Tác giả:

Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…

Chương 315: 315: “ôi Nhìn Kìa… Đó Là Ông Hổ Ư”

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Khi tiếng tù và khổng lồ vang lên, từ đằng xa nhìn lại, cuối cùng cũng nhìn thấy quân đội đang hướng về phía này.“Ôi, nhìn kìa… Đó là ông hổ ư?”“Hình như là thế đấy, chẳng lẽ là ông hổ thật à?”Advertisement“Mau nhìn kìa, vua Bắc Lương cưỡi bạch hổ tới thật kìa, lời nhắc của ông trời không hề sai đâu”.Đám đông xung quanh bỗng chốc xôn xao hẳn lên, đối với họ mà nói, có thể nhìn được cảnh tượng này vốn đã không ai dám tin, huống hồ là khi hôm qua mới xảy ra sự việc như thế.“Grừ… grừ…”Khi vài tiếng hổ gầm rất vang dội vọng tới, tất cả bách tính Biện Lương sững sờ.“Ôi chao, mau nhìn kìa, có tận ba con bạch hổ”.“Trời đất ơi, đúng là ba con thật, giống y hệt với tấm bia trong hố tự nhiên trên núi Hạc hôm qua, xem ra vua Bắc Lương này đúng là chiến thần hạ phàm rồi”.“Vua Bắc Lương…”Có không ít người nhanh chóng thấy phấn khích rồi hô ầm lên.Từ đằng xa trông thấy đám đông đang hò hét, Lãnh Thiên Minh chợt thấy khá mơ hồ.Tuy bản thân ta hiện giờ là con rể của Đại Lương, nhưng dù sao sau này Đại Lương cũng thuộc về Bắc Lương ta, tại sao bách tính lại lạc quan đến vậy?Lãnh Thiên Minh cưỡi gấu đại, gấu nhị và Tiểu Hoa theo sát bên cạnh, mà Hiên Vũ Ngọc Nhi vì không dám cưỡi bạch hổ nên ngồi trong xe ngựa phía sau.Khi nhìn thấy Lãnh Thiên Minh càng lúc càng đến gần, mười vạn Hắc Kỳ quân bắt đầu dùng vũ khí trong tay gõ xuống nền đấy, miệng cũng phát ra tiếng “ù… ù… ù” cùng nhịp gõ.Tất cả mọi người có mặt ở đó im lặng hẳn, âm thanh của mười vạn người cùng tiếng gõ khiến mặt đất thoáng rung lên, tiếng hô đồng thanh kia càng làm người ta cảm nhận được một luồng khí lưu mạnh mẽ.Lãnh Thiên Minh cưỡi trên bạch hổ tới trước đài cao, sau đó dắt Hiên Vũ Ngọc Nhi từ trên xe ngựa xuống, chầm chậm bước lên đài, ba con bạch hổ đứng ngay bên dưới.Lãnh Thiên Minh vẫy vẫy tay với mười vạn Hắc Kỳ quân khiến tất cả nhanh chóng im phăng phắc.Ai mà chưa từng đích thân trải nghiệm thì không bao giờ hiểu được cảm giác chấn động này, chẳng qua chỉ là một động tác đơn giản nhưng mười vạn đại quân lập tức nín bặt, để cả Lưu Bất Đắc ở bên cạnh cũng sững sờ.Rốt cuộc đây là một nhánh quân như thế nào? Tuy rằng mình sắp xếp Mạc Nhị Cẩu tổ chức duyệt binh, nhưng năng lực của Hắc Kỳ quân này đúng là vượt xa tưởng tượng của mình.Tuy rằng Lãnh Thiên Minh không biết rõ tình hình cụ thể thế nào, nhưng hắn không ngốc, huống hồ nhìn những lão binh Hắc Kỳ quân vẫn luôn theo mình nhiều năm, không hiểu sao trong lòng cũng thấy hăng hái hẳn.“Các sĩ binh, còn nhớ lần duyệt binh ở thành Thanh Châu năm đó không?Khi đó, rất nhiều người trong số các ngươi vẫn chưa phải là chiến sĩ của Hắc Kỳ quân, ở Đông Hải khi đó vẫn còn rất nhiều thân nhân của chúng ta ăn không đủ no.Khi đó ta từng nói với các ngươi rằng, đi theo Hắc Kỳ quân là có thể ăn no, là có thể nhận được đãi ngộ công bằng nhất.Ai cũng vậy, chỉ có dựa vào năng lực của chính mình mới có thể thay đổi được vận mệnh của bản thân.Vậy hôm nay, tại sao chúng ta lại đứng ở đây?

Khi tiếng tù và khổng lồ vang lên, từ đằng xa nhìn lại, cuối cùng cũng nhìn thấy quân đội đang hướng về phía này.

“Ôi, nhìn kìa… Đó là ông hổ ư?”

“Hình như là thế đấy, chẳng lẽ là ông hổ thật à?”

Advertisement

“Mau nhìn kìa, vua Bắc Lương cưỡi bạch hổ tới thật kìa, lời nhắc của ông trời không hề sai đâu”.

Đám đông xung quanh bỗng chốc xôn xao hẳn lên, đối với họ mà nói, có thể nhìn được cảnh tượng này vốn đã không ai dám tin, huống hồ là khi hôm qua mới xảy ra sự việc như thế.

“Grừ… grừ…”

Khi vài tiếng hổ gầm rất vang dội vọng tới, tất cả bách tính Biện Lương sững sờ.

“Ôi chao, mau nhìn kìa, có tận ba con bạch hổ”.

“Trời đất ơi, đúng là ba con thật, giống y hệt với tấm bia trong hố tự nhiên trên núi Hạc hôm qua, xem ra vua Bắc Lương này đúng là chiến thần hạ phàm rồi”.

“Vua Bắc Lương…”

Có không ít người nhanh chóng thấy phấn khích rồi hô ầm lên.

Từ đằng xa trông thấy đám đông đang hò hét, Lãnh Thiên Minh chợt thấy khá mơ hồ.

Tuy bản thân ta hiện giờ là con rể của Đại Lương, nhưng dù sao sau này Đại Lương cũng thuộc về Bắc Lương ta, tại sao bách tính lại lạc quan đến vậy?

Lãnh Thiên Minh cưỡi gấu đại, gấu nhị và Tiểu Hoa theo sát bên cạnh, mà Hiên Vũ Ngọc Nhi vì không dám cưỡi bạch hổ nên ngồi trong xe ngựa phía sau.

Khi nhìn thấy Lãnh Thiên Minh càng lúc càng đến gần, mười vạn Hắc Kỳ quân bắt đầu dùng vũ khí trong tay gõ xuống nền đấy, miệng cũng phát ra tiếng “ù… ù… ù” cùng nhịp gõ.

Tất cả mọi người có mặt ở đó im lặng hẳn, âm thanh của mười vạn người cùng tiếng gõ khiến mặt đất thoáng rung lên, tiếng hô đồng thanh kia càng làm người ta cảm nhận được một luồng khí lưu mạnh mẽ.

Lãnh Thiên Minh cưỡi trên bạch hổ tới trước đài cao, sau đó dắt Hiên Vũ Ngọc Nhi từ trên xe ngựa xuống, chầm chậm bước lên đài, ba con bạch hổ đứng ngay bên dưới.

Lãnh Thiên Minh vẫy vẫy tay với mười vạn Hắc Kỳ quân khiến tất cả nhanh chóng im phăng phắc.

Ai mà chưa từng đích thân trải nghiệm thì không bao giờ hiểu được cảm giác chấn động này, chẳng qua chỉ là một động tác đơn giản nhưng mười vạn đại quân lập tức nín bặt, để cả Lưu Bất Đắc ở bên cạnh cũng sững sờ.

Rốt cuộc đây là một nhánh quân như thế nào? Tuy rằng mình sắp xếp Mạc Nhị Cẩu tổ chức duyệt binh, nhưng năng lực của Hắc Kỳ quân này đúng là vượt xa tưởng tượng của mình.

Tuy rằng Lãnh Thiên Minh không biết rõ tình hình cụ thể thế nào, nhưng hắn không ngốc, huống hồ nhìn những lão binh Hắc Kỳ quân vẫn luôn theo mình nhiều năm, không hiểu sao trong lòng cũng thấy hăng hái hẳn.

“Các sĩ binh, còn nhớ lần duyệt binh ở thành Thanh Châu năm đó không?

Khi đó, rất nhiều người trong số các ngươi vẫn chưa phải là chiến sĩ của Hắc Kỳ quân, ở Đông Hải khi đó vẫn còn rất nhiều thân nhân của chúng ta ăn không đủ no.

Khi đó ta từng nói với các ngươi rằng, đi theo Hắc Kỳ quân là có thể ăn no, là có thể nhận được đãi ngộ công bằng nhất.

Ai cũng vậy, chỉ có dựa vào năng lực của chính mình mới có thể thay đổi được vận mệnh của bản thân.

Vậy hôm nay, tại sao chúng ta lại đứng ở đây?

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Khi tiếng tù và khổng lồ vang lên, từ đằng xa nhìn lại, cuối cùng cũng nhìn thấy quân đội đang hướng về phía này.“Ôi, nhìn kìa… Đó là ông hổ ư?”“Hình như là thế đấy, chẳng lẽ là ông hổ thật à?”Advertisement“Mau nhìn kìa, vua Bắc Lương cưỡi bạch hổ tới thật kìa, lời nhắc của ông trời không hề sai đâu”.Đám đông xung quanh bỗng chốc xôn xao hẳn lên, đối với họ mà nói, có thể nhìn được cảnh tượng này vốn đã không ai dám tin, huống hồ là khi hôm qua mới xảy ra sự việc như thế.“Grừ… grừ…”Khi vài tiếng hổ gầm rất vang dội vọng tới, tất cả bách tính Biện Lương sững sờ.“Ôi chao, mau nhìn kìa, có tận ba con bạch hổ”.“Trời đất ơi, đúng là ba con thật, giống y hệt với tấm bia trong hố tự nhiên trên núi Hạc hôm qua, xem ra vua Bắc Lương này đúng là chiến thần hạ phàm rồi”.“Vua Bắc Lương…”Có không ít người nhanh chóng thấy phấn khích rồi hô ầm lên.Từ đằng xa trông thấy đám đông đang hò hét, Lãnh Thiên Minh chợt thấy khá mơ hồ.Tuy bản thân ta hiện giờ là con rể của Đại Lương, nhưng dù sao sau này Đại Lương cũng thuộc về Bắc Lương ta, tại sao bách tính lại lạc quan đến vậy?Lãnh Thiên Minh cưỡi gấu đại, gấu nhị và Tiểu Hoa theo sát bên cạnh, mà Hiên Vũ Ngọc Nhi vì không dám cưỡi bạch hổ nên ngồi trong xe ngựa phía sau.Khi nhìn thấy Lãnh Thiên Minh càng lúc càng đến gần, mười vạn Hắc Kỳ quân bắt đầu dùng vũ khí trong tay gõ xuống nền đấy, miệng cũng phát ra tiếng “ù… ù… ù” cùng nhịp gõ.Tất cả mọi người có mặt ở đó im lặng hẳn, âm thanh của mười vạn người cùng tiếng gõ khiến mặt đất thoáng rung lên, tiếng hô đồng thanh kia càng làm người ta cảm nhận được một luồng khí lưu mạnh mẽ.Lãnh Thiên Minh cưỡi trên bạch hổ tới trước đài cao, sau đó dắt Hiên Vũ Ngọc Nhi từ trên xe ngựa xuống, chầm chậm bước lên đài, ba con bạch hổ đứng ngay bên dưới.Lãnh Thiên Minh vẫy vẫy tay với mười vạn Hắc Kỳ quân khiến tất cả nhanh chóng im phăng phắc.Ai mà chưa từng đích thân trải nghiệm thì không bao giờ hiểu được cảm giác chấn động này, chẳng qua chỉ là một động tác đơn giản nhưng mười vạn đại quân lập tức nín bặt, để cả Lưu Bất Đắc ở bên cạnh cũng sững sờ.Rốt cuộc đây là một nhánh quân như thế nào? Tuy rằng mình sắp xếp Mạc Nhị Cẩu tổ chức duyệt binh, nhưng năng lực của Hắc Kỳ quân này đúng là vượt xa tưởng tượng của mình.Tuy rằng Lãnh Thiên Minh không biết rõ tình hình cụ thể thế nào, nhưng hắn không ngốc, huống hồ nhìn những lão binh Hắc Kỳ quân vẫn luôn theo mình nhiều năm, không hiểu sao trong lòng cũng thấy hăng hái hẳn.“Các sĩ binh, còn nhớ lần duyệt binh ở thành Thanh Châu năm đó không?Khi đó, rất nhiều người trong số các ngươi vẫn chưa phải là chiến sĩ của Hắc Kỳ quân, ở Đông Hải khi đó vẫn còn rất nhiều thân nhân của chúng ta ăn không đủ no.Khi đó ta từng nói với các ngươi rằng, đi theo Hắc Kỳ quân là có thể ăn no, là có thể nhận được đãi ngộ công bằng nhất.Ai cũng vậy, chỉ có dựa vào năng lực của chính mình mới có thể thay đổi được vận mệnh của bản thân.Vậy hôm nay, tại sao chúng ta lại đứng ở đây?

Chương 315: 315: “ôi Nhìn Kìa… Đó Là Ông Hổ Ư”