Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 686: 686: Khoa Nhĩ Mạn Thành Cát Á Tư Thản
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… ...!Bắc cảnh Hoa Hạ hiện nay đã không còn là bắc cảnh ngày trước nữa, di dân các nước chuyển tới đã khiến nơi này trở nên vô cùng náo nhiệt, đương nhiên nếu như quan sát kỹ thì sẽ phát hiện ra ở đó có người già, trẻ em, phụ nữ, thiếu nữ nhưng thanh niên trai tráng thì lại rất ít, bởi vì bọn họ đều đã bị đưa đi khai thác mỏ và sửa đường rồi.Dân chúng Khoa Nhĩ Mạn vừa chuyển đến nơi này rất nhanh cũng được phân tới hai tòa thành trì, hiện nay người ngoại tộc ở đây đã gồm đến bốn chủng tộc: La Sát, Khoa Nhĩ Mạn, Ba Nhĩ Đồ và tộc Bổng Chùy...!AdvertisementTân Cửu đang cầm kế hoạch do hoàng thượng vạch ra, ngồi ngây người ở đó."Tân đại nhân, lại đang xem gì thế?""Lai giống ấy mà...""Cái gì cơ?""A...!cái đó...!ta nói là kế hoạch di dân của hoàng thượng, ta chuẩn bị tiến hành bước thứ hai rồi"."Bước thứ hai? Là gì vậy?""Trộn lẫn toàn bộ dân chúng bốn chủng tộc hiện tại với nhau, cho họ sống chung, như vậy không những có thể đề phòng bọn họ làm loạn mà còn có thể giám sát lẫn nhau"."Mẹ kiếp, chiêu này cao tay thật...!thế mà ngài cũng nghĩ ra được?""Đây không phải do ta nghĩ ra mà là hoàng thượng, hoàng thượng đã nói rồi, có thể dung nhập vào Hoa Hạ thì chính là dân chúng chứ không thể là kẻ địch, nước Hoa Hạ ta không cần bạn..."Khoa Nhĩ Mạn, thành Cát Á Tư Thản.Hàng trăm vạn quân Hắc Kỳ cuối cùng cũng tới đây dưới sự dẫn dắt của Đa Đoạt, nhìn tường thành cao lớn đó, Đa Đoạt cũng không kiềm chế được mà hít ngược một ngụm khí lạnh."Ngươi nói người Khoa Nhĩ Mạn này đầu óc có phải là có vấn đề không? Một dân tộc du mục mà sao lại xây dựng tường thành cao lớn như vậy làm gì? Hơn nữa kiến trúc trong thành lại gần như toàn bộ được làm bằng đá, xem ra không dùng được đến lửa trời này rồi"."Mặc kệ chúng, cho chúng nổ tung đi"."Ta thấy đáng tiếc...!thành trì to lớn như vậy sau này có thể cải tạo thành điểm đóng quân ở Âu châu của nước Hoa Hạ ta thì tốt biết bao"."Yên tâm đi, tướng quân, nói như hoàng thượng hay nói thì không cần quan tâm đến những thứ vụn vặt này, cứ phá vỡ hết rồi chúng ta sẽ xây dựng lại...""Cũng đành vậy thôi, kêu đại quân nhanh chóng đóng quân, tìm kiếm vị trí tấn công tốt nhất...!còn nữa cho người theo dõi sát tay Hốt Giác đó, kịp thời tiến hành báo cáo, không được để cho ông ta giở trò"."Rõ, tướng quân".Hốt Giác lúc này đang vui vẻ ngồi trong quân trướng."Thế nào rồi?""Người Trung Nguyên đã đến vương thành rồi, có lẽ sẽ phát động tấn công sớm thôi"."Ha ha...!chỉ cần Hỗ Đặc Mạc Nhĩ chết thì ta có thể đường đường chính chính kế thừa ngôi vị đại hãn, không ngờ Hốt Giác ta lại thực hiện được nguyện vọng ở độ tuổi này, Thánh A La hiển linh...!ha ha ha"."Vương gia, vậy sau này chúng ta sẽ phải nghe theo người Trung Nguyên đó ư?"
...!
Bắc cảnh Hoa Hạ hiện nay đã không còn là bắc cảnh ngày trước nữa, di dân các nước chuyển tới đã khiến nơi này trở nên vô cùng náo nhiệt, đương nhiên nếu như quan sát kỹ thì sẽ phát hiện ra ở đó có người già, trẻ em, phụ nữ, thiếu nữ nhưng thanh niên trai tráng thì lại rất ít, bởi vì bọn họ đều đã bị đưa đi khai thác mỏ và sửa đường rồi.
Dân chúng Khoa Nhĩ Mạn vừa chuyển đến nơi này rất nhanh cũng được phân tới hai tòa thành trì, hiện nay người ngoại tộc ở đây đã gồm đến bốn chủng tộc: La Sát, Khoa Nhĩ Mạn, Ba Nhĩ Đồ và tộc Bổng Chùy...!
Advertisement
Tân Cửu đang cầm kế hoạch do hoàng thượng vạch ra, ngồi ngây người ở đó.
"Tân đại nhân, lại đang xem gì thế?"
"Lai giống ấy mà..."
"Cái gì cơ?"
"A...!cái đó...!ta nói là kế hoạch di dân của hoàng thượng, ta chuẩn bị tiến hành bước thứ hai rồi".
"Bước thứ hai? Là gì vậy?"
"Trộn lẫn toàn bộ dân chúng bốn chủng tộc hiện tại với nhau, cho họ sống chung, như vậy không những có thể đề phòng bọn họ làm loạn mà còn có thể giám sát lẫn nhau".
"Mẹ kiếp, chiêu này cao tay thật...!thế mà ngài cũng nghĩ ra được?"
"Đây không phải do ta nghĩ ra mà là hoàng thượng, hoàng thượng đã nói rồi, có thể dung nhập vào Hoa Hạ thì chính là dân chúng chứ không thể là kẻ địch, nước Hoa Hạ ta không cần bạn..."
Khoa Nhĩ Mạn, thành Cát Á Tư Thản.
Hàng trăm vạn quân Hắc Kỳ cuối cùng cũng tới đây dưới sự dẫn dắt của Đa Đoạt, nhìn tường thành cao lớn đó, Đa Đoạt cũng không kiềm chế được mà hít ngược một ngụm khí lạnh.
"Ngươi nói người Khoa Nhĩ Mạn này đầu óc có phải là có vấn đề không? Một dân tộc du mục mà sao lại xây dựng tường thành cao lớn như vậy làm gì? Hơn nữa kiến trúc trong thành lại gần như toàn bộ được làm bằng đá, xem ra không dùng được đến lửa trời này rồi".
"Mặc kệ chúng, cho chúng nổ tung đi".
"Ta thấy đáng tiếc...!thành trì to lớn như vậy sau này có thể cải tạo thành điểm đóng quân ở Âu châu của nước Hoa Hạ ta thì tốt biết bao".
"Yên tâm đi, tướng quân, nói như hoàng thượng hay nói thì không cần quan tâm đến những thứ vụn vặt này, cứ phá vỡ hết rồi chúng ta sẽ xây dựng lại..."
"Cũng đành vậy thôi, kêu đại quân nhanh chóng đóng quân, tìm kiếm vị trí tấn công tốt nhất...!còn nữa cho người theo dõi sát tay Hốt Giác đó, kịp thời tiến hành báo cáo, không được để cho ông ta giở trò".
"Rõ, tướng quân".
Hốt Giác lúc này đang vui vẻ ngồi trong quân trướng.
"Thế nào rồi?"
"Người Trung Nguyên đã đến vương thành rồi, có lẽ sẽ phát động tấn công sớm thôi".
"Ha ha...!chỉ cần Hỗ Đặc Mạc Nhĩ chết thì ta có thể đường đường chính chính kế thừa ngôi vị đại hãn, không ngờ Hốt Giác ta lại thực hiện được nguyện vọng ở độ tuổi này, Thánh A La hiển linh...!ha ha ha".
"Vương gia, vậy sau này chúng ta sẽ phải nghe theo người Trung Nguyên đó ư?"
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… ...!Bắc cảnh Hoa Hạ hiện nay đã không còn là bắc cảnh ngày trước nữa, di dân các nước chuyển tới đã khiến nơi này trở nên vô cùng náo nhiệt, đương nhiên nếu như quan sát kỹ thì sẽ phát hiện ra ở đó có người già, trẻ em, phụ nữ, thiếu nữ nhưng thanh niên trai tráng thì lại rất ít, bởi vì bọn họ đều đã bị đưa đi khai thác mỏ và sửa đường rồi.Dân chúng Khoa Nhĩ Mạn vừa chuyển đến nơi này rất nhanh cũng được phân tới hai tòa thành trì, hiện nay người ngoại tộc ở đây đã gồm đến bốn chủng tộc: La Sát, Khoa Nhĩ Mạn, Ba Nhĩ Đồ và tộc Bổng Chùy...!AdvertisementTân Cửu đang cầm kế hoạch do hoàng thượng vạch ra, ngồi ngây người ở đó."Tân đại nhân, lại đang xem gì thế?""Lai giống ấy mà...""Cái gì cơ?""A...!cái đó...!ta nói là kế hoạch di dân của hoàng thượng, ta chuẩn bị tiến hành bước thứ hai rồi"."Bước thứ hai? Là gì vậy?""Trộn lẫn toàn bộ dân chúng bốn chủng tộc hiện tại với nhau, cho họ sống chung, như vậy không những có thể đề phòng bọn họ làm loạn mà còn có thể giám sát lẫn nhau"."Mẹ kiếp, chiêu này cao tay thật...!thế mà ngài cũng nghĩ ra được?""Đây không phải do ta nghĩ ra mà là hoàng thượng, hoàng thượng đã nói rồi, có thể dung nhập vào Hoa Hạ thì chính là dân chúng chứ không thể là kẻ địch, nước Hoa Hạ ta không cần bạn..."Khoa Nhĩ Mạn, thành Cát Á Tư Thản.Hàng trăm vạn quân Hắc Kỳ cuối cùng cũng tới đây dưới sự dẫn dắt của Đa Đoạt, nhìn tường thành cao lớn đó, Đa Đoạt cũng không kiềm chế được mà hít ngược một ngụm khí lạnh."Ngươi nói người Khoa Nhĩ Mạn này đầu óc có phải là có vấn đề không? Một dân tộc du mục mà sao lại xây dựng tường thành cao lớn như vậy làm gì? Hơn nữa kiến trúc trong thành lại gần như toàn bộ được làm bằng đá, xem ra không dùng được đến lửa trời này rồi"."Mặc kệ chúng, cho chúng nổ tung đi"."Ta thấy đáng tiếc...!thành trì to lớn như vậy sau này có thể cải tạo thành điểm đóng quân ở Âu châu của nước Hoa Hạ ta thì tốt biết bao"."Yên tâm đi, tướng quân, nói như hoàng thượng hay nói thì không cần quan tâm đến những thứ vụn vặt này, cứ phá vỡ hết rồi chúng ta sẽ xây dựng lại...""Cũng đành vậy thôi, kêu đại quân nhanh chóng đóng quân, tìm kiếm vị trí tấn công tốt nhất...!còn nữa cho người theo dõi sát tay Hốt Giác đó, kịp thời tiến hành báo cáo, không được để cho ông ta giở trò"."Rõ, tướng quân".Hốt Giác lúc này đang vui vẻ ngồi trong quân trướng."Thế nào rồi?""Người Trung Nguyên đã đến vương thành rồi, có lẽ sẽ phát động tấn công sớm thôi"."Ha ha...!chỉ cần Hỗ Đặc Mạc Nhĩ chết thì ta có thể đường đường chính chính kế thừa ngôi vị đại hãn, không ngờ Hốt Giác ta lại thực hiện được nguyện vọng ở độ tuổi này, Thánh A La hiển linh...!ha ha ha"."Vương gia, vậy sau này chúng ta sẽ phải nghe theo người Trung Nguyên đó ư?"