng ta đã đến phủ Thanh Châu”, một người hầu cung kính nói với Cổ Bách Vạn đang ngồi trong xe.
Cổ Bách Vạn chậm rãi bước xuống xe, duối người một cái rối nói: Doạn đường này quả thật khiến ta mở rộng tầm mắt, ai mà tin được mấy năm trước, nơi này còn là một vùng hoang vu hẻo lánh cơ chứ? Thất hoàng từ Bắc Lương quà nhiên không phải người thường”.
“Lão gia, chúng ta đến bái phòng bây giờ luôn hay sao?”, người hầu hỏi.
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Liên quân Bắc Lương do Dụ Long thống lĩnh bao gồm bốn đạo quân chủ lực cộng thêm quân đội thủ thành được phân phối tạm thời, nhân số tổng cộng đã đạt đến 60 vạn.Nhị hoàng tử Lãnh Thiên Ngạo cũng thống lĩnh tám vạn Mãnh Hổ Quân tham gia trận chiến này.Trong doanh trướng Lãnh Liệt Vương, Dụ Long bước vào:“Đại Vương, lấy trung quân làm trung tâm, đại quân đã tập kết đầy đủ, bây giờ chúng ta sẽ tiến quân ra biên cảnh?”, Dụ Long hỏi.Lãnh Liệt Vương gật đầu nói: “Truyền lệnh cho tất cả quân đoàn, xuất phát…”Trong phủ Thanh Châu, Lãnh Thiên Minh đang xem xét số liệu do các thành trì báo lên, hắn không khỏi bật cười: “Không ngờ h*m m**n làm giàu của dân chúng lại vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng ta”.Bên cạnh, Lãnh Hàn cười nói: “Với sắc lệnh này, dân chúng được bảo hộ hoàn toàn, sao có thể không tích cực cho được? Tuy Hắc Kỳ Quân phải đầu tư một lượng tiền lớn trong giai đoạn đầu, nhưng về lâu dài sẽ thu được lợi ích rất lớn.Bây giờ, ta đã thật sự tâm phục khẩu phục Thất hoàng tử rồi!”Lãnh Thiên Minh cười nói: “Ha ha, có thể được Lãnh đại tài tử công nhận, đó cũng là một việc may mắn…”Lãnh Hàn nói: “Còn có một việc, vài ngày nữa Cổ Bách Vạn sẽ đến phủ Thanh Châu để gặp mặt ngài, ta đã truyền tin cho ông ta, nhờ đưa mẹ ta cùng đến”.Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: “Đó là chuyện tốt, đưa gia mẫu đến đây thì ngươi không còn phải mong nhớ nữa.Tuy nhiên, Cổ Bách Vạn đến khiến ta rất bất ngờ, nhưng như vậy cũng tốt, nhân cơ hội này, ta sẽ hỏi rõ chuyện ông ta đã truyền tin cho ta lần trước”.Buổi tối, quay về vương phủ…“Lãnh ca ca, xem búp bê vải mà ta đã mua cho con của Mộ tỷ tỷ này…”, vừa thấy Lãnh Thiên Minh, Tiểu Lan vui vẻ nói.Mộ Như Tuyết bên cạnh lập tức cười nói: “Bây giờ chỉ mới mấy tháng mà thôi, hẳn phải đến cuối năm đứa bé mới được sinh ra, muội gấp gáp như vậy làm gì?”“Nói vậy sao được, Lãnh ca ca, chàng không biết đâu, hiện trong thành ngày càng nhiều người kinh doanh, con đường chính lúc nào cũng đông nghịt người, búp bê vải này là do một cô bé tự tay thêu đấy, ta mua được nó không dễ chút nào”, Tiểu Lan tỏ vẻ đắc ý.Lãnh Thiên Minh cười nói: “Tiểu Lan thật lợi hại, nàng muốn mua gì cứ mua thỏa thích, Lãnh ca ca của nàng là người có mỏ mà!”Tiểu Lan cười nói: “Tuân lệnh Thất hoàng tử!”Mộ Như Tuyết không khỏi trêu ghẹo: “Muội đừng có mượn cớ rong chơi, vẫn nên dành thời gian suy nghĩ làm thế nào để Lãnh ca ca…”, sau đó nàng chỉ chỉ vào bụng mình.Tiểu Lan nhanh chóng hiểu ý Mộ Như Tuyết, thoáng cái, mặt nàng đỏ bừng lên: “Mộ tỷ tỷ, sao tỷ lại nói vậy, người ta còn nhỏ mà…”Lãnh Thiên Minh bật cười: “Thật ra cũng không nhỏ, hay là vầy đi, đêm nay chúng ta tăng ca…”Vài ngày sau, Cổ Bách Vạn quả nhiên đến đúng hẹn, thân hình mập mạp, phúc hậu ngồi gọn lỏn trên chiếc xe ngựa xa hoa được chế tạo theo yêu cầu khiến người qua đường hâm mộ không thôi.“Lão gia, chúng ta đã đến phủ Thanh Châu”, một người hầu cung kính nói với Cổ Bách Vạn đang ngồi trong xe.Cổ Bách Vạn chậm rãi bước xuống xe, duối người một cái rối nói: Doạn đường này quả thật khiến ta mở rộng tầm mắt, ai mà tin được mấy năm trước, nơi này còn là một vùng hoang vu hẻo lánh cơ chứ? Thất hoàng từ Bắc Lương quà nhiên không phải người thường”.“Lão gia, chúng ta đến bái phòng bây giờ luôn hay sao?”, người hầu hỏi.