Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 725: 725: Ngươi Có Chỗ Nào Dài
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Cảnh Nhị Ngưu đang nhễ nhại mồ hôi, cha của Nhị Ngưu đi tới."Nhị Ngưu à, thanh niên trong thôn đều đã đi báo danh tòng quân cả rồi, sao con không đi?"Advertisement"Cha, con ngoài có thể làm pháo đốt ra thì chả biết làm gì, đi làm gì chứ? Hơn nữa, ngộ nhỡ con được chọn thì việc buôn bán trong nhà ai lo đây?""Haiz...!Nhị Ngưu à, nhưng con cũng không thể ở trong cái thôn này cả đời được, đều tại cha không có bản lĩnh, đến một người vợ cũng không tìm được cho con, thực sự không được thì đợi làm xong đợt pháo hoa này cha sẽ dẫn con tới Bắc Cảnh mua một cô nương ngoại tộc về làm vợ, thế nào?""Con không cần, con đường đường là nam nhi bảy thước, chạy đi xa như vậy mua vợ, vậy chẳng phải làm mất mặt hai cha con ta sao?""Việc này có gì không tốt, nghe nói những cô nương ngoại tộc đó rất nghe lời"."Cha, cha đừng khuyên con nữa, con sẽ không đi mua vợ đâu"."Vậy con đi lính đi, chỉ cần làm được quân Hắc Kỳ thì lo gì không tìm được vợ"."Vậy việc buôn bán nhà ta làm thế nào?""Con yên tâm, nếu như con thật sự được chọn thì việc buôn bán này không làm cũng không sao, nhưng nếu như con cứ thế này, vĩnh viễn chôn thân ở trong nhà làm pháo thì cả đời này còn có tiền đồ gì nữa".Cảnh Nhị Ngưu nghĩ một lát rồi nói: "Được, vậy con đi báo danh, nhưng có thể được chọn hay không thì con không chắc đâu".Mấy đời nhà Cảnh Nhị Ngưu đều làm nghề làm pháo, bánh pháo, các loại pháo hoa, pháo ném không gì là không giỏi, sản phẩm nổi tiếng nhất nhà hắn chính là pháo bắn, bắn được rất xa, là kỹ thuật độc môn của nhà hắn, nhưng hiện nay các thương hội lớn đều có xưởng chế tạo pháo riêng của mình, việc làm ăn nhà hắn cũng vì thế mà càng ngày càng kém, ngoại trừ hương thân và mấy khách hàng cũ thì căn bản không có ai ghé thăm.Cảnh Nhị Ngưu tới nơi báo danh của thành Thiên Khải, lúc này việc trưng binh đã gần kết thúc."Đại nhân, tham gia quân Hắc Kỳ là báo danh ở đây sao?""Đúng vậy, ngươi cũng muốn bao danh ư?""A...!đúng...""Ngươi có chỗ nào dài?""A...!ta...!ta...!cánh tay ta đặc biệt rất dài...""Ta hỏi ngươi sở trường là cái gì, không phải hỏi chỗ nào dài"."Dài sao...!bên dưới cũng hơi dài nhưng việc này có liên quan gì đến việc đi lính?"Nhân viên ghi danh đó trợn mắt há mồm nhìn Cảnh Nhị Ngưu."Đại ca...!ta đang hỏi ngươi có kỹ năng nào đặc biệt không, không phải hỏi trên người ngươi chỗ nào dài..."
Cảnh Nhị Ngưu đang nhễ nhại mồ hôi, cha của Nhị Ngưu đi tới.
"Nhị Ngưu à, thanh niên trong thôn đều đã đi báo danh tòng quân cả rồi, sao con không đi?"
Advertisement
"Cha, con ngoài có thể làm pháo đốt ra thì chả biết làm gì, đi làm gì chứ? Hơn nữa, ngộ nhỡ con được chọn thì việc buôn bán trong nhà ai lo đây?"
"Haiz...!Nhị Ngưu à, nhưng con cũng không thể ở trong cái thôn này cả đời được, đều tại cha không có bản lĩnh, đến một người vợ cũng không tìm được cho con, thực sự không được thì đợi làm xong đợt pháo hoa này cha sẽ dẫn con tới Bắc Cảnh mua một cô nương ngoại tộc về làm vợ, thế nào?"
"Con không cần, con đường đường là nam nhi bảy thước, chạy đi xa như vậy mua vợ, vậy chẳng phải làm mất mặt hai cha con ta sao?"
"Việc này có gì không tốt, nghe nói những cô nương ngoại tộc đó rất nghe lời".
"Cha, cha đừng khuyên con nữa, con sẽ không đi mua vợ đâu".
"Vậy con đi lính đi, chỉ cần làm được quân Hắc Kỳ thì lo gì không tìm được vợ".
"Vậy việc buôn bán nhà ta làm thế nào?"
"Con yên tâm, nếu như con thật sự được chọn thì việc buôn bán này không làm cũng không sao, nhưng nếu như con cứ thế này, vĩnh viễn chôn thân ở trong nhà làm pháo thì cả đời này còn có tiền đồ gì nữa".
Cảnh Nhị Ngưu nghĩ một lát rồi nói: "Được, vậy con đi báo danh, nhưng có thể được chọn hay không thì con không chắc đâu".
Mấy đời nhà Cảnh Nhị Ngưu đều làm nghề làm pháo, bánh pháo, các loại pháo hoa, pháo ném không gì là không giỏi, sản phẩm nổi tiếng nhất nhà hắn chính là pháo bắn, bắn được rất xa, là kỹ thuật độc môn của nhà hắn, nhưng hiện nay các thương hội lớn đều có xưởng chế tạo pháo riêng của mình, việc làm ăn nhà hắn cũng vì thế mà càng ngày càng kém, ngoại trừ hương thân và mấy khách hàng cũ thì căn bản không có ai ghé thăm.
Cảnh Nhị Ngưu tới nơi báo danh của thành Thiên Khải, lúc này việc trưng binh đã gần kết thúc.
"Đại nhân, tham gia quân Hắc Kỳ là báo danh ở đây sao?"
"Đúng vậy, ngươi cũng muốn bao danh ư?"
"A...!đúng..."
"Ngươi có chỗ nào dài?"
"A...!ta...!ta...!cánh tay ta đặc biệt rất dài..."
"Ta hỏi ngươi sở trường là cái gì, không phải hỏi chỗ nào dài".
"Dài sao...!bên dưới cũng hơi dài nhưng việc này có liên quan gì đến việc đi lính?"
Nhân viên ghi danh đó trợn mắt há mồm nhìn Cảnh Nhị Ngưu.
"Đại ca...!ta đang hỏi ngươi có kỹ năng nào đặc biệt không, không phải hỏi trên người ngươi chỗ nào dài..."
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… Cảnh Nhị Ngưu đang nhễ nhại mồ hôi, cha của Nhị Ngưu đi tới."Nhị Ngưu à, thanh niên trong thôn đều đã đi báo danh tòng quân cả rồi, sao con không đi?"Advertisement"Cha, con ngoài có thể làm pháo đốt ra thì chả biết làm gì, đi làm gì chứ? Hơn nữa, ngộ nhỡ con được chọn thì việc buôn bán trong nhà ai lo đây?""Haiz...!Nhị Ngưu à, nhưng con cũng không thể ở trong cái thôn này cả đời được, đều tại cha không có bản lĩnh, đến một người vợ cũng không tìm được cho con, thực sự không được thì đợi làm xong đợt pháo hoa này cha sẽ dẫn con tới Bắc Cảnh mua một cô nương ngoại tộc về làm vợ, thế nào?""Con không cần, con đường đường là nam nhi bảy thước, chạy đi xa như vậy mua vợ, vậy chẳng phải làm mất mặt hai cha con ta sao?""Việc này có gì không tốt, nghe nói những cô nương ngoại tộc đó rất nghe lời"."Cha, cha đừng khuyên con nữa, con sẽ không đi mua vợ đâu"."Vậy con đi lính đi, chỉ cần làm được quân Hắc Kỳ thì lo gì không tìm được vợ"."Vậy việc buôn bán nhà ta làm thế nào?""Con yên tâm, nếu như con thật sự được chọn thì việc buôn bán này không làm cũng không sao, nhưng nếu như con cứ thế này, vĩnh viễn chôn thân ở trong nhà làm pháo thì cả đời này còn có tiền đồ gì nữa".Cảnh Nhị Ngưu nghĩ một lát rồi nói: "Được, vậy con đi báo danh, nhưng có thể được chọn hay không thì con không chắc đâu".Mấy đời nhà Cảnh Nhị Ngưu đều làm nghề làm pháo, bánh pháo, các loại pháo hoa, pháo ném không gì là không giỏi, sản phẩm nổi tiếng nhất nhà hắn chính là pháo bắn, bắn được rất xa, là kỹ thuật độc môn của nhà hắn, nhưng hiện nay các thương hội lớn đều có xưởng chế tạo pháo riêng của mình, việc làm ăn nhà hắn cũng vì thế mà càng ngày càng kém, ngoại trừ hương thân và mấy khách hàng cũ thì căn bản không có ai ghé thăm.Cảnh Nhị Ngưu tới nơi báo danh của thành Thiên Khải, lúc này việc trưng binh đã gần kết thúc."Đại nhân, tham gia quân Hắc Kỳ là báo danh ở đây sao?""Đúng vậy, ngươi cũng muốn bao danh ư?""A...!đúng...""Ngươi có chỗ nào dài?""A...!ta...!ta...!cánh tay ta đặc biệt rất dài...""Ta hỏi ngươi sở trường là cái gì, không phải hỏi chỗ nào dài"."Dài sao...!bên dưới cũng hơi dài nhưng việc này có liên quan gì đến việc đi lính?"Nhân viên ghi danh đó trợn mắt há mồm nhìn Cảnh Nhị Ngưu."Đại ca...!ta đang hỏi ngươi có kỹ năng nào đặc biệt không, không phải hỏi trên người ngươi chỗ nào dài..."