Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 665: 665: “ta…ta Sợ Quá…”
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Cung thủ…phóng tiễn…”“Phập…phập…phập…”Mũi tên trút xuống trận địa Hắc Kỳ quân như mưa.“Mau, mau đổi trận…”AdvertisementTrong giây lát, đội hình tam giác đã tách ra hai bên, các binh sĩ đội hỏa tiễn c*̃ng nhanh chân nấp phía sau khiên thủ.“Hai hàng xạ kích tự do…”Mệnh lệnh liên tục vang lên.Khiên thủ để lộ ra các khoảng trống, đội hỏa tiễn bắt đầu nhắm bắn từ đó.“Pằng…pằng…pằng…”“Phập…phập…phập…”Dưới sự bảo hộ c*̉a khiên thủ, hai bên không ngừng tấn công đối phương, mặc dù uy lực hỏa tiễn vượt xa cung tên, nhưng số lượng cung thủ lại hơn hẳn, từng đợt phóng tên dày đặc khiến đội hỏa tiễn Hắc Kỳ quân thương vong không ít.Lúc này, khinh khí cầu đã xuất hiện.“Các huynh đệ, nhắm thẳng vào khiên chắn c*̉a kẻ địch cho ta…”“Viu…đùng…đoàng…”“Viu…đùng…đoàng…”Tức thì cả trận địa Khoa Nhĩ Mạn nổ tung, vô số mảnh khiên vỡ, người văng tứ phía.“Mau chạy đi…tránh xa thứ vũ khí đó…”Khi các khiên thủ hoảng loạn bỏ chạy, những cung thủ phía sau liền bị lộ.“Cho súng máy sáu nòng lên, tiếp tục bắn…không được ngừng…”“Pằng…pằng…pằng…”Hắc Kỳ quân bắt đầu thu dọn tàn quân Khoa Nhĩ Mạn vỡ trận, khi súng máy sáu nòng xuất trận, c*̣c diện đã hoàn toàn nghiêng về một bên.“Pằng pằng pằng…pằng pằng pằng…”Những viên đạn cỡ lớn xuyên qua mấy người, trực tiếp bắn nát cơ thể, trận địa Khoa Nhĩ Mạn ngập trong bể máu.“Á…tay c*̉a ta…”“Ta…ta sợ quá…”“Cứu ta với…”Mấy chục vạn quân Khoa Nhĩ Mạn chen chúc xô đẩy, trong một thời gian ngắn, dù muốn rui lui c*̃ng khó.Vưu Nhân đứng quan sát từ xa, cảm giác muốn phát điên.“Không thể đánh nữa, phải tiếp cận, cho họ xông lên, xông lên…”“Tùng tùng tùng”Còi hiệu tấn công nổi lên, vô số binh sĩ Khoa Nhĩ Mạn bắt đầu lao về phía Hắc Kỳ quân như mất trí.“Đừng để chúng tới gần đội hỏa tiễn, quăng bom cháy ra…”
“Cung thủ…phóng tiễn…”
“Phập…phập…phập…”
Mũi tên trút xuống trận địa Hắc Kỳ quân như mưa.
“Mau, mau đổi trận…”
Advertisement
Trong giây lát, đội hình tam giác đã tách ra hai bên, các binh sĩ đội hỏa tiễn c*̃ng nhanh chân nấp phía sau khiên thủ.
“Hai hàng xạ kích tự do…”
Mệnh lệnh liên tục vang lên.
Khiên thủ để lộ ra các khoảng trống, đội hỏa tiễn bắt đầu nhắm bắn từ đó.
“Pằng…pằng…pằng…”
“Phập…phập…phập…”
Dưới sự bảo hộ c*̉a khiên thủ, hai bên không ngừng tấn công đối phương, mặc dù uy lực hỏa tiễn vượt xa cung tên, nhưng số lượng cung thủ lại hơn hẳn, từng đợt phóng tên dày đặc khiến đội hỏa tiễn Hắc Kỳ quân thương vong không ít.
Lúc này, khinh khí cầu đã xuất hiện.
“Các huynh đệ, nhắm thẳng vào khiên chắn c*̉a kẻ địch cho ta…”
“Viu…đùng…đoàng…”
“Viu…đùng…đoàng…”
Tức thì cả trận địa Khoa Nhĩ Mạn nổ tung, vô số mảnh khiên vỡ, người văng tứ phía.
“Mau chạy đi…tránh xa thứ vũ khí đó…”
Khi các khiên thủ hoảng loạn bỏ chạy, những cung thủ phía sau liền bị lộ.
“Cho súng máy sáu nòng lên, tiếp tục bắn…không được ngừng…”
“Pằng…pằng…pằng…”
Hắc Kỳ quân bắt đầu thu dọn tàn quân Khoa Nhĩ Mạn vỡ trận, khi súng máy sáu nòng xuất trận, c*̣c diện đã hoàn toàn nghiêng về một bên.
“Pằng pằng pằng…pằng pằng pằng…”
Những viên đạn cỡ lớn xuyên qua mấy người, trực tiếp bắn nát cơ thể, trận địa Khoa Nhĩ Mạn ngập trong bể máu.
“Á…tay c*̉a ta…”
“Ta…ta sợ quá…”
“Cứu ta với…”
Mấy chục vạn quân Khoa Nhĩ Mạn chen chúc xô đẩy, trong một thời gian ngắn, dù muốn rui lui c*̃ng khó.
Vưu Nhân đứng quan sát từ xa, cảm giác muốn phát điên.
“Không thể đánh nữa, phải tiếp cận, cho họ xông lên, xông lên…”
“Tùng tùng tùng”
Còi hiệu tấn công nổi lên, vô số binh sĩ Khoa Nhĩ Mạn bắt đầu lao về phía Hắc Kỳ quân như mất trí.
“Đừng để chúng tới gần đội hỏa tiễn, quăng bom cháy ra…”
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… “Cung thủ…phóng tiễn…”“Phập…phập…phập…”Mũi tên trút xuống trận địa Hắc Kỳ quân như mưa.“Mau, mau đổi trận…”AdvertisementTrong giây lát, đội hình tam giác đã tách ra hai bên, các binh sĩ đội hỏa tiễn c*̃ng nhanh chân nấp phía sau khiên thủ.“Hai hàng xạ kích tự do…”Mệnh lệnh liên tục vang lên.Khiên thủ để lộ ra các khoảng trống, đội hỏa tiễn bắt đầu nhắm bắn từ đó.“Pằng…pằng…pằng…”“Phập…phập…phập…”Dưới sự bảo hộ c*̉a khiên thủ, hai bên không ngừng tấn công đối phương, mặc dù uy lực hỏa tiễn vượt xa cung tên, nhưng số lượng cung thủ lại hơn hẳn, từng đợt phóng tên dày đặc khiến đội hỏa tiễn Hắc Kỳ quân thương vong không ít.Lúc này, khinh khí cầu đã xuất hiện.“Các huynh đệ, nhắm thẳng vào khiên chắn c*̉a kẻ địch cho ta…”“Viu…đùng…đoàng…”“Viu…đùng…đoàng…”Tức thì cả trận địa Khoa Nhĩ Mạn nổ tung, vô số mảnh khiên vỡ, người văng tứ phía.“Mau chạy đi…tránh xa thứ vũ khí đó…”Khi các khiên thủ hoảng loạn bỏ chạy, những cung thủ phía sau liền bị lộ.“Cho súng máy sáu nòng lên, tiếp tục bắn…không được ngừng…”“Pằng…pằng…pằng…”Hắc Kỳ quân bắt đầu thu dọn tàn quân Khoa Nhĩ Mạn vỡ trận, khi súng máy sáu nòng xuất trận, c*̣c diện đã hoàn toàn nghiêng về một bên.“Pằng pằng pằng…pằng pằng pằng…”Những viên đạn cỡ lớn xuyên qua mấy người, trực tiếp bắn nát cơ thể, trận địa Khoa Nhĩ Mạn ngập trong bể máu.“Á…tay c*̉a ta…”“Ta…ta sợ quá…”“Cứu ta với…”Mấy chục vạn quân Khoa Nhĩ Mạn chen chúc xô đẩy, trong một thời gian ngắn, dù muốn rui lui c*̃ng khó.Vưu Nhân đứng quan sát từ xa, cảm giác muốn phát điên.“Không thể đánh nữa, phải tiếp cận, cho họ xông lên, xông lên…”“Tùng tùng tùng”Còi hiệu tấn công nổi lên, vô số binh sĩ Khoa Nhĩ Mạn bắt đầu lao về phía Hắc Kỳ quân như mất trí.“Đừng để chúng tới gần đội hỏa tiễn, quăng bom cháy ra…”