Tác giả:

Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…

Chương 664: 664: “người Trung Nguyên Lợi Hại…”

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Pằng…pằng…pằng…”“Viu…viu…viu…”Vô số phương trận hình tam giác, được hỗ trợ bởi ba tấm khiên khổng lồ, bắt đầu từ từ di chuyển về phía trước...!AdvertisementKỵ binh Khoa Nhĩ Mạn ngừng lại, cho đến khi tiếng hỏa tiễn lần nữa vang lên, chúng mới bắt đầu tiến công.Đối điện với những tấm khiên đặc chế sừng sững, đội kỵ binh đã mất đi khí thế hoàn toàn không thể xông lên, thêm vào đó, đội hỏa tiễn vẫn đang liên tục bắn vào chúng, tất cả kỵ binh bỗng nhiên trở thành miếng mồi ngon.“Pằng pằng pằng…”“Á…cứu với...”“Giết bọn chúnggg…”“Pằng…”Tiếng súng, tiếng ngựa, tiếng khiên va đập vào nhau vang lên khắp nơi, cả chiến trường trở nên hỗn loạn.Đại doanh Khoa Nhĩ Mạn.Con ngươi Vưu Nhân như sắp lồi ra khỏi tròng, trận chiến này đã làm đổ bể tam quan hắn ta, những thứ vũ khí, chiến thuật mà hắn ta chưa từng nghe, chưa từng thấy bao giờ.“Nguyên soái, cứ tiếp tục đánh kỵ binh c*̉a chúng ta sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ”.Vưu Nhân nghiến lợi, rít qua kẽ răng: “Rút lui…cho kỵ binh rút lui, bộ binh và cung thủ ra trận”.“Tuu…tuuuu…”Kỵ binh Khoa Nhĩ Mạn mất sạch ý chí chiến đấu bắt đầu nháo nhào bỏ chạy, nhưng đội hỏa tiễn Hắc Kỳ quân vẫn liên tục nhắm bắn.“Pằng…pằng…pằng…”Trận đấu mới kéo dài hai tiếng, kỵ binh Khoa Nhĩ Mạn đã tổn thất hơn hai phần ba, trên chiến trường, thi thể chiến mã và kỵ binh chất cao như núi, tiếng kêu ai oán văng vẳng.“Cứu ta với…ta không muốn chết…”“Đau…đau chết mất…”An Na và toàn bộ người La Sát đều sửng sốt trước cảnh tượng này, mười vạn kỵ binh xung phong, tử vong hơn nửa, nhìn lại Hắc Kỳ quân, tuy rằng thương vong không ít, nhưng so với kẻ địch, hoàn toàn không thấm vào đâu.“Những người Trung Nguyên rốt cuộc là người hay quỷ?”“Hay…đánh hay lắm…”Đột nhiên, không biết từ đâu vang lên tiếng hô hào, tiếp đến, tất cả mọi người đều hưởng ứng theo.“Đánh hay lắm…quá đỉnh…”“Người Trung Nguyên lợi hại…”

“Pằng…pằng…pằng…”

“Viu…viu…viu…”

Vô số phương trận hình tam giác, được hỗ trợ bởi ba tấm khiên khổng lồ, bắt đầu từ từ di chuyển về phía trước...!

Advertisement

Kỵ binh Khoa Nhĩ Mạn ngừng lại, cho đến khi tiếng hỏa tiễn lần nữa vang lên, chúng mới bắt đầu tiến công.

Đối điện với những tấm khiên đặc chế sừng sững, đội kỵ binh đã mất đi khí thế hoàn toàn không thể xông lên, thêm vào đó, đội hỏa tiễn vẫn đang liên tục bắn vào chúng, tất cả kỵ binh bỗng nhiên trở thành miếng mồi ngon.

“Pằng pằng pằng…”

“Á…cứu với...”

“Giết bọn chúnggg…”

“Pằng…”

Tiếng súng, tiếng ngựa, tiếng khiên va đập vào nhau vang lên khắp nơi, cả chiến trường trở nên hỗn loạn.

Đại doanh Khoa Nhĩ Mạn.

Con ngươi Vưu Nhân như sắp lồi ra khỏi tròng, trận chiến này đã làm đổ bể tam quan hắn ta, những thứ vũ khí, chiến thuật mà hắn ta chưa từng nghe, chưa từng thấy bao giờ.

“Nguyên soái, cứ tiếp tục đánh kỵ binh c*̉a chúng ta sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ”.

Vưu Nhân nghiến lợi, rít qua kẽ răng: “Rút lui…cho kỵ binh rút lui, bộ binh và cung thủ ra trận”.

“Tuu…tuuuu…”

Kỵ binh Khoa Nhĩ Mạn mất sạch ý chí chiến đấu bắt đầu nháo nhào bỏ chạy, nhưng đội hỏa tiễn Hắc Kỳ quân vẫn liên tục nhắm bắn.

“Pằng…pằng…pằng…”

Trận đấu mới kéo dài hai tiếng, kỵ binh Khoa Nhĩ Mạn đã tổn thất hơn hai phần ba, trên chiến trường, thi thể chiến mã và kỵ binh chất cao như núi, tiếng kêu ai oán văng vẳng.

“Cứu ta với…ta không muốn chết…”

“Đau…đau chết mất…”

An Na và toàn bộ người La Sát đều sửng sốt trước cảnh tượng này, mười vạn kỵ binh xung phong, tử vong hơn nửa, nhìn lại Hắc Kỳ quân, tuy rằng thương vong không ít, nhưng so với kẻ địch, hoàn toàn không thấm vào đâu.

“Những người Trung Nguyên rốt cuộc là người hay quỷ?”

“Hay…đánh hay lắm…”

Đột nhiên, không biết từ đâu vang lên tiếng hô hào, tiếp đến, tất cả mọi người đều hưởng ứng theo.

“Đánh hay lắm…quá đỉnh…”

“Người Trung Nguyên lợi hại…”

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Pằng…pằng…pằng…”“Viu…viu…viu…”Vô số phương trận hình tam giác, được hỗ trợ bởi ba tấm khiên khổng lồ, bắt đầu từ từ di chuyển về phía trước...!AdvertisementKỵ binh Khoa Nhĩ Mạn ngừng lại, cho đến khi tiếng hỏa tiễn lần nữa vang lên, chúng mới bắt đầu tiến công.Đối điện với những tấm khiên đặc chế sừng sững, đội kỵ binh đã mất đi khí thế hoàn toàn không thể xông lên, thêm vào đó, đội hỏa tiễn vẫn đang liên tục bắn vào chúng, tất cả kỵ binh bỗng nhiên trở thành miếng mồi ngon.“Pằng pằng pằng…”“Á…cứu với...”“Giết bọn chúnggg…”“Pằng…”Tiếng súng, tiếng ngựa, tiếng khiên va đập vào nhau vang lên khắp nơi, cả chiến trường trở nên hỗn loạn.Đại doanh Khoa Nhĩ Mạn.Con ngươi Vưu Nhân như sắp lồi ra khỏi tròng, trận chiến này đã làm đổ bể tam quan hắn ta, những thứ vũ khí, chiến thuật mà hắn ta chưa từng nghe, chưa từng thấy bao giờ.“Nguyên soái, cứ tiếp tục đánh kỵ binh c*̉a chúng ta sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ”.Vưu Nhân nghiến lợi, rít qua kẽ răng: “Rút lui…cho kỵ binh rút lui, bộ binh và cung thủ ra trận”.“Tuu…tuuuu…”Kỵ binh Khoa Nhĩ Mạn mất sạch ý chí chiến đấu bắt đầu nháo nhào bỏ chạy, nhưng đội hỏa tiễn Hắc Kỳ quân vẫn liên tục nhắm bắn.“Pằng…pằng…pằng…”Trận đấu mới kéo dài hai tiếng, kỵ binh Khoa Nhĩ Mạn đã tổn thất hơn hai phần ba, trên chiến trường, thi thể chiến mã và kỵ binh chất cao như núi, tiếng kêu ai oán văng vẳng.“Cứu ta với…ta không muốn chết…”“Đau…đau chết mất…”An Na và toàn bộ người La Sát đều sửng sốt trước cảnh tượng này, mười vạn kỵ binh xung phong, tử vong hơn nửa, nhìn lại Hắc Kỳ quân, tuy rằng thương vong không ít, nhưng so với kẻ địch, hoàn toàn không thấm vào đâu.“Những người Trung Nguyên rốt cuộc là người hay quỷ?”“Hay…đánh hay lắm…”Đột nhiên, không biết từ đâu vang lên tiếng hô hào, tiếp đến, tất cả mọi người đều hưởng ứng theo.“Đánh hay lắm…quá đỉnh…”“Người Trung Nguyên lợi hại…”

Chương 664: 664: “người Trung Nguyên Lợi Hại…”