Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 714: 714: “tự Do Đánh Bom…tấn Công…”
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Trong đêm tối, một đội nhân mã âm thầm tẩu thoát khỏi chiến trường, thẳng tiến về nam hải, từ đó, hai cường quốc lớn mạnh nhất đại lục Tây Âu hoàn toàn bị xóa sổ.Tam quân loạn chiến, các bên ngang tài ngang sức, c*̃ng phải đến lúc đuối dần, ba mươi vạn quân La Sát chống chọi với năm mươi vạn quân Hoa Lạt Tử Mô, đã tổn thất hơn hai mươi vạn.“Lý tướng quân, La Sát e là không kiên trì được bao lâu nữa, có cần hỗ trợ không?”AdvertisementLý Thành trầm mặc một lúc rồi nói: “Đợi thêm chút nữa, người La Sát không thể chết trong tay chúng ta, cho đại quân chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai thu dọn chiến trường”.“Vâng…”Vô số Hắc Kỳ quân đã tới gần chiến trường, nhưng không hề tấn công, mà chỉ đứng yên chờ lệnh.Buổi trưa hôm sau, khi La Sát sắp bại trận và bị bao vây, cuối c*̀ng c*̃ng có lệnh rút lui…“Lý tướng quân có lệnh…tộc La Sát lập tức rút khỏi chiến trường…”“Lý tướng quân có lệnh…tộc La Sát lập tức rút khỏi chiến trường…”“Người Trung Nguyên tới rồi…”“Cuối c*̀ng c*̃ng tới, các huynh đệ làm tốt lắm…”Vài vạn binh sĩ La Sát còn sống sót nhanh chóng lui khỏi chiến trường, khi Hoa Lạt Tử Mô tưởng rằng trận chiến đã kết thúc, đột nhiên phát hiện từng tốp quân đội như sứ giả địa ngục xuất hiện.“Tiến lên…”“Bộp…bộp…bộp…”Từng nhóm binh sĩ chỉnh tề cứ thế tiến lên từ bốn phía, không đến năm mươi vạn nhân mã Hoa Lạt Tử Mô và Khoa Nhĩ Mạn còn lại bị dồn vào một chỗ.“Bộp…bộp…bộp…”Dưới ánh nắng gay gắt c*̉a mặt trời, chiến giáp đen tuyền và mặt nạ binh sĩ Hắc Kỳ quân thêm phần chói mắt, tựa như sát thần giáng thế.“Lý tướng quân, đã bao vây toàn bộ chiến trường, có cần thông báo Khoa Nhĩ Mạn rút lui không?”Lý Thành nhìn thư c*̉a Đa Đoạt, im lặng rồi nói.“Không cần…giết…”“Vậy người Khoa Nhĩ Mạn thì sao…”“Giết hết…”“Rõ…”Bốn trăm chiếc khinh khí cầu phát động cuộc chiến đầu tiên, khi những khinh khí cầu màu đen lần nữa che lấp bầu trời, quân đội Khoa Nhĩ Mạn và Hoa Lạt Tử Mô hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại.“Tự do đánh bom…tấn công…”“Viu…viu…viu…”“Đùng…đoàng…đoàng…”Vô số pháo đạn được thả xuống, hai bên hoàn toàn không cách nào né tránh, khắp nơi đều là địch, là bom đạn, cơ hội rút lui c*̃ng không có…
Trong đêm tối, một đội nhân mã âm thầm tẩu thoát khỏi chiến trường, thẳng tiến về nam hải, từ đó, hai cường quốc lớn mạnh nhất đại lục Tây Âu hoàn toàn bị xóa sổ.
Tam quân loạn chiến, các bên ngang tài ngang sức, c*̃ng phải đến lúc đuối dần, ba mươi vạn quân La Sát chống chọi với năm mươi vạn quân Hoa Lạt Tử Mô, đã tổn thất hơn hai mươi vạn.
“Lý tướng quân, La Sát e là không kiên trì được bao lâu nữa, có cần hỗ trợ không?”
Advertisement
Lý Thành trầm mặc một lúc rồi nói: “Đợi thêm chút nữa, người La Sát không thể chết trong tay chúng ta, cho đại quân chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai thu dọn chiến trường”.
“Vâng…”
Vô số Hắc Kỳ quân đã tới gần chiến trường, nhưng không hề tấn công, mà chỉ đứng yên chờ lệnh.
Buổi trưa hôm sau, khi La Sát sắp bại trận và bị bao vây, cuối c*̀ng c*̃ng có lệnh rút lui…
“Lý tướng quân có lệnh…tộc La Sát lập tức rút khỏi chiến trường…”
“Lý tướng quân có lệnh…tộc La Sát lập tức rút khỏi chiến trường…”
“Người Trung Nguyên tới rồi…”
“Cuối c*̀ng c*̃ng tới, các huynh đệ làm tốt lắm…”
Vài vạn binh sĩ La Sát còn sống sót nhanh chóng lui khỏi chiến trường, khi Hoa Lạt Tử Mô tưởng rằng trận chiến đã kết thúc, đột nhiên phát hiện từng tốp quân đội như sứ giả địa ngục xuất hiện.
“Tiến lên…”
“Bộp…bộp…bộp…”
Từng nhóm binh sĩ chỉnh tề cứ thế tiến lên từ bốn phía, không đến năm mươi vạn nhân mã Hoa Lạt Tử Mô và Khoa Nhĩ Mạn còn lại bị dồn vào một chỗ.
“Bộp…bộp…bộp…”
Dưới ánh nắng gay gắt c*̉a mặt trời, chiến giáp đen tuyền và mặt nạ binh sĩ Hắc Kỳ quân thêm phần chói mắt, tựa như sát thần giáng thế.
“Lý tướng quân, đã bao vây toàn bộ chiến trường, có cần thông báo Khoa Nhĩ Mạn rút lui không?”
Lý Thành nhìn thư c*̉a Đa Đoạt, im lặng rồi nói.
“Không cần…giết…”
“Vậy người Khoa Nhĩ Mạn thì sao…”
“Giết hết…”
“Rõ…”
Bốn trăm chiếc khinh khí cầu phát động cuộc chiến đầu tiên, khi những khinh khí cầu màu đen lần nữa che lấp bầu trời, quân đội Khoa Nhĩ Mạn và Hoa Lạt Tử Mô hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại.
“Tự do đánh bom…tấn công…”
“Viu…viu…viu…”
“Đùng…đoàng…đoàng…”
Vô số pháo đạn được thả xuống, hai bên hoàn toàn không cách nào né tránh, khắp nơi đều là địch, là bom đạn, cơ hội rút lui c*̃ng không có…
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Trong đêm tối, một đội nhân mã âm thầm tẩu thoát khỏi chiến trường, thẳng tiến về nam hải, từ đó, hai cường quốc lớn mạnh nhất đại lục Tây Âu hoàn toàn bị xóa sổ.Tam quân loạn chiến, các bên ngang tài ngang sức, c*̃ng phải đến lúc đuối dần, ba mươi vạn quân La Sát chống chọi với năm mươi vạn quân Hoa Lạt Tử Mô, đã tổn thất hơn hai mươi vạn.“Lý tướng quân, La Sát e là không kiên trì được bao lâu nữa, có cần hỗ trợ không?”AdvertisementLý Thành trầm mặc một lúc rồi nói: “Đợi thêm chút nữa, người La Sát không thể chết trong tay chúng ta, cho đại quân chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai thu dọn chiến trường”.“Vâng…”Vô số Hắc Kỳ quân đã tới gần chiến trường, nhưng không hề tấn công, mà chỉ đứng yên chờ lệnh.Buổi trưa hôm sau, khi La Sát sắp bại trận và bị bao vây, cuối c*̀ng c*̃ng có lệnh rút lui…“Lý tướng quân có lệnh…tộc La Sát lập tức rút khỏi chiến trường…”“Lý tướng quân có lệnh…tộc La Sát lập tức rút khỏi chiến trường…”“Người Trung Nguyên tới rồi…”“Cuối c*̀ng c*̃ng tới, các huynh đệ làm tốt lắm…”Vài vạn binh sĩ La Sát còn sống sót nhanh chóng lui khỏi chiến trường, khi Hoa Lạt Tử Mô tưởng rằng trận chiến đã kết thúc, đột nhiên phát hiện từng tốp quân đội như sứ giả địa ngục xuất hiện.“Tiến lên…”“Bộp…bộp…bộp…”Từng nhóm binh sĩ chỉnh tề cứ thế tiến lên từ bốn phía, không đến năm mươi vạn nhân mã Hoa Lạt Tử Mô và Khoa Nhĩ Mạn còn lại bị dồn vào một chỗ.“Bộp…bộp…bộp…”Dưới ánh nắng gay gắt c*̉a mặt trời, chiến giáp đen tuyền và mặt nạ binh sĩ Hắc Kỳ quân thêm phần chói mắt, tựa như sát thần giáng thế.“Lý tướng quân, đã bao vây toàn bộ chiến trường, có cần thông báo Khoa Nhĩ Mạn rút lui không?”Lý Thành nhìn thư c*̉a Đa Đoạt, im lặng rồi nói.“Không cần…giết…”“Vậy người Khoa Nhĩ Mạn thì sao…”“Giết hết…”“Rõ…”Bốn trăm chiếc khinh khí cầu phát động cuộc chiến đầu tiên, khi những khinh khí cầu màu đen lần nữa che lấp bầu trời, quân đội Khoa Nhĩ Mạn và Hoa Lạt Tử Mô hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại.“Tự do đánh bom…tấn công…”“Viu…viu…viu…”“Đùng…đoàng…đoàng…”Vô số pháo đạn được thả xuống, hai bên hoàn toàn không cách nào né tránh, khắp nơi đều là địch, là bom đạn, cơ hội rút lui c*̃ng không có…