Tác giả:

Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…

Chương 251: 251: Đúng Là Chết Không Thay Đổi

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… "Cùng Nhi, trước đây cha con đặt cho con cái tên này chính là hy vọng sẽ có một ngày con có thể trở nên nổi bật, không còn nghèo khổ nữa, khoa cử lần này con nhất định phải cố gắng lên nhé"."Mẹ, con thật sự không muốn đọc sách nữa, ngày nào cũng đọc chi hồ giả dã, căn bản không có chút tác dụng nào trong cuộc sống, cho dù có viết được thơ hay thế nào thì cũng có ích gì? Lẽ nào viết thơ hay là có thể trở thành một vị quan tốt, làm quan không phải nên hiểu được nỗi âu lo của dân sao? Thật sự không biết thế đạo này rốt cuộc là thế nào nữa"."Cùng nhi, con không được nói năng linh tinh"."Con đâu có nói linh tinh, mẹ xem từ cổ chí kim, quan được chọn ra từ khoa cử có mấy người làm tốt, người thật sự có năng lực cuối cùng đều chẳng phải là những người bị ép buộc phải đi buôn bán hoặc là rời xa quan trường đó ư? Dân sinh là đại kế thiên hạ, làm thế nào để trị được thiên hạ, tạo phúc cho dân mới là căn bản của khoa cử mới đúng".Advertisement"Ai yo, con trai ta, dân không đấu được với quan, con đừng quan tâm người ta đúng hay sai, chỉ cần nhà quan yêu cầu thì chính là đúng"."Nhưng việc này...!haiz, mẹ, mẹ yên tâm, con cố hắng hết sức là được chứ gì, con cũng muốn ghi danh Tam Giáp, làm một vị quan tốt, nhưng người thô thiển như con, lại không am hiểu những hư tình giả ý đó, e là cơ hội sẽ không lớn đâu"."Con trai à, nhà họ Quản chúng ta mấy đời nghèo khó, đến đời con khó khăn lắm mới có được công danh, mới có cơ hội tham dự khoa cử, con nhất định phải cố gắng lên, thực sự không được thì sang năm chúng ta lại thi tiếp, đến khi nào thi đậu thì thôi.Cho dù chỉ làm một quan nhỏ cũng còn tốt hơn con làm ruộng ở cái sơn thôn này".Quản Cùng gật đầu, rồi lại lắc đầu, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài.Trong tẩm cung đô thành, Lãnh Thiên Minh đang cầm một bức mật hàm xem, vừa xem vừa cười nói: "Đúng là chết không thay đổi".Tiểu Tường Tử bên cạnh cười nói: "Đại vương, có cần thần tìm người xử lý bọn họ không?"Lãnh Thiên Minh cười nói: "Không cần, ta ngược lại muốn xem xem trong cung này rốt cuộc có bao nhiêu người là người của bọn họ..."Từ khi hắn lên ngôi vương vị thì đã cảm thấy quản lý cả một quốc gia với quản lý một thành thị đúng là khác xa một trời một vực, có những lúc cảm giác như ngoài tầm tay với.Đa số vùng lãnh thổ của Bắc Lương đều là nằm ở vùng Tây Bắc khô hạn, sản lượng lương thực từ xưa đến nay đều rất thấp, lại gặp phải mấy năm đại hán, việc này khiến Lãnh Thiên Minh thực sự đau đầu...!Chẳng mấy chốc mà khoa cử đã bắt đầu rồi, học tử đến từ khắp các địa phương có công danh trên toàn quốc đều tụ tập về đô thành, trong một đại cung vừa mới được xây dựng lên, trường thi có quân Hắc Kỳ canh gác sắp sửa khai đề rồi...!Quản Cùng sớm đã đến trường thi, đã có rất nhiều thí sinh tụ tập ở đây, lũ lượt dự doán đề thi mà năm nay sẽ xuất hiện.Đề thi năm ngoái là lấy hình ảnh núi để làm một bài thơ.Kỳ thi trước đấy thì lấy ánh chiều tà để làm một bài thơ ca.Sau đó thì là một vài câu hỏi liên quan đến quân thần lễ nghĩa, trung hiếu nhân nghĩa.Năm nay đề sẽ là gì đây? Tất cả mọi người đều xôn xao dự đoán."Ta đoán năm nay nhất định là tuyết, bởi vì đại vương trước đây đã từng làm một bài thơ có liên quan đến tuyết, ta đã nghĩ ra trước một bài rồi"."Đúng, nói có lý"."Cho dù ngươi đoán được thì cũng có tác dụng gì? Thơ do các ngươi làm trước cũng chưa hẳn đã so được với người ta phát huy tại trường thi, ta nghe nói có rất nhiều học tử chuyên môn đến tận Đại Lương để bái thầy...!đều là những người có tiền có quyền...""Một bài thơ mà thay đổi cả càn khôn..."Quản Cùng nghe được những lời này cũng chỉ biết thở dài."Haiz, quan tâm quái gì là đề nào, cứ cố gắng hết sức mà làm".Rất nhanh, cửa lớn trường thi được mở ra, mỗi thí sinh đều dựa vào công văn quan phủ của mình để tiến vào trường thi, đề thi cũng được mang đến đúng lúc này.Quan giám khảo năm nay đều vừa được chọn ra tức thời, lại cộng thêm đề thi vẫn luôn được niêm phong trong cung, cho nên đến hiện tại bọn họ cũng không biết đề thi năm nay rốt cuộc là gì.Quản Cùng mài mực xong, đầu óc cũng bắt đầu nhớ lại chi hồ giả dã đó, không bao lâu liền có người bắt đầu đi phát đề thi, rất nhiều tiếng ồn ào vang lên.

"Cùng Nhi, trước đây cha con đặt cho con cái tên này chính là hy vọng sẽ có một ngày con có thể trở nên nổi bật, không còn nghèo khổ nữa, khoa cử lần này con nhất định phải cố gắng lên nhé".

"Mẹ, con thật sự không muốn đọc sách nữa, ngày nào cũng đọc chi hồ giả dã, căn bản không có chút tác dụng nào trong cuộc sống, cho dù có viết được thơ hay thế nào thì cũng có ích gì? Lẽ nào viết thơ hay là có thể trở thành một vị quan tốt, làm quan không phải nên hiểu được nỗi âu lo của dân sao? Thật sự không biết thế đạo này rốt cuộc là thế nào nữa".

"Cùng nhi, con không được nói năng linh tinh".

"Con đâu có nói linh tinh, mẹ xem từ cổ chí kim, quan được chọn ra từ khoa cử có mấy người làm tốt, người thật sự có năng lực cuối cùng đều chẳng phải là những người bị ép buộc phải đi buôn bán hoặc là rời xa quan trường đó ư? Dân sinh là đại kế thiên hạ, làm thế nào để trị được thiên hạ, tạo phúc cho dân mới là căn bản của khoa cử mới đúng".

Advertisement

"Ai yo, con trai ta, dân không đấu được với quan, con đừng quan tâm người ta đúng hay sai, chỉ cần nhà quan yêu cầu thì chính là đúng".

"Nhưng việc này...!haiz, mẹ, mẹ yên tâm, con cố hắng hết sức là được chứ gì, con cũng muốn ghi danh Tam Giáp, làm một vị quan tốt, nhưng người thô thiển như con, lại không am hiểu những hư tình giả ý đó, e là cơ hội sẽ không lớn đâu".

"Con trai à, nhà họ Quản chúng ta mấy đời nghèo khó, đến đời con khó khăn lắm mới có được công danh, mới có cơ hội tham dự khoa cử, con nhất định phải cố gắng lên, thực sự không được thì sang năm chúng ta lại thi tiếp, đến khi nào thi đậu thì thôi.

Cho dù chỉ làm một quan nhỏ cũng còn tốt hơn con làm ruộng ở cái sơn thôn này".

Quản Cùng gật đầu, rồi lại lắc đầu, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài.

Trong tẩm cung đô thành, Lãnh Thiên Minh đang cầm một bức mật hàm xem, vừa xem vừa cười nói: "Đúng là chết không thay đổi".

Tiểu Tường Tử bên cạnh cười nói: "Đại vương, có cần thần tìm người xử lý bọn họ không?"

Lãnh Thiên Minh cười nói: "Không cần, ta ngược lại muốn xem xem trong cung này rốt cuộc có bao nhiêu người là người của bọn họ..."

Từ khi hắn lên ngôi vương vị thì đã cảm thấy quản lý cả một quốc gia với quản lý một thành thị đúng là khác xa một trời một vực, có những lúc cảm giác như ngoài tầm tay với.

Đa số vùng lãnh thổ của Bắc Lương đều là nằm ở vùng Tây Bắc khô hạn, sản lượng lương thực từ xưa đến nay đều rất thấp, lại gặp phải mấy năm đại hán, việc này khiến Lãnh Thiên Minh thực sự đau đầu...!

Chẳng mấy chốc mà khoa cử đã bắt đầu rồi, học tử đến từ khắp các địa phương có công danh trên toàn quốc đều tụ tập về đô thành, trong một đại cung vừa mới được xây dựng lên, trường thi có quân Hắc Kỳ canh gác sắp sửa khai đề rồi...!

Quản Cùng sớm đã đến trường thi, đã có rất nhiều thí sinh tụ tập ở đây, lũ lượt dự doán đề thi mà năm nay sẽ xuất hiện.

Đề thi năm ngoái là lấy hình ảnh núi để làm một bài thơ.

Kỳ thi trước đấy thì lấy ánh chiều tà để làm một bài thơ ca.

Sau đó thì là một vài câu hỏi liên quan đến quân thần lễ nghĩa, trung hiếu nhân nghĩa.

Năm nay đề sẽ là gì đây? Tất cả mọi người đều xôn xao dự đoán.

"Ta đoán năm nay nhất định là tuyết, bởi vì đại vương trước đây đã từng làm một bài thơ có liên quan đến tuyết, ta đã nghĩ ra trước một bài rồi".

"Đúng, nói có lý".

"Cho dù ngươi đoán được thì cũng có tác dụng gì? Thơ do các ngươi làm trước cũng chưa hẳn đã so được với người ta phát huy tại trường thi, ta nghe nói có rất nhiều học tử chuyên môn đến tận Đại Lương để bái thầy...!đều là những người có tiền có quyền..."

"Một bài thơ mà thay đổi cả càn khôn..."

Quản Cùng nghe được những lời này cũng chỉ biết thở dài.

"Haiz, quan tâm quái gì là đề nào, cứ cố gắng hết sức mà làm".

Rất nhanh, cửa lớn trường thi được mở ra, mỗi thí sinh đều dựa vào công văn quan phủ của mình để tiến vào trường thi, đề thi cũng được mang đến đúng lúc này.

Quan giám khảo năm nay đều vừa được chọn ra tức thời, lại cộng thêm đề thi vẫn luôn được niêm phong trong cung, cho nên đến hiện tại bọn họ cũng không biết đề thi năm nay rốt cuộc là gì.

Quản Cùng mài mực xong, đầu óc cũng bắt đầu nhớ lại chi hồ giả dã đó, không bao lâu liền có người bắt đầu đi phát đề thi, rất nhiều tiếng ồn ào vang lên.

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… "Cùng Nhi, trước đây cha con đặt cho con cái tên này chính là hy vọng sẽ có một ngày con có thể trở nên nổi bật, không còn nghèo khổ nữa, khoa cử lần này con nhất định phải cố gắng lên nhé"."Mẹ, con thật sự không muốn đọc sách nữa, ngày nào cũng đọc chi hồ giả dã, căn bản không có chút tác dụng nào trong cuộc sống, cho dù có viết được thơ hay thế nào thì cũng có ích gì? Lẽ nào viết thơ hay là có thể trở thành một vị quan tốt, làm quan không phải nên hiểu được nỗi âu lo của dân sao? Thật sự không biết thế đạo này rốt cuộc là thế nào nữa"."Cùng nhi, con không được nói năng linh tinh"."Con đâu có nói linh tinh, mẹ xem từ cổ chí kim, quan được chọn ra từ khoa cử có mấy người làm tốt, người thật sự có năng lực cuối cùng đều chẳng phải là những người bị ép buộc phải đi buôn bán hoặc là rời xa quan trường đó ư? Dân sinh là đại kế thiên hạ, làm thế nào để trị được thiên hạ, tạo phúc cho dân mới là căn bản của khoa cử mới đúng".Advertisement"Ai yo, con trai ta, dân không đấu được với quan, con đừng quan tâm người ta đúng hay sai, chỉ cần nhà quan yêu cầu thì chính là đúng"."Nhưng việc này...!haiz, mẹ, mẹ yên tâm, con cố hắng hết sức là được chứ gì, con cũng muốn ghi danh Tam Giáp, làm một vị quan tốt, nhưng người thô thiển như con, lại không am hiểu những hư tình giả ý đó, e là cơ hội sẽ không lớn đâu"."Con trai à, nhà họ Quản chúng ta mấy đời nghèo khó, đến đời con khó khăn lắm mới có được công danh, mới có cơ hội tham dự khoa cử, con nhất định phải cố gắng lên, thực sự không được thì sang năm chúng ta lại thi tiếp, đến khi nào thi đậu thì thôi.Cho dù chỉ làm một quan nhỏ cũng còn tốt hơn con làm ruộng ở cái sơn thôn này".Quản Cùng gật đầu, rồi lại lắc đầu, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài.Trong tẩm cung đô thành, Lãnh Thiên Minh đang cầm một bức mật hàm xem, vừa xem vừa cười nói: "Đúng là chết không thay đổi".Tiểu Tường Tử bên cạnh cười nói: "Đại vương, có cần thần tìm người xử lý bọn họ không?"Lãnh Thiên Minh cười nói: "Không cần, ta ngược lại muốn xem xem trong cung này rốt cuộc có bao nhiêu người là người của bọn họ..."Từ khi hắn lên ngôi vương vị thì đã cảm thấy quản lý cả một quốc gia với quản lý một thành thị đúng là khác xa một trời một vực, có những lúc cảm giác như ngoài tầm tay với.Đa số vùng lãnh thổ của Bắc Lương đều là nằm ở vùng Tây Bắc khô hạn, sản lượng lương thực từ xưa đến nay đều rất thấp, lại gặp phải mấy năm đại hán, việc này khiến Lãnh Thiên Minh thực sự đau đầu...!Chẳng mấy chốc mà khoa cử đã bắt đầu rồi, học tử đến từ khắp các địa phương có công danh trên toàn quốc đều tụ tập về đô thành, trong một đại cung vừa mới được xây dựng lên, trường thi có quân Hắc Kỳ canh gác sắp sửa khai đề rồi...!Quản Cùng sớm đã đến trường thi, đã có rất nhiều thí sinh tụ tập ở đây, lũ lượt dự doán đề thi mà năm nay sẽ xuất hiện.Đề thi năm ngoái là lấy hình ảnh núi để làm một bài thơ.Kỳ thi trước đấy thì lấy ánh chiều tà để làm một bài thơ ca.Sau đó thì là một vài câu hỏi liên quan đến quân thần lễ nghĩa, trung hiếu nhân nghĩa.Năm nay đề sẽ là gì đây? Tất cả mọi người đều xôn xao dự đoán."Ta đoán năm nay nhất định là tuyết, bởi vì đại vương trước đây đã từng làm một bài thơ có liên quan đến tuyết, ta đã nghĩ ra trước một bài rồi"."Đúng, nói có lý"."Cho dù ngươi đoán được thì cũng có tác dụng gì? Thơ do các ngươi làm trước cũng chưa hẳn đã so được với người ta phát huy tại trường thi, ta nghe nói có rất nhiều học tử chuyên môn đến tận Đại Lương để bái thầy...!đều là những người có tiền có quyền...""Một bài thơ mà thay đổi cả càn khôn..."Quản Cùng nghe được những lời này cũng chỉ biết thở dài."Haiz, quan tâm quái gì là đề nào, cứ cố gắng hết sức mà làm".Rất nhanh, cửa lớn trường thi được mở ra, mỗi thí sinh đều dựa vào công văn quan phủ của mình để tiến vào trường thi, đề thi cũng được mang đến đúng lúc này.Quan giám khảo năm nay đều vừa được chọn ra tức thời, lại cộng thêm đề thi vẫn luôn được niêm phong trong cung, cho nên đến hiện tại bọn họ cũng không biết đề thi năm nay rốt cuộc là gì.Quản Cùng mài mực xong, đầu óc cũng bắt đầu nhớ lại chi hồ giả dã đó, không bao lâu liền có người bắt đầu đi phát đề thi, rất nhiều tiếng ồn ào vang lên.

Chương 251: 251: Đúng Là Chết Không Thay Đổi