Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 549: 549: “ta Có Vấn Đề Muốn Hỏi Đồ Lão Gia”
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Vậy à?”Lãnh Thiên Minh bỗng sầm mặt.“Lý Tứ, bắt ông ta cho ta, ta muốn đích thân ra tay”.AdvertisementLý Tứ lập tức bước về phía Chu Điền, ông ta còn chưa kịp phản kháng thì đã bị hắn ta xách lên, sau đó ném đến trước mặt Lãnh Thiên Minh.“Chu đại nhân à, ông có biết là… ông rất may mắn không hả? Từ khi đi vào thế giới này, ta chưa từng đích thân ra tay với bất kỳ ai, cũng đành chịu, ta vốn là người có quy củ, lại không biết võ công, hơn nữa bản thân rất lười nên không bao giờ ra tay với người khác.Hôm nay ta sẽ mượn ông để khai đao vậy”.Chu Điền ngơ ngác nhìn Lãnh Thiên Minh, hô to: “Ta… ta là mệnh quan triều đình… úi… úi da… đau… á…”Lãnh Thiên Minh quơ lấy cái ghế bên cạnh, bắt đầu tẩn Chu Điền.“Triều đình nè… Mệnh quan nè… Mệnh quan triều đình hả… Ta cho ông triều đình… Ta cho ông mệnh quan… Ta đánh chết tên súc sinh nhà ông…”Trong sảnh, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mặt.Đó là tri phủ dốc Vọng Thủy đấy, vậy mà lại bị đè ra đánh… Còn bọn họ, bọn họ muốn chạy nhưng chạy không được, bởi vì cửa đã bị đóng chặt rồi…Sau một hồi ra sức đập, nhìn thấy Chu Điền mặt mũi bầm dập, Lãnh Thiên Minh cười khoái chí: “Thoải mái không?”“Ngươi… ta là mệnh quan triều đình… á… á…”Lãnh Thiên Minh lại hung hăng đập thêm hai cái.“Ta hỏi ông có thoải mái không?”Chu Điền r*n r*: “Không thoải mái… không…”“Không thoải mái à? Vậy thì tiếp tục, ta cho ông không thoải mái này… không thoải mái này…”Lãnh Thiên Minh lại cầm ghế nện thêm vài cái nữa, Chu Điền bị đánh đến choáng váng.“Ta hỏi lại lần nữa, có thoải mái không?”Chu Điền tuyệt vọng nói: “Thoải mái… thoải mái…”Lãnh Thiên Minh cười nói: “Nếu Chu đại nhân đã thoải mái như vậy, vậy thì tiếp tục…”“Á… đừng mà… úi da… cứu mạng… á… đau quá… má ơi… đau…”Một lúc lâu sau, cuối cùng Chu Điền cũng không k3u rên được nữa.Lãnh Thiên Minh duỗi người một cái, thở phì phò, vừa lau mồ hôi vừa hét lên: “Mời người bị hại kế tiếp…”Đồ Khắc Định và Đồ Hạo tái mặt, nhìn Lãnh Thiên Minh bằng ánh mắt hoảng sợ.Tuy bọn họ không biết thiếu niên trước mặt là ai, nhưng có thể chắc chắn đó là người mà bọn họ không thể trêu vào.Tục ngữ có câu nói rất hay: Hảo hán không chịu thiệt trước mắt.Đồ Khắc Định lập tức thay đổi sắc mặt, tươi cười nói: “Vị công tử này, nếu Đồ gia ta có điều gì đắc tội, xin công tử cứ nói ra, Đồ Khắc Định này bằng lòng bỏ ra một số tiền lớn để bồi thường”.
“Vậy à?”
Lãnh Thiên Minh bỗng sầm mặt.
“Lý Tứ, bắt ông ta cho ta, ta muốn đích thân ra tay”.
Advertisement
Lý Tứ lập tức bước về phía Chu Điền, ông ta còn chưa kịp phản kháng thì đã bị hắn ta xách lên, sau đó ném đến trước mặt Lãnh Thiên Minh.
“Chu đại nhân à, ông có biết là… ông rất may mắn không hả? Từ khi đi vào thế giới này, ta chưa từng đích thân ra tay với bất kỳ ai, cũng đành chịu, ta vốn là người có quy củ, lại không biết võ công, hơn nữa bản thân rất lười nên không bao giờ ra tay với người khác.
Hôm nay ta sẽ mượn ông để khai đao vậy”.
Chu Điền ngơ ngác nhìn Lãnh Thiên Minh, hô to: “Ta… ta là mệnh quan triều đình… úi… úi da… đau… á…”
Lãnh Thiên Minh quơ lấy cái ghế bên cạnh, bắt đầu tẩn Chu Điền.
“Triều đình nè… Mệnh quan nè… Mệnh quan triều đình hả… Ta cho ông triều đình… Ta cho ông mệnh quan… Ta đánh chết tên súc sinh nhà ông…”
Trong sảnh, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mặt.
Đó là tri phủ dốc Vọng Thủy đấy, vậy mà lại bị đè ra đánh… Còn bọn họ, bọn họ muốn chạy nhưng chạy không được, bởi vì cửa đã bị đóng chặt rồi…
Sau một hồi ra sức đập, nhìn thấy Chu Điền mặt mũi bầm dập, Lãnh Thiên Minh cười khoái chí: “Thoải mái không?”
“Ngươi… ta là mệnh quan triều đình… á… á…”
Lãnh Thiên Minh lại hung hăng đập thêm hai cái.
“Ta hỏi ông có thoải mái không?”
Chu Điền r*n r*: “Không thoải mái… không…”
“Không thoải mái à? Vậy thì tiếp tục, ta cho ông không thoải mái này… không thoải mái này…”
Lãnh Thiên Minh lại cầm ghế nện thêm vài cái nữa, Chu Điền bị đánh đến choáng váng.
“Ta hỏi lại lần nữa, có thoải mái không?”
Chu Điền tuyệt vọng nói: “Thoải mái… thoải mái…”
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Nếu Chu đại nhân đã thoải mái như vậy, vậy thì tiếp tục…”
“Á… đừng mà… úi da… cứu mạng… á… đau quá… má ơi… đau…”
Một lúc lâu sau, cuối cùng Chu Điền cũng không k3u rên được nữa.
Lãnh Thiên Minh duỗi người một cái, thở phì phò, vừa lau mồ hôi vừa hét lên: “Mời người bị hại kế tiếp…”
Đồ Khắc Định và Đồ Hạo tái mặt, nhìn Lãnh Thiên Minh bằng ánh mắt hoảng sợ.
Tuy bọn họ không biết thiếu niên trước mặt là ai, nhưng có thể chắc chắn đó là người mà bọn họ không thể trêu vào.
Tục ngữ có câu nói rất hay: Hảo hán không chịu thiệt trước mắt.
Đồ Khắc Định lập tức thay đổi sắc mặt, tươi cười nói: “Vị công tử này, nếu Đồ gia ta có điều gì đắc tội, xin công tử cứ nói ra, Đồ Khắc Định này bằng lòng bỏ ra một số tiền lớn để bồi thường”.
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Vậy à?”Lãnh Thiên Minh bỗng sầm mặt.“Lý Tứ, bắt ông ta cho ta, ta muốn đích thân ra tay”.AdvertisementLý Tứ lập tức bước về phía Chu Điền, ông ta còn chưa kịp phản kháng thì đã bị hắn ta xách lên, sau đó ném đến trước mặt Lãnh Thiên Minh.“Chu đại nhân à, ông có biết là… ông rất may mắn không hả? Từ khi đi vào thế giới này, ta chưa từng đích thân ra tay với bất kỳ ai, cũng đành chịu, ta vốn là người có quy củ, lại không biết võ công, hơn nữa bản thân rất lười nên không bao giờ ra tay với người khác.Hôm nay ta sẽ mượn ông để khai đao vậy”.Chu Điền ngơ ngác nhìn Lãnh Thiên Minh, hô to: “Ta… ta là mệnh quan triều đình… úi… úi da… đau… á…”Lãnh Thiên Minh quơ lấy cái ghế bên cạnh, bắt đầu tẩn Chu Điền.“Triều đình nè… Mệnh quan nè… Mệnh quan triều đình hả… Ta cho ông triều đình… Ta cho ông mệnh quan… Ta đánh chết tên súc sinh nhà ông…”Trong sảnh, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mặt.Đó là tri phủ dốc Vọng Thủy đấy, vậy mà lại bị đè ra đánh… Còn bọn họ, bọn họ muốn chạy nhưng chạy không được, bởi vì cửa đã bị đóng chặt rồi…Sau một hồi ra sức đập, nhìn thấy Chu Điền mặt mũi bầm dập, Lãnh Thiên Minh cười khoái chí: “Thoải mái không?”“Ngươi… ta là mệnh quan triều đình… á… á…”Lãnh Thiên Minh lại hung hăng đập thêm hai cái.“Ta hỏi ông có thoải mái không?”Chu Điền r*n r*: “Không thoải mái… không…”“Không thoải mái à? Vậy thì tiếp tục, ta cho ông không thoải mái này… không thoải mái này…”Lãnh Thiên Minh lại cầm ghế nện thêm vài cái nữa, Chu Điền bị đánh đến choáng váng.“Ta hỏi lại lần nữa, có thoải mái không?”Chu Điền tuyệt vọng nói: “Thoải mái… thoải mái…”Lãnh Thiên Minh cười nói: “Nếu Chu đại nhân đã thoải mái như vậy, vậy thì tiếp tục…”“Á… đừng mà… úi da… cứu mạng… á… đau quá… má ơi… đau…”Một lúc lâu sau, cuối cùng Chu Điền cũng không k3u rên được nữa.Lãnh Thiên Minh duỗi người một cái, thở phì phò, vừa lau mồ hôi vừa hét lên: “Mời người bị hại kế tiếp…”Đồ Khắc Định và Đồ Hạo tái mặt, nhìn Lãnh Thiên Minh bằng ánh mắt hoảng sợ.Tuy bọn họ không biết thiếu niên trước mặt là ai, nhưng có thể chắc chắn đó là người mà bọn họ không thể trêu vào.Tục ngữ có câu nói rất hay: Hảo hán không chịu thiệt trước mắt.Đồ Khắc Định lập tức thay đổi sắc mặt, tươi cười nói: “Vị công tử này, nếu Đồ gia ta có điều gì đắc tội, xin công tử cứ nói ra, Đồ Khắc Định này bằng lòng bỏ ra một số tiền lớn để bồi thường”.