Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 687: 687: Có Cần Phát Động Quân Đội Tăng Cường Tấn Công
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… "Vậy thì đã sao? Chỉ cần có thể trở thành đại hãn của Khoa Nhĩ Mạn thì cho dù có phải trả cái giá lớn hơn ta cũng bằng lòng, cho dù người Trung Nguyên đó không đi thì cũng cần ta giúp đỡ quản lý, dù sao vị trí đại hãn này chắc chắn là của ta"."Vậy tiểu nhân xin chúc mừng vương gia trước"."Ha ha ha..."AdvertisementSáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời phía đông vừa xuất hiện, trên thảo nguyên mênh mông vô bờ, quân Hắc Kỳ đã bắt đầu tấn công.Giống như tấn công A La Mộc Đồ, vô số đại bác được dẫn nổ trước, trên tường thành Cát Á Tư Thản lập tức biến thành một đống hỗn loạn, cho dù tường thành của chúng có cao hơn nữa thì cũng không thể ngăn cản được sự tấn công của lửa đạn...!"Nhắm chuẩn vào tường thành của kẻ địch...!tiếp tục bắn...""Ầm...!ầm...!ầm"."Ầm...!ầm...!ầm".Vô số đạn pháo được đại bác b*n r* tựa như mưa rơi xuống thành Cát Á Tư Thản, khắp nơi đều là đất đá và binh lính bị nổ bay, người Khoa Nhĩ Mạn vốn đã lo lắng chồng chất cuối cùng đã được thấy súng đạn kh*ng b*."A...!mặt của ta...""Đáng sợ quá...!quá đáng sợ...!chúng ta có thể trụ được không?""Nằm úp xuống...!tất cả nằm sấp xuống...!đừng chạy loạn khắp nơi"."Ầm...!ầm...!ầm..."Khi súng đạn đại bác ngừng oanh tạc thì trên tường thành đã dày đặc khói mù, khắp nơi là xác chết đá vỡ và tiếng k3u rên không ngừng...!Đa Đoạt đang đứng trên đài cao nhìn về phía trong thành."Haiz...!con mẹ nó ta đến đây...!tòa thành này được đấy, bom đạn mạnh như vậy mà tổn thất có chút vậy thôi ư?""Tướng quân, có cần cho đội khinh khí cầu lên không, phá hủy toàn bộ...!cơ quan đầu não của chúng"."Đừng vội, nơi này không phải là A La Mộc Đồ, hơn nữa chắc chắn chúng sớm đã biết trước chiến thuật của chúng ta mà chuẩn bị xong rồi, thiết nghĩ chắc chắn sẽ không nổ được tới những thứ có tác dụng ở đây đâu"."Vậy tướng quân, chúng ta nên làm thế nào mới được? Có cần phát động quân đội tăng cường tấn công?"Đa Đoạt suy nghĩ một lát."Đừng nóng vội, cho khinh khí cầu truyền lệnh điều Tinh Thần số 1 đến Cát Á Tư Thản cho ta, đã đến lúc thử nghiệm Đông Phong số 2 của chúng ta rồi..."Khi binh lính trong thành Cát Á Tư Thản đang căng thẳng chờ đợi ở đó, chuẩn bị nghênh đón người Trung Nguyên tấn công thì lại phát hiện ra những người Trung Nguyên này đã đánh bom xong liền...!chạy rồi.Trong đại điện, Hỗ Đặc Mạc Nhĩ nhìn trông vô cùng tiều tụy, đã rất nhiều ngày ông ta không được nghỉ ngơi, nhìn chung cả lịch sử của Khoa Nhĩ Mạn thì đây là lần đầu tiên vương thành của bản thân bị tấn công, ông ta hiện tại đã không còn bá khí như trước đây nữa...!"Những người Trung Nguyên này rốt cuộc đang làm gì vậy? Tại sao vừa khai chiến đã rút lui vậy, có phải có âm mưu gì không, các ngươi ai có thể nói cho ta biết?""Đại hãn...!chúng thần...!cũng không biết ạ, những người Trung Nguyên này...!chính là ma quỷ..."Rất nhiều người là lần đầu tiên được nhìn thấy đại bác, trước đây chỉ nghe nói nhưng khi thật sự tận mắt chứng kiến, nghe thấy thì tiếng oanh tạc ầm ầm đó tựa như tiếng chuông báo tử vậy, đánh vào thẳng trong trái tim khiến người ta không kiềm chế được sự run rẩy.
"Vậy thì đã sao? Chỉ cần có thể trở thành đại hãn của Khoa Nhĩ Mạn thì cho dù có phải trả cái giá lớn hơn ta cũng bằng lòng, cho dù người Trung Nguyên đó không đi thì cũng cần ta giúp đỡ quản lý, dù sao vị trí đại hãn này chắc chắn là của ta".
"Vậy tiểu nhân xin chúc mừng vương gia trước".
"Ha ha ha..."
Advertisement
Sáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời phía đông vừa xuất hiện, trên thảo nguyên mênh mông vô bờ, quân Hắc Kỳ đã bắt đầu tấn công.
Giống như tấn công A La Mộc Đồ, vô số đại bác được dẫn nổ trước, trên tường thành Cát Á Tư Thản lập tức biến thành một đống hỗn loạn, cho dù tường thành của chúng có cao hơn nữa thì cũng không thể ngăn cản được sự tấn công của lửa đạn...!
"Nhắm chuẩn vào tường thành của kẻ địch...!tiếp tục bắn..."
"Ầm...!ầm...!ầm".
"Ầm...!ầm...!ầm".
Vô số đạn pháo được đại bác b*n r* tựa như mưa rơi xuống thành Cát Á Tư Thản, khắp nơi đều là đất đá và binh lính bị nổ bay, người Khoa Nhĩ Mạn vốn đã lo lắng chồng chất cuối cùng đã được thấy súng đạn kh*ng b*.
"A...!mặt của ta..."
"Đáng sợ quá...!quá đáng sợ...!chúng ta có thể trụ được không?"
"Nằm úp xuống...!tất cả nằm sấp xuống...!đừng chạy loạn khắp nơi".
"Ầm...!ầm...!ầm..."
Khi súng đạn đại bác ngừng oanh tạc thì trên tường thành đã dày đặc khói mù, khắp nơi là xác chết đá vỡ và tiếng k3u rên không ngừng...!
Đa Đoạt đang đứng trên đài cao nhìn về phía trong thành.
"Haiz...!con mẹ nó ta đến đây...!tòa thành này được đấy, bom đạn mạnh như vậy mà tổn thất có chút vậy thôi ư?"
"Tướng quân, có cần cho đội khinh khí cầu lên không, phá hủy toàn bộ...!cơ quan đầu não của chúng".
"Đừng vội, nơi này không phải là A La Mộc Đồ, hơn nữa chắc chắn chúng sớm đã biết trước chiến thuật của chúng ta mà chuẩn bị xong rồi, thiết nghĩ chắc chắn sẽ không nổ được tới những thứ có tác dụng ở đây đâu".
"Vậy tướng quân, chúng ta nên làm thế nào mới được? Có cần phát động quân đội tăng cường tấn công?"
Đa Đoạt suy nghĩ một lát.
"Đừng nóng vội, cho khinh khí cầu truyền lệnh điều Tinh Thần số 1 đến Cát Á Tư Thản cho ta, đã đến lúc thử nghiệm Đông Phong số 2 của chúng ta rồi..."
Khi binh lính trong thành Cát Á Tư Thản đang căng thẳng chờ đợi ở đó, chuẩn bị nghênh đón người Trung Nguyên tấn công thì lại phát hiện ra những người Trung Nguyên này đã đánh bom xong liền...!chạy rồi.
Trong đại điện, Hỗ Đặc Mạc Nhĩ nhìn trông vô cùng tiều tụy, đã rất nhiều ngày ông ta không được nghỉ ngơi, nhìn chung cả lịch sử của Khoa Nhĩ Mạn thì đây là lần đầu tiên vương thành của bản thân bị tấn công, ông ta hiện tại đã không còn bá khí như trước đây nữa...!
"Những người Trung Nguyên này rốt cuộc đang làm gì vậy? Tại sao vừa khai chiến đã rút lui vậy, có phải có âm mưu gì không, các ngươi ai có thể nói cho ta biết?"
"Đại hãn...!chúng thần...!cũng không biết ạ, những người Trung Nguyên này...!chính là ma quỷ..."
Rất nhiều người là lần đầu tiên được nhìn thấy đại bác, trước đây chỉ nghe nói nhưng khi thật sự tận mắt chứng kiến, nghe thấy thì tiếng oanh tạc ầm ầm đó tựa như tiếng chuông báo tử vậy, đánh vào thẳng trong trái tim khiến người ta không kiềm chế được sự run rẩy.
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… "Vậy thì đã sao? Chỉ cần có thể trở thành đại hãn của Khoa Nhĩ Mạn thì cho dù có phải trả cái giá lớn hơn ta cũng bằng lòng, cho dù người Trung Nguyên đó không đi thì cũng cần ta giúp đỡ quản lý, dù sao vị trí đại hãn này chắc chắn là của ta"."Vậy tiểu nhân xin chúc mừng vương gia trước"."Ha ha ha..."AdvertisementSáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời phía đông vừa xuất hiện, trên thảo nguyên mênh mông vô bờ, quân Hắc Kỳ đã bắt đầu tấn công.Giống như tấn công A La Mộc Đồ, vô số đại bác được dẫn nổ trước, trên tường thành Cát Á Tư Thản lập tức biến thành một đống hỗn loạn, cho dù tường thành của chúng có cao hơn nữa thì cũng không thể ngăn cản được sự tấn công của lửa đạn...!"Nhắm chuẩn vào tường thành của kẻ địch...!tiếp tục bắn...""Ầm...!ầm...!ầm"."Ầm...!ầm...!ầm".Vô số đạn pháo được đại bác b*n r* tựa như mưa rơi xuống thành Cát Á Tư Thản, khắp nơi đều là đất đá và binh lính bị nổ bay, người Khoa Nhĩ Mạn vốn đã lo lắng chồng chất cuối cùng đã được thấy súng đạn kh*ng b*."A...!mặt của ta...""Đáng sợ quá...!quá đáng sợ...!chúng ta có thể trụ được không?""Nằm úp xuống...!tất cả nằm sấp xuống...!đừng chạy loạn khắp nơi"."Ầm...!ầm...!ầm..."Khi súng đạn đại bác ngừng oanh tạc thì trên tường thành đã dày đặc khói mù, khắp nơi là xác chết đá vỡ và tiếng k3u rên không ngừng...!Đa Đoạt đang đứng trên đài cao nhìn về phía trong thành."Haiz...!con mẹ nó ta đến đây...!tòa thành này được đấy, bom đạn mạnh như vậy mà tổn thất có chút vậy thôi ư?""Tướng quân, có cần cho đội khinh khí cầu lên không, phá hủy toàn bộ...!cơ quan đầu não của chúng"."Đừng vội, nơi này không phải là A La Mộc Đồ, hơn nữa chắc chắn chúng sớm đã biết trước chiến thuật của chúng ta mà chuẩn bị xong rồi, thiết nghĩ chắc chắn sẽ không nổ được tới những thứ có tác dụng ở đây đâu"."Vậy tướng quân, chúng ta nên làm thế nào mới được? Có cần phát động quân đội tăng cường tấn công?"Đa Đoạt suy nghĩ một lát."Đừng nóng vội, cho khinh khí cầu truyền lệnh điều Tinh Thần số 1 đến Cát Á Tư Thản cho ta, đã đến lúc thử nghiệm Đông Phong số 2 của chúng ta rồi..."Khi binh lính trong thành Cát Á Tư Thản đang căng thẳng chờ đợi ở đó, chuẩn bị nghênh đón người Trung Nguyên tấn công thì lại phát hiện ra những người Trung Nguyên này đã đánh bom xong liền...!chạy rồi.Trong đại điện, Hỗ Đặc Mạc Nhĩ nhìn trông vô cùng tiều tụy, đã rất nhiều ngày ông ta không được nghỉ ngơi, nhìn chung cả lịch sử của Khoa Nhĩ Mạn thì đây là lần đầu tiên vương thành của bản thân bị tấn công, ông ta hiện tại đã không còn bá khí như trước đây nữa...!"Những người Trung Nguyên này rốt cuộc đang làm gì vậy? Tại sao vừa khai chiến đã rút lui vậy, có phải có âm mưu gì không, các ngươi ai có thể nói cho ta biết?""Đại hãn...!chúng thần...!cũng không biết ạ, những người Trung Nguyên này...!chính là ma quỷ..."Rất nhiều người là lần đầu tiên được nhìn thấy đại bác, trước đây chỉ nghe nói nhưng khi thật sự tận mắt chứng kiến, nghe thấy thì tiếng oanh tạc ầm ầm đó tựa như tiếng chuông báo tử vậy, đánh vào thẳng trong trái tim khiến người ta không kiềm chế được sự run rẩy.