Tác giả:

Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…

Chương 314: 314: Không Biết Đang Suy Tính Điều Gì Đây”

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Có khả năng đấy, qua đó xem thử”.“Người phía trước tại sao không nhúc nhích thế, chuyện gì vậy?”“Nhường đường nào, nhường đường nào, để ta xem xem”.Một thanh niên cố gắng chen vào trong, đối mặt với cái hố tự nhiên khổng lồ kia mà bỗng chốc đơ người.Chỉ thấy một bức tượng đá hình người dựng ngay giữa trung tâm của hố, bức tượng này mặc áo giáp trông rất uy vũ, mà bên cạnh còn có ba bức tượng của ba con hổ lớn.Advertisement“Ôi mẹ ơi, chuyện gì thế này?”“Là do vụ nổ ban nãy nổ ra đó”.“Trời đất, vậy chắc chắn là ông trời đang nói với chúng ta thông tin quan trọng gì đó rồi”.“Mau nhìn kìa, bên dưới hố có một tấm bia đá”, có người hô ầm lên.Mấy binh sĩ nhanh chóng chạy sang, dọn sạch tấm bia đá, đám đông cũng hiếu kỳ nhìn theo.“Dữ thiên đồng tônHắc Kỳ đại quânHoa Hạ nhất thốngPhúc trạch vạn dânThần Long hộ thểThiên mệnh đương trungBạch Hổ giáng thếChiến thần quy lai.”Tất cả mọi người giật mình, qua hồi lâu vẫn im lặng…“Hắc Kỳ quân, Bạch Hổ, chiến thần… đây… vua Bắc Lương này đúng là chiến thần hạ phàm ư, ông trời cũng hiển linh rồi”.Lúc này đây Lãnh Thiên Minh đã tiến vào địa giới thành Biện Lương, nhưng không biết được cảnh tượng đang diễn ra trong thành, bởi vì hắn và Hiên Vũ Ngọc Nhi đang ăn kẹo hồ lô.“Ngọc Nhi, tại sao kẹo hồ lô này không bỏ hạt ở giữa đi?”“Hả, kẹo hồ lô không phải lúc nào cũng thế này à? Còn bỏ hạt được á?”“Tất nhiên rồi, thế này không chuyên nghiệp gì cả.Lúc nào đó ta sẽ bảo sạp hàng ăn của ban hậu cần trong Hắc Kỳ quân thêm món kẹo hồ lô này, bỏ hạt đi, chắc chắn sẽ rất được yêu thích”.“Đại vương, Lưu Bất Đắc đại nhân gửi thư đến”.“Ồ?”Lãnh Thiên Minh tỏ ra nghi hoặc, ngày mai là mình đến Biện Lương rồi, sao hôm nay còn viết thư nữa? Lãnh Thiên Minh mở thư ra, đọc qua…“Sao thế, Thiên Minh huynh, không xảy ra chuyện gì chứ?”, Hiên Vũ Ngọc Nhi hỏi.“Lưu Bất Đắc này nói rằng ngày mai chúng ta đến rồi đừng vào thành mà tham gia luôn vào buổi duyệt binh của Hắc Kỳ quân ở bên ngoài thành, nói là để cổ vũ sĩ khí quân đội”.“Đó là chuyện tốt mà, nếu Lưu Bất Đắc đã sắp xếp như thế, chắc chắn là có dụng ý.Thiên Minh huynh có thể thể hiện uy phong trước mặt bách tính của Đại Lương”.“Ừm, cứ làm theo lời ông ta đi, ông ta còn đặc biệt dặn dò ta phải mặc thêm chiến giáp, cưỡi Bạch Hổ, không biết đang suy tính điều gì đây”.Ngày hôm sau, khi mặt trời mọc lên, vô số bách tính thành Biện Lương đã tập trung ở tường thành hoặc trên khoảnh đất trống bên ngoài thành.Đám đông chi chít, liếc mắt nhìn ra không thấy điểm cuối.Hôm qua các nha dịch hô cả một ngày, nói rằng công chúa và vua Bắc Lương ngày mai sẽ đến Biện Lương và sẽ tiến hành duyệt binh bên ngoài thành, cổ vũ sĩ khí.

“Có khả năng đấy, qua đó xem thử”.

“Người phía trước tại sao không nhúc nhích thế, chuyện gì vậy?”

“Nhường đường nào, nhường đường nào, để ta xem xem”.

Một thanh niên cố gắng chen vào trong, đối mặt với cái hố tự nhiên khổng lồ kia mà bỗng chốc đơ người.

Chỉ thấy một bức tượng đá hình người dựng ngay giữa trung tâm của hố, bức tượng này mặc áo giáp trông rất uy vũ, mà bên cạnh còn có ba bức tượng của ba con hổ lớn.

Advertisement

“Ôi mẹ ơi, chuyện gì thế này?”

“Là do vụ nổ ban nãy nổ ra đó”.

“Trời đất, vậy chắc chắn là ông trời đang nói với chúng ta thông tin quan trọng gì đó rồi”.

“Mau nhìn kìa, bên dưới hố có một tấm bia đá”, có người hô ầm lên.

Mấy binh sĩ nhanh chóng chạy sang, dọn sạch tấm bia đá, đám đông cũng hiếu kỳ nhìn theo.

“Dữ thiên đồng tôn

Hắc Kỳ đại quân

Hoa Hạ nhất thống

Phúc trạch vạn dân

Thần Long hộ thể

Thiên mệnh đương trung

Bạch Hổ giáng thế

Chiến thần quy lai.”

Tất cả mọi người giật mình, qua hồi lâu vẫn im lặng…

“Hắc Kỳ quân, Bạch Hổ, chiến thần… đây… vua Bắc Lương này đúng là chiến thần hạ phàm ư, ông trời cũng hiển linh rồi”.

Lúc này đây Lãnh Thiên Minh đã tiến vào địa giới thành Biện Lương, nhưng không biết được cảnh tượng đang diễn ra trong thành, bởi vì hắn và Hiên Vũ Ngọc Nhi đang ăn kẹo hồ lô.

“Ngọc Nhi, tại sao kẹo hồ lô này không bỏ hạt ở giữa đi?”

“Hả, kẹo hồ lô không phải lúc nào cũng thế này à? Còn bỏ hạt được á?”

“Tất nhiên rồi, thế này không chuyên nghiệp gì cả.

Lúc nào đó ta sẽ bảo sạp hàng ăn của ban hậu cần trong Hắc Kỳ quân thêm món kẹo hồ lô này, bỏ hạt đi, chắc chắn sẽ rất được yêu thích”.

“Đại vương, Lưu Bất Đắc đại nhân gửi thư đến”.

“Ồ?”

Lãnh Thiên Minh tỏ ra nghi hoặc, ngày mai là mình đến Biện Lương rồi, sao hôm nay còn viết thư nữa? Lãnh Thiên Minh mở thư ra, đọc qua…

“Sao thế, Thiên Minh huynh, không xảy ra chuyện gì chứ?”, Hiên Vũ Ngọc Nhi hỏi.

“Lưu Bất Đắc này nói rằng ngày mai chúng ta đến rồi đừng vào thành mà tham gia luôn vào buổi duyệt binh của Hắc Kỳ quân ở bên ngoài thành, nói là để cổ vũ sĩ khí quân đội”.

“Đó là chuyện tốt mà, nếu Lưu Bất Đắc đã sắp xếp như thế, chắc chắn là có dụng ý.

Thiên Minh huynh có thể thể hiện uy phong trước mặt bách tính của Đại Lương”.

“Ừm, cứ làm theo lời ông ta đi, ông ta còn đặc biệt dặn dò ta phải mặc thêm chiến giáp, cưỡi Bạch Hổ, không biết đang suy tính điều gì đây”.

Ngày hôm sau, khi mặt trời mọc lên, vô số bách tính thành Biện Lương đã tập trung ở tường thành hoặc trên khoảnh đất trống bên ngoài thành.

Đám đông chi chít, liếc mắt nhìn ra không thấy điểm cuối.

Hôm qua các nha dịch hô cả một ngày, nói rằng công chúa và vua Bắc Lương ngày mai sẽ đến Biện Lương và sẽ tiến hành duyệt binh bên ngoài thành, cổ vũ sĩ khí.

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Có khả năng đấy, qua đó xem thử”.“Người phía trước tại sao không nhúc nhích thế, chuyện gì vậy?”“Nhường đường nào, nhường đường nào, để ta xem xem”.Một thanh niên cố gắng chen vào trong, đối mặt với cái hố tự nhiên khổng lồ kia mà bỗng chốc đơ người.Chỉ thấy một bức tượng đá hình người dựng ngay giữa trung tâm của hố, bức tượng này mặc áo giáp trông rất uy vũ, mà bên cạnh còn có ba bức tượng của ba con hổ lớn.Advertisement“Ôi mẹ ơi, chuyện gì thế này?”“Là do vụ nổ ban nãy nổ ra đó”.“Trời đất, vậy chắc chắn là ông trời đang nói với chúng ta thông tin quan trọng gì đó rồi”.“Mau nhìn kìa, bên dưới hố có một tấm bia đá”, có người hô ầm lên.Mấy binh sĩ nhanh chóng chạy sang, dọn sạch tấm bia đá, đám đông cũng hiếu kỳ nhìn theo.“Dữ thiên đồng tônHắc Kỳ đại quânHoa Hạ nhất thốngPhúc trạch vạn dânThần Long hộ thểThiên mệnh đương trungBạch Hổ giáng thếChiến thần quy lai.”Tất cả mọi người giật mình, qua hồi lâu vẫn im lặng…“Hắc Kỳ quân, Bạch Hổ, chiến thần… đây… vua Bắc Lương này đúng là chiến thần hạ phàm ư, ông trời cũng hiển linh rồi”.Lúc này đây Lãnh Thiên Minh đã tiến vào địa giới thành Biện Lương, nhưng không biết được cảnh tượng đang diễn ra trong thành, bởi vì hắn và Hiên Vũ Ngọc Nhi đang ăn kẹo hồ lô.“Ngọc Nhi, tại sao kẹo hồ lô này không bỏ hạt ở giữa đi?”“Hả, kẹo hồ lô không phải lúc nào cũng thế này à? Còn bỏ hạt được á?”“Tất nhiên rồi, thế này không chuyên nghiệp gì cả.Lúc nào đó ta sẽ bảo sạp hàng ăn của ban hậu cần trong Hắc Kỳ quân thêm món kẹo hồ lô này, bỏ hạt đi, chắc chắn sẽ rất được yêu thích”.“Đại vương, Lưu Bất Đắc đại nhân gửi thư đến”.“Ồ?”Lãnh Thiên Minh tỏ ra nghi hoặc, ngày mai là mình đến Biện Lương rồi, sao hôm nay còn viết thư nữa? Lãnh Thiên Minh mở thư ra, đọc qua…“Sao thế, Thiên Minh huynh, không xảy ra chuyện gì chứ?”, Hiên Vũ Ngọc Nhi hỏi.“Lưu Bất Đắc này nói rằng ngày mai chúng ta đến rồi đừng vào thành mà tham gia luôn vào buổi duyệt binh của Hắc Kỳ quân ở bên ngoài thành, nói là để cổ vũ sĩ khí quân đội”.“Đó là chuyện tốt mà, nếu Lưu Bất Đắc đã sắp xếp như thế, chắc chắn là có dụng ý.Thiên Minh huynh có thể thể hiện uy phong trước mặt bách tính của Đại Lương”.“Ừm, cứ làm theo lời ông ta đi, ông ta còn đặc biệt dặn dò ta phải mặc thêm chiến giáp, cưỡi Bạch Hổ, không biết đang suy tính điều gì đây”.Ngày hôm sau, khi mặt trời mọc lên, vô số bách tính thành Biện Lương đã tập trung ở tường thành hoặc trên khoảnh đất trống bên ngoài thành.Đám đông chi chít, liếc mắt nhìn ra không thấy điểm cuối.Hôm qua các nha dịch hô cả một ngày, nói rằng công chúa và vua Bắc Lương ngày mai sẽ đến Biện Lương và sẽ tiến hành duyệt binh bên ngoài thành, cổ vũ sĩ khí.

Chương 314: 314: Không Biết Đang Suy Tính Điều Gì Đây”