Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 250: 250: Xem Như Mưu Phản Đấy!”
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Chư vị, ta tin rất nhiều người trong các vị đều nhận được thư từ vương thành.Không cần ta nói, chắc hẳn các vị cũng có thể đoán được, hoàng đế bệ hạ không thể nào thoái vị, truyền ngôi cho đại hoàng tử được.Nếu ta đoán không lầm, chắc chắn là đại hoàng tử nhân cơ hội đại quân của chúng ta xuôi nam mà khởi binh tạo phản”.Mọi người đều kinh hãi, bàn tán xôn xao.Advertisement“Lưu đại nhân, việc này… chúng ta nên làm gì bây giờ?”“Đúng vậy, chúng ta đều nhận được chiếu lệnh…”“Ta cũng không biết, nhưng ta muốn nói với mọi người một điều.Lưu Bất Đắc này tuyệt đối không đầu nhập dưới trướng đại hoàng tử.Hiện tại còn chưa biết tình huống của bệ hạ và công chúa như thế nào, hi vọng chư vị chớ tự loạn trận cước”.“Thế nhưng, Lưu đại nhân, thu được chiếu thư mà không tuân mệnh, xem như mưu phản đấy!”“Đúng vậy, nếu không quay về chúng ta sẽ bị phán tội tạo phản, cả nhà đều bị liên lụy…”Lưu Bất Đắc hô to: “Nói thực với các vị, ta đang giữ chiếu thư mà Đại Vương đã viết sẵn, trong đó có ghi rõ ngài ấy sẽ truyền lại vương vị cho công chúa điện hạ.Chiếu thư này có thể làm bằng chứng chứng minh đại hoàng tử mưu phản”.“Thật vậy sao? Đại Vương quyết định truyền ngôi cho công chúa rồi sao?”“Nhưng dù là như vậy, hiện tại công chúa không có ở đây, chúng ta không danh không phận, sao có thể khởi binh được?”Lưu Bất Đắc nhìn chúng tướng lĩnh, nói: “Chư vị… chư vị, nếu như đại hoàng tử mưu phản thì chúng ta chính là hi vọng cuối cùng.Trước mắt, chỉ có một cách, đại quân theo như chiếu lệnh quay về vương thành.Trên đường đi, nghe ngóng tin tức xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.Nếu như Đại Vương thật sự truyền ngôi cho đại hoàng tử, lão phu cũng không còn gì để nói.Còn nếu như không phải, vậy thì vận mệnh Đại Lương chỉ đành nhờ vào chúng ta mà thôi”."Được, Lưu đại nhân, chúng ta tin tưởng ông..."Lãnh Thiên Minh lúc này đang họp với nội các vừa mới thành lập của mình, thành viên trong nội các lần lượt là tể tướng Tề Dung, trung thư viện Phục Tinh Trung, thượng thư viện Ký Bình, thường dân Lãnh Hàn và Tân Cửu vừa mới được điều từ Sơn Đông về.Trung thư viện phụ trách quản lí văn võ bá quan thiên hạ, việc điều động quân đội, cho nên bình thường hạ lệnh cho các đại thần triều đình, vương thất hoàng tộc đều là do trung thư viện ban hành.Thượng thư viện lại hướng về vạn dân thiên hạ, thông thường đều là ban hành lệnh của đại vương trực tiếp tới bách tính toàn quốc."Các vị, việc khoa cử sắp tới gần, ta định nhân cơ hội này chọn ra một lứa người tài có thể sử dụng được".Tề Dung nói: "Lựa chọn người tài hữu dụng đương nhiên là chuyện tốt, nhưng dựa vào kinh nghiệm bao năm qua, nhân tài được chọn ra từ khoa cử này đa số đều lấy thi ca làm trọng, trong thời gian ngắn rất khó đảm đương được nhiệm vụ lớn".Lãnh Hàn nói: "Lời Tề tướng nói có lý, thần thấy bài thi khoa cử bao năm qua của Bắc Lương đều là vài đề làm thơ, tả cảnh, không có khác biệt gì với Đại Lương, nhưng thần biết rõ người được lựa chọn ra từ hệ thống này một khi có được quyền lực đều rất dễ dàng đánh mất chính mình".Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: "Đây chính là mục đích mà ta triệu tập mọi người tới đây hôm nay, người chúng ta chọn ra nhất định phải là quan tốt tạo phúc được cho dân, chứ không phải một đám chỉ biết ngâm thơ sáng tác, cho nên ta quyết định đề thi lần này sẽ do đích thân ta ra đề..."…Quản Cùng, một hộ nông gia nghèo khó tại sơn thôn ngoại thành đô thành Bắc Lương, từ nhỏ gia cảnh bần hàn, đối với những người như họ mà nói thì chỉ có một con đường, đó chính là đọc sách rồi thi cử đỗ đạt thành danh, bằng không chỉ đành cả đời cày cấy mưu sinh giống như cha mẹ mà thôi...!
“Chư vị, ta tin rất nhiều người trong các vị đều nhận được thư từ vương thành.
Không cần ta nói, chắc hẳn các vị cũng có thể đoán được, hoàng đế bệ hạ không thể nào thoái vị, truyền ngôi cho đại hoàng tử được.
Nếu ta đoán không lầm, chắc chắn là đại hoàng tử nhân cơ hội đại quân của chúng ta xuôi nam mà khởi binh tạo phản”.
Mọi người đều kinh hãi, bàn tán xôn xao.
Advertisement
“Lưu đại nhân, việc này… chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Đúng vậy, chúng ta đều nhận được chiếu lệnh…”
“Ta cũng không biết, nhưng ta muốn nói với mọi người một điều.
Lưu Bất Đắc này tuyệt đối không đầu nhập dưới trướng đại hoàng tử.
Hiện tại còn chưa biết tình huống của bệ hạ và công chúa như thế nào, hi vọng chư vị chớ tự loạn trận cước”.
“Thế nhưng, Lưu đại nhân, thu được chiếu thư mà không tuân mệnh, xem như mưu phản đấy!”
“Đúng vậy, nếu không quay về chúng ta sẽ bị phán tội tạo phản, cả nhà đều bị liên lụy…”
Lưu Bất Đắc hô to: “Nói thực với các vị, ta đang giữ chiếu thư mà Đại Vương đã viết sẵn, trong đó có ghi rõ ngài ấy sẽ truyền lại vương vị cho công chúa điện hạ.
Chiếu thư này có thể làm bằng chứng chứng minh đại hoàng tử mưu phản”.
“Thật vậy sao? Đại Vương quyết định truyền ngôi cho công chúa rồi sao?”
“Nhưng dù là như vậy, hiện tại công chúa không có ở đây, chúng ta không danh không phận, sao có thể khởi binh được?”
Lưu Bất Đắc nhìn chúng tướng lĩnh, nói: “Chư vị… chư vị, nếu như đại hoàng tử mưu phản thì chúng ta chính là hi vọng cuối cùng.
Trước mắt, chỉ có một cách, đại quân theo như chiếu lệnh quay về vương thành.
Trên đường đi, nghe ngóng tin tức xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Nếu như Đại Vương thật sự truyền ngôi cho đại hoàng tử, lão phu cũng không còn gì để nói.
Còn nếu như không phải, vậy thì vận mệnh Đại Lương chỉ đành nhờ vào chúng ta mà thôi”.
"Được, Lưu đại nhân, chúng ta tin tưởng ông..."
Lãnh Thiên Minh lúc này đang họp với nội các vừa mới thành lập của mình, thành viên trong nội các lần lượt là tể tướng Tề Dung, trung thư viện Phục Tinh Trung, thượng thư viện Ký Bình, thường dân Lãnh Hàn và Tân Cửu vừa mới được điều từ Sơn Đông về.
Trung thư viện phụ trách quản lí văn võ bá quan thiên hạ, việc điều động quân đội, cho nên bình thường hạ lệnh cho các đại thần triều đình, vương thất hoàng tộc đều là do trung thư viện ban hành.
Thượng thư viện lại hướng về vạn dân thiên hạ, thông thường đều là ban hành lệnh của đại vương trực tiếp tới bách tính toàn quốc.
"Các vị, việc khoa cử sắp tới gần, ta định nhân cơ hội này chọn ra một lứa người tài có thể sử dụng được".
Tề Dung nói: "Lựa chọn người tài hữu dụng đương nhiên là chuyện tốt, nhưng dựa vào kinh nghiệm bao năm qua, nhân tài được chọn ra từ khoa cử này đa số đều lấy thi ca làm trọng, trong thời gian ngắn rất khó đảm đương được nhiệm vụ lớn".
Lãnh Hàn nói: "Lời Tề tướng nói có lý, thần thấy bài thi khoa cử bao năm qua của Bắc Lương đều là vài đề làm thơ, tả cảnh, không có khác biệt gì với Đại Lương, nhưng thần biết rõ người được lựa chọn ra từ hệ thống này một khi có được quyền lực đều rất dễ dàng đánh mất chính mình".
Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: "Đây chính là mục đích mà ta triệu tập mọi người tới đây hôm nay, người chúng ta chọn ra nhất định phải là quan tốt tạo phúc được cho dân, chứ không phải một đám chỉ biết ngâm thơ sáng tác, cho nên ta quyết định đề thi lần này sẽ do đích thân ta ra đề..."
…
Quản Cùng, một hộ nông gia nghèo khó tại sơn thôn ngoại thành đô thành Bắc Lương, từ nhỏ gia cảnh bần hàn, đối với những người như họ mà nói thì chỉ có một con đường, đó chính là đọc sách rồi thi cử đỗ đạt thành danh, bằng không chỉ đành cả đời cày cấy mưu sinh giống như cha mẹ mà thôi...!
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Chư vị, ta tin rất nhiều người trong các vị đều nhận được thư từ vương thành.Không cần ta nói, chắc hẳn các vị cũng có thể đoán được, hoàng đế bệ hạ không thể nào thoái vị, truyền ngôi cho đại hoàng tử được.Nếu ta đoán không lầm, chắc chắn là đại hoàng tử nhân cơ hội đại quân của chúng ta xuôi nam mà khởi binh tạo phản”.Mọi người đều kinh hãi, bàn tán xôn xao.Advertisement“Lưu đại nhân, việc này… chúng ta nên làm gì bây giờ?”“Đúng vậy, chúng ta đều nhận được chiếu lệnh…”“Ta cũng không biết, nhưng ta muốn nói với mọi người một điều.Lưu Bất Đắc này tuyệt đối không đầu nhập dưới trướng đại hoàng tử.Hiện tại còn chưa biết tình huống của bệ hạ và công chúa như thế nào, hi vọng chư vị chớ tự loạn trận cước”.“Thế nhưng, Lưu đại nhân, thu được chiếu thư mà không tuân mệnh, xem như mưu phản đấy!”“Đúng vậy, nếu không quay về chúng ta sẽ bị phán tội tạo phản, cả nhà đều bị liên lụy…”Lưu Bất Đắc hô to: “Nói thực với các vị, ta đang giữ chiếu thư mà Đại Vương đã viết sẵn, trong đó có ghi rõ ngài ấy sẽ truyền lại vương vị cho công chúa điện hạ.Chiếu thư này có thể làm bằng chứng chứng minh đại hoàng tử mưu phản”.“Thật vậy sao? Đại Vương quyết định truyền ngôi cho công chúa rồi sao?”“Nhưng dù là như vậy, hiện tại công chúa không có ở đây, chúng ta không danh không phận, sao có thể khởi binh được?”Lưu Bất Đắc nhìn chúng tướng lĩnh, nói: “Chư vị… chư vị, nếu như đại hoàng tử mưu phản thì chúng ta chính là hi vọng cuối cùng.Trước mắt, chỉ có một cách, đại quân theo như chiếu lệnh quay về vương thành.Trên đường đi, nghe ngóng tin tức xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.Nếu như Đại Vương thật sự truyền ngôi cho đại hoàng tử, lão phu cũng không còn gì để nói.Còn nếu như không phải, vậy thì vận mệnh Đại Lương chỉ đành nhờ vào chúng ta mà thôi”."Được, Lưu đại nhân, chúng ta tin tưởng ông..."Lãnh Thiên Minh lúc này đang họp với nội các vừa mới thành lập của mình, thành viên trong nội các lần lượt là tể tướng Tề Dung, trung thư viện Phục Tinh Trung, thượng thư viện Ký Bình, thường dân Lãnh Hàn và Tân Cửu vừa mới được điều từ Sơn Đông về.Trung thư viện phụ trách quản lí văn võ bá quan thiên hạ, việc điều động quân đội, cho nên bình thường hạ lệnh cho các đại thần triều đình, vương thất hoàng tộc đều là do trung thư viện ban hành.Thượng thư viện lại hướng về vạn dân thiên hạ, thông thường đều là ban hành lệnh của đại vương trực tiếp tới bách tính toàn quốc."Các vị, việc khoa cử sắp tới gần, ta định nhân cơ hội này chọn ra một lứa người tài có thể sử dụng được".Tề Dung nói: "Lựa chọn người tài hữu dụng đương nhiên là chuyện tốt, nhưng dựa vào kinh nghiệm bao năm qua, nhân tài được chọn ra từ khoa cử này đa số đều lấy thi ca làm trọng, trong thời gian ngắn rất khó đảm đương được nhiệm vụ lớn".Lãnh Hàn nói: "Lời Tề tướng nói có lý, thần thấy bài thi khoa cử bao năm qua của Bắc Lương đều là vài đề làm thơ, tả cảnh, không có khác biệt gì với Đại Lương, nhưng thần biết rõ người được lựa chọn ra từ hệ thống này một khi có được quyền lực đều rất dễ dàng đánh mất chính mình".Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: "Đây chính là mục đích mà ta triệu tập mọi người tới đây hôm nay, người chúng ta chọn ra nhất định phải là quan tốt tạo phúc được cho dân, chứ không phải một đám chỉ biết ngâm thơ sáng tác, cho nên ta quyết định đề thi lần này sẽ do đích thân ta ra đề..."…Quản Cùng, một hộ nông gia nghèo khó tại sơn thôn ngoại thành đô thành Bắc Lương, từ nhỏ gia cảnh bần hàn, đối với những người như họ mà nói thì chỉ có một con đường, đó chính là đọc sách rồi thi cử đỗ đạt thành danh, bằng không chỉ đành cả đời cày cấy mưu sinh giống như cha mẹ mà thôi...!