Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 588: 588: Bất Quá Thì Cùng Bọn Họ Ngọc Nát Đá Tan”
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Mơ mộng hão huyền… Mơ mộng hão huyền, trăm ngàn năm qua, dân tộc Phù Tang ta đã dốc hết tâm huyết, bỏ ra tất cả chỉ với một mong muốn, một ngày nào đó, thế hệ sau của Phù Tang có thể đổi được một vùng đất mới.Vậy mà đám người phương tây kia lại muốn chúng ta làm nô lệ, đúng là mơ mộng hão huyền”.“Tướng quân, dũng sĩ và dân chúng Phù Tang thà chết trận chứ không làm nô”.Advertisement“Đúng… tướng quân, chúng ta có 200 quân sĩ cùng hơn 1000 vạn dân chúng, bất quá thì cùng bọn họ ngọc nát đá tan”.“Đúng… ngọc nát…”Đức Xuyên Nhất Nam đứng lên, ánh mắt từ trống rỗng dần chuyển sang kiên định, nói: “Thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, chiến sĩ Phù Tang ta quyết không làm nô lệ.Truyền lệnh cho toàn bộ tướng sĩ và dân chúng, chỉ cần người phương tây dám bước lên lãnh thổ của Phù Tang ta, ai chém được cứ chém…”“Vâng, tướng quân, dù có chết, chúng ta cũng quyết chiến đến cùng”.Đức Xuyên Nhất Nam quay đầu, giọng run run nói: “Hồi âm cho Bổn Trác Danh, bảo hắn ta nghị hòa với Hoa Hạ quốc, chỉ cần bọn họ đồng ý thả quân đội Phù Tang ta, chúng ta sẽ đáp ứng bất kỳ điều kiện gì”.“Tướng quân… việc này… liệu người Hoa Hạ có đồng ý với chúng ta không?”“Không biết, nhưng nếu hai bên đồng thời khai chiến thì Phù Tang chắc chắn sẽ thua”.Không bao lâu sau, thư hồi âm đã của Phù Tang đã được chuyển đến tổng bộ liên quân.Sau khi xem xong, chủ soái sáu nước liền bật cười ha hả.“Đúng là nực cười, chúng lại dám tuyên bố giết bất kỳ kẻ nào dám đặt chân lên lãnh thổ Phù Tang, theo ta thấy thì không cần phải giữ lại quân đội Phù Tang”.“Đúng, theo như sắp xếp của nữ vương thì 200 vạn nô lệ đã đủ dùng, Phù Tang có gần 2000 vạn dân, vẫn nên cắt giảm một chút thì hơn”.Thân vương Tô Đan im lặng một lúc, rồi đứng lên nói: “Truyền lệnh đại quân, ngày mai đổ bộ lên đất liền, huyết tẩy Phù Tang, bất kể là già trẻ lớn bé, nam hay nữa, kẻ nào dám chống cự, giết không tha”.Khi mặt trời một lần nữa lên cao, liên quân các nước phương tây lần đầu tiên đặt chân lên lãnh thổ phương đông, những người phương tây này vẫn luôn tự xem mình là quý tộc, bọn họ mang theo hàng loạt vũ khí hiện đại để phục vụ cho công cuộc đồ sát của chính mình.Lần này, bọn họ tiêu diệt toàn bộ tất cả thành trấn trên đường đi, dân chúng Phù Tang quyết không đầu hàng, thậm chí còn đánh lén liên quân, nhưng thứ chờ đợi bọn họ chính là hết trận đồ sát này đến đồ sát khác.Trong một khoảng thời gian ngắn, có gần hai mươi tòa thành bị huyết tẩy, sáu cường quốc thiêu hủy, tàn sát, cướp đoạt, gian dâm phụ nữ, bày ra toàn bộ sự ghê tởm ẩn sâu dưới lớp mặt nạ đẹp đẽ.Nhưng điều khiến những cường quốc này khó có thể tưởng tượng được chính là đồ sát không khiến Phù Tang sợ hãi, ngược lại còn kích phát ý chí ngọc nát đá tan của bọn họ.Khi liên quân sáu nước tiến đến thành Cửu Châu thì đã là ngày thứ tư bọn họ đổ bộ lên đất liền.Hơn một ngàn khẩu pháo kiểu mới đủ để quét ngang tất cả đã bày trận sẵn sàng, trận đồ sát lớn nhất trong lịch sử sắp bắt đầu…Tổng bộ liên quân sáu nước.Thân vương Tô Đan nói: “Các vị, thành Cửu Châu chính là thành chủ của Phù Tang, có gần trăm vạn nhân khẩu, cũng là cửa nam của nước Phù Tang, chỉ cần chiếm được nó, đại quân có thể tiến thẳng về phía bắc, huyết tẩy Phù Tang”.
“Mơ mộng hão huyền… Mơ mộng hão huyền, trăm ngàn năm qua, dân tộc Phù Tang ta đã dốc hết tâm huyết, bỏ ra tất cả chỉ với một mong muốn, một ngày nào đó, thế hệ sau của Phù Tang có thể đổi được một vùng đất mới.
Vậy mà đám người phương tây kia lại muốn chúng ta làm nô lệ, đúng là mơ mộng hão huyền”.
“Tướng quân, dũng sĩ và dân chúng Phù Tang thà chết trận chứ không làm nô”.
Advertisement
“Đúng… tướng quân, chúng ta có 200 quân sĩ cùng hơn 1000 vạn dân chúng, bất quá thì cùng bọn họ ngọc nát đá tan”.
“Đúng… ngọc nát…”
Đức Xuyên Nhất Nam đứng lên, ánh mắt từ trống rỗng dần chuyển sang kiên định, nói: “Thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, chiến sĩ Phù Tang ta quyết không làm nô lệ.
Truyền lệnh cho toàn bộ tướng sĩ và dân chúng, chỉ cần người phương tây dám bước lên lãnh thổ của Phù Tang ta, ai chém được cứ chém…”
“Vâng, tướng quân, dù có chết, chúng ta cũng quyết chiến đến cùng”.
Đức Xuyên Nhất Nam quay đầu, giọng run run nói: “Hồi âm cho Bổn Trác Danh, bảo hắn ta nghị hòa với Hoa Hạ quốc, chỉ cần bọn họ đồng ý thả quân đội Phù Tang ta, chúng ta sẽ đáp ứng bất kỳ điều kiện gì”.
“Tướng quân… việc này… liệu người Hoa Hạ có đồng ý với chúng ta không?”
“Không biết, nhưng nếu hai bên đồng thời khai chiến thì Phù Tang chắc chắn sẽ thua”.
Không bao lâu sau, thư hồi âm đã của Phù Tang đã được chuyển đến tổng bộ liên quân.
Sau khi xem xong, chủ soái sáu nước liền bật cười ha hả.
“Đúng là nực cười, chúng lại dám tuyên bố giết bất kỳ kẻ nào dám đặt chân lên lãnh thổ Phù Tang, theo ta thấy thì không cần phải giữ lại quân đội Phù Tang”.
“Đúng, theo như sắp xếp của nữ vương thì 200 vạn nô lệ đã đủ dùng, Phù Tang có gần 2000 vạn dân, vẫn nên cắt giảm một chút thì hơn”.
Thân vương Tô Đan im lặng một lúc, rồi đứng lên nói: “Truyền lệnh đại quân, ngày mai đổ bộ lên đất liền, huyết tẩy Phù Tang, bất kể là già trẻ lớn bé, nam hay nữa, kẻ nào dám chống cự, giết không tha”.
Khi mặt trời một lần nữa lên cao, liên quân các nước phương tây lần đầu tiên đặt chân lên lãnh thổ phương đông, những người phương tây này vẫn luôn tự xem mình là quý tộc, bọn họ mang theo hàng loạt vũ khí hiện đại để phục vụ cho công cuộc đồ sát của chính mình.
Lần này, bọn họ tiêu diệt toàn bộ tất cả thành trấn trên đường đi, dân chúng Phù Tang quyết không đầu hàng, thậm chí còn đánh lén liên quân, nhưng thứ chờ đợi bọn họ chính là hết trận đồ sát này đến đồ sát khác.
Trong một khoảng thời gian ngắn, có gần hai mươi tòa thành bị huyết tẩy, sáu cường quốc thiêu hủy, tàn sát, cướp đoạt, gian dâm phụ nữ, bày ra toàn bộ sự ghê tởm ẩn sâu dưới lớp mặt nạ đẹp đẽ.
Nhưng điều khiến những cường quốc này khó có thể tưởng tượng được chính là đồ sát không khiến Phù Tang sợ hãi, ngược lại còn kích phát ý chí ngọc nát đá tan của bọn họ.
Khi liên quân sáu nước tiến đến thành Cửu Châu thì đã là ngày thứ tư bọn họ đổ bộ lên đất liền.
Hơn một ngàn khẩu pháo kiểu mới đủ để quét ngang tất cả đã bày trận sẵn sàng, trận đồ sát lớn nhất trong lịch sử sắp bắt đầu…
Tổng bộ liên quân sáu nước.
Thân vương Tô Đan nói: “Các vị, thành Cửu Châu chính là thành chủ của Phù Tang, có gần trăm vạn nhân khẩu, cũng là cửa nam của nước Phù Tang, chỉ cần chiếm được nó, đại quân có thể tiến thẳng về phía bắc, huyết tẩy Phù Tang”.
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Mơ mộng hão huyền… Mơ mộng hão huyền, trăm ngàn năm qua, dân tộc Phù Tang ta đã dốc hết tâm huyết, bỏ ra tất cả chỉ với một mong muốn, một ngày nào đó, thế hệ sau của Phù Tang có thể đổi được một vùng đất mới.Vậy mà đám người phương tây kia lại muốn chúng ta làm nô lệ, đúng là mơ mộng hão huyền”.“Tướng quân, dũng sĩ và dân chúng Phù Tang thà chết trận chứ không làm nô”.Advertisement“Đúng… tướng quân, chúng ta có 200 quân sĩ cùng hơn 1000 vạn dân chúng, bất quá thì cùng bọn họ ngọc nát đá tan”.“Đúng… ngọc nát…”Đức Xuyên Nhất Nam đứng lên, ánh mắt từ trống rỗng dần chuyển sang kiên định, nói: “Thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, chiến sĩ Phù Tang ta quyết không làm nô lệ.Truyền lệnh cho toàn bộ tướng sĩ và dân chúng, chỉ cần người phương tây dám bước lên lãnh thổ của Phù Tang ta, ai chém được cứ chém…”“Vâng, tướng quân, dù có chết, chúng ta cũng quyết chiến đến cùng”.Đức Xuyên Nhất Nam quay đầu, giọng run run nói: “Hồi âm cho Bổn Trác Danh, bảo hắn ta nghị hòa với Hoa Hạ quốc, chỉ cần bọn họ đồng ý thả quân đội Phù Tang ta, chúng ta sẽ đáp ứng bất kỳ điều kiện gì”.“Tướng quân… việc này… liệu người Hoa Hạ có đồng ý với chúng ta không?”“Không biết, nhưng nếu hai bên đồng thời khai chiến thì Phù Tang chắc chắn sẽ thua”.Không bao lâu sau, thư hồi âm đã của Phù Tang đã được chuyển đến tổng bộ liên quân.Sau khi xem xong, chủ soái sáu nước liền bật cười ha hả.“Đúng là nực cười, chúng lại dám tuyên bố giết bất kỳ kẻ nào dám đặt chân lên lãnh thổ Phù Tang, theo ta thấy thì không cần phải giữ lại quân đội Phù Tang”.“Đúng, theo như sắp xếp của nữ vương thì 200 vạn nô lệ đã đủ dùng, Phù Tang có gần 2000 vạn dân, vẫn nên cắt giảm một chút thì hơn”.Thân vương Tô Đan im lặng một lúc, rồi đứng lên nói: “Truyền lệnh đại quân, ngày mai đổ bộ lên đất liền, huyết tẩy Phù Tang, bất kể là già trẻ lớn bé, nam hay nữa, kẻ nào dám chống cự, giết không tha”.Khi mặt trời một lần nữa lên cao, liên quân các nước phương tây lần đầu tiên đặt chân lên lãnh thổ phương đông, những người phương tây này vẫn luôn tự xem mình là quý tộc, bọn họ mang theo hàng loạt vũ khí hiện đại để phục vụ cho công cuộc đồ sát của chính mình.Lần này, bọn họ tiêu diệt toàn bộ tất cả thành trấn trên đường đi, dân chúng Phù Tang quyết không đầu hàng, thậm chí còn đánh lén liên quân, nhưng thứ chờ đợi bọn họ chính là hết trận đồ sát này đến đồ sát khác.Trong một khoảng thời gian ngắn, có gần hai mươi tòa thành bị huyết tẩy, sáu cường quốc thiêu hủy, tàn sát, cướp đoạt, gian dâm phụ nữ, bày ra toàn bộ sự ghê tởm ẩn sâu dưới lớp mặt nạ đẹp đẽ.Nhưng điều khiến những cường quốc này khó có thể tưởng tượng được chính là đồ sát không khiến Phù Tang sợ hãi, ngược lại còn kích phát ý chí ngọc nát đá tan của bọn họ.Khi liên quân sáu nước tiến đến thành Cửu Châu thì đã là ngày thứ tư bọn họ đổ bộ lên đất liền.Hơn một ngàn khẩu pháo kiểu mới đủ để quét ngang tất cả đã bày trận sẵn sàng, trận đồ sát lớn nhất trong lịch sử sắp bắt đầu…Tổng bộ liên quân sáu nước.Thân vương Tô Đan nói: “Các vị, thành Cửu Châu chính là thành chủ của Phù Tang, có gần trăm vạn nhân khẩu, cũng là cửa nam của nước Phù Tang, chỉ cần chiếm được nó, đại quân có thể tiến thẳng về phía bắc, huyết tẩy Phù Tang”.