Tác giả:

Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…

Chương 715: 715: Ngài Phải Mau Bảo Chúng Ngừng Đánh Bom”

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Đại trướng Khoa Nhĩ Mạn.Hốt Giác không tin vào mắt mình, ông ta đã nhận ra, trận chiến này từ lúc bắt đầu đã là một ván cờ, đất nước c*̉a mình và Hoa Lạt Tử Mô chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay kẻ khác, mà mục đích c*̉a Trung Nguyên, chính là tiêu diệt cả hai.“Vương gia, khinh khí cầu người Trung Nguyên thả bom khắp nơi, chúng ta c*̃ng bị ảnh hưởng, rốt cuộc là sao? Ngài phải mau bảo chúng ngừng đánh bom”.AdvertisementHốt Giác cười khổ: “Còn có thể là sao? Những kẻ Trung Nguyên phản bên này bán bên kia, đúng là vô sỉ c*̀ng cực, chuyện đến nước này, tất cả đã chấm dứt, với tư cách là những chiến sĩ cuối c*̀ng c*̉a Khoa Nhĩ Mạn, chúng ta nên chiến tử sa trường”.“Vương gia…để ta cho người đưa ngài ra ngoài”.Hốt Giác lắc đầu.“Là tộc nhân vương thị Khoa Nhĩ Mạn, ta thề tận trung với Khoa Nhĩ Mạn, ta đã phản bội đại hãn, vì quyết định c*̉a hắn ta tổn hại đến bách tính, tất cả những gì ta làm đều chỉ muốn giữ lại một tia hi vọng cho Khoa Nhĩ Mạn, nhưng giờ, không còn cơ hội nào nữa…”“Vương gia…Khải La Can Đạt vẫn còn, ngài có thể tới đó”.“Khải La Can Đạt đã là thành trống, không cần liên lụy bách tính nơi đó nữa, ta hiểu rõ, mục đích từ đầu c*̉a người Trung Nguyên, không phải thủ cấp c*̉a ai cả, mà thứ chúng nhắm đến, chính là thảo nguyên Tây Âu, vì vậy, chúng sẽ không cho phép bất kì vương tộc nào tồn tại”.“Vương gia…”“Đem giáp c*̉a ta lại đây, Hốt Giác Mạc Nhĩ ta…phải bỏ mạng trên sa trường…”“Vương gia…”Hốt Giác tại tuổi xế chiều, lần nữa khoác lên chiến giáp, cơ thể già yếu, đến việc mặc giáp c*̃ng khó khăn, nhưng ông ta vẫn vô c*̀ng kiên quyết, tay cầm đao, chĩa thẳng lên trời…“Hỡi những người con Khoa Nhĩ Mạn, hãy c*̀ng ta đổ máu trên thảo nguyên, đem máu chúng ta nhuộm thẫm cỏ xanh, linh hồn chúng ta sẽ hợp nhất với thánh Allah…giết…”“Giết…”Hai bên đều hiểu rõ, bản thân đã rơi vào bẫy c*̉a Trung Nguyên, nhưng lúc này không thể ngừng chiến nữa, anh dũng chiến tử là con đường tốt nhất cho chúng bấy giờ…Những binh sĩ muốn giữ mạng bắt đầu bỏ chạy tứ phía, nhưng chờ đợi chúng chỉ có hỏa tiễn, vòng vây ngày càng thu hẹp, kẻ còn sống c*̃ng ngày càng ít, đến ngày thứ ba, chiến trường cuối c*̀ng triệt để yên tĩnh…“Mau chóng dọn dẹp chiến trường…tướng quân có lệnh…không giữ lại một ai…”“Mau chóng dọn dẹp chiến trường…tướng quân có lệnh…không giữ lại một ai…”Hắc Kỳ quân bắt đầu thu dọn, xác chết được chất thành gò, thêm dầu, bốc cháy, những tia lửa như vì sao trên trời sáng bừng thảo nguyên.“Lý tướng quân, đã tìm thấy thi thể Hốt Giác, nhưng không thấy tay đâu…”

Đại trướng Khoa Nhĩ Mạn.

Hốt Giác không tin vào mắt mình, ông ta đã nhận ra, trận chiến này từ lúc bắt đầu đã là một ván cờ, đất nước c*̉a mình và Hoa Lạt Tử Mô chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay kẻ khác, mà mục đích c*̉a Trung Nguyên, chính là tiêu diệt cả hai.

“Vương gia, khinh khí cầu người Trung Nguyên thả bom khắp nơi, chúng ta c*̃ng bị ảnh hưởng, rốt cuộc là sao? Ngài phải mau bảo chúng ngừng đánh bom”.

Advertisement

Hốt Giác cười khổ: “Còn có thể là sao? Những kẻ Trung Nguyên phản bên này bán bên kia, đúng là vô sỉ c*̀ng cực, chuyện đến nước này, tất cả đã chấm dứt, với tư cách là những chiến sĩ cuối c*̀ng c*̉a Khoa Nhĩ Mạn, chúng ta nên chiến tử sa trường”.

“Vương gia…để ta cho người đưa ngài ra ngoài”.

Hốt Giác lắc đầu.

“Là tộc nhân vương thị Khoa Nhĩ Mạn, ta thề tận trung với Khoa Nhĩ Mạn, ta đã phản bội đại hãn, vì quyết định c*̉a hắn ta tổn hại đến bách tính, tất cả những gì ta làm đều chỉ muốn giữ lại một tia hi vọng cho Khoa Nhĩ Mạn, nhưng giờ, không còn cơ hội nào nữa…”

“Vương gia…Khải La Can Đạt vẫn còn, ngài có thể tới đó”.

“Khải La Can Đạt đã là thành trống, không cần liên lụy bách tính nơi đó nữa, ta hiểu rõ, mục đích từ đầu c*̉a người Trung Nguyên, không phải thủ cấp c*̉a ai cả, mà thứ chúng nhắm đến, chính là thảo nguyên Tây Âu, vì vậy, chúng sẽ không cho phép bất kì vương tộc nào tồn tại”.

“Vương gia…”

“Đem giáp c*̉a ta lại đây, Hốt Giác Mạc Nhĩ ta…phải bỏ mạng trên sa trường…”

“Vương gia…”

Hốt Giác tại tuổi xế chiều, lần nữa khoác lên chiến giáp, cơ thể già yếu, đến việc mặc giáp c*̃ng khó khăn, nhưng ông ta vẫn vô c*̀ng kiên quyết, tay cầm đao, chĩa thẳng lên trời…

“Hỡi những người con Khoa Nhĩ Mạn, hãy c*̀ng ta đổ máu trên thảo nguyên, đem máu chúng ta nhuộm thẫm cỏ xanh, linh hồn chúng ta sẽ hợp nhất với thánh Allah…giết…”

“Giết…”

Hai bên đều hiểu rõ, bản thân đã rơi vào bẫy c*̉a Trung Nguyên, nhưng lúc này không thể ngừng chiến nữa, anh dũng chiến tử là con đường tốt nhất cho chúng bấy giờ…

Những binh sĩ muốn giữ mạng bắt đầu bỏ chạy tứ phía, nhưng chờ đợi chúng chỉ có hỏa tiễn, vòng vây ngày càng thu hẹp, kẻ còn sống c*̃ng ngày càng ít, đến ngày thứ ba, chiến trường cuối c*̀ng triệt để yên tĩnh…

“Mau chóng dọn dẹp chiến trường…tướng quân có lệnh…không giữ lại một ai…”

“Mau chóng dọn dẹp chiến trường…tướng quân có lệnh…không giữ lại một ai…”

Hắc Kỳ quân bắt đầu thu dọn, xác chết được chất thành gò, thêm dầu, bốc cháy, những tia lửa như vì sao trên trời sáng bừng thảo nguyên.

“Lý tướng quân, đã tìm thấy thi thể Hốt Giác, nhưng không thấy tay đâu…”

Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Đại trướng Khoa Nhĩ Mạn.Hốt Giác không tin vào mắt mình, ông ta đã nhận ra, trận chiến này từ lúc bắt đầu đã là một ván cờ, đất nước c*̉a mình và Hoa Lạt Tử Mô chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay kẻ khác, mà mục đích c*̉a Trung Nguyên, chính là tiêu diệt cả hai.“Vương gia, khinh khí cầu người Trung Nguyên thả bom khắp nơi, chúng ta c*̃ng bị ảnh hưởng, rốt cuộc là sao? Ngài phải mau bảo chúng ngừng đánh bom”.AdvertisementHốt Giác cười khổ: “Còn có thể là sao? Những kẻ Trung Nguyên phản bên này bán bên kia, đúng là vô sỉ c*̀ng cực, chuyện đến nước này, tất cả đã chấm dứt, với tư cách là những chiến sĩ cuối c*̀ng c*̉a Khoa Nhĩ Mạn, chúng ta nên chiến tử sa trường”.“Vương gia…để ta cho người đưa ngài ra ngoài”.Hốt Giác lắc đầu.“Là tộc nhân vương thị Khoa Nhĩ Mạn, ta thề tận trung với Khoa Nhĩ Mạn, ta đã phản bội đại hãn, vì quyết định c*̉a hắn ta tổn hại đến bách tính, tất cả những gì ta làm đều chỉ muốn giữ lại một tia hi vọng cho Khoa Nhĩ Mạn, nhưng giờ, không còn cơ hội nào nữa…”“Vương gia…Khải La Can Đạt vẫn còn, ngài có thể tới đó”.“Khải La Can Đạt đã là thành trống, không cần liên lụy bách tính nơi đó nữa, ta hiểu rõ, mục đích từ đầu c*̉a người Trung Nguyên, không phải thủ cấp c*̉a ai cả, mà thứ chúng nhắm đến, chính là thảo nguyên Tây Âu, vì vậy, chúng sẽ không cho phép bất kì vương tộc nào tồn tại”.“Vương gia…”“Đem giáp c*̉a ta lại đây, Hốt Giác Mạc Nhĩ ta…phải bỏ mạng trên sa trường…”“Vương gia…”Hốt Giác tại tuổi xế chiều, lần nữa khoác lên chiến giáp, cơ thể già yếu, đến việc mặc giáp c*̃ng khó khăn, nhưng ông ta vẫn vô c*̀ng kiên quyết, tay cầm đao, chĩa thẳng lên trời…“Hỡi những người con Khoa Nhĩ Mạn, hãy c*̀ng ta đổ máu trên thảo nguyên, đem máu chúng ta nhuộm thẫm cỏ xanh, linh hồn chúng ta sẽ hợp nhất với thánh Allah…giết…”“Giết…”Hai bên đều hiểu rõ, bản thân đã rơi vào bẫy c*̉a Trung Nguyên, nhưng lúc này không thể ngừng chiến nữa, anh dũng chiến tử là con đường tốt nhất cho chúng bấy giờ…Những binh sĩ muốn giữ mạng bắt đầu bỏ chạy tứ phía, nhưng chờ đợi chúng chỉ có hỏa tiễn, vòng vây ngày càng thu hẹp, kẻ còn sống c*̃ng ngày càng ít, đến ngày thứ ba, chiến trường cuối c*̀ng triệt để yên tĩnh…“Mau chóng dọn dẹp chiến trường…tướng quân có lệnh…không giữ lại một ai…”“Mau chóng dọn dẹp chiến trường…tướng quân có lệnh…không giữ lại một ai…”Hắc Kỳ quân bắt đầu thu dọn, xác chết được chất thành gò, thêm dầu, bốc cháy, những tia lửa như vì sao trên trời sáng bừng thảo nguyên.“Lý tướng quân, đã tìm thấy thi thể Hốt Giác, nhưng không thấy tay đâu…”

Chương 715: 715: Ngài Phải Mau Bảo Chúng Ngừng Đánh Bom”