Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim…
Chương 726: 726: Ngươi Là Tân Binh À
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… "Ồ...!hiểu rồi, ta...!ta biết làm pháo đốt, ta biết nã pháo...""Nã pháo? Ồ...!hiện tại pháo binh vẫn đang thiếu, vậy ngươi trực tiếp tới pháo binh báo danh đi"."Đại nhân, như vậy là được tuyển chọn rồi ư?""Chưa chắc, vào quân doanh còn tiếp tục tiến hành sàng lọc, hôm qua có một tên tiểu tử ngốc vừa đốt pháo đã suýt nữa làm nổ chết đội trưởng của mình..."AdvertisementVậy là Cảnh Nhị Ngưu đem theo thư giới thiệu của huyện môn tới doanh Hỏa Pháo bên ngoài thành Thiên Khải, chỉ thấy mấy trăm khẩu đại bác mới tinh được đặt hai bên sườn quân doanh, mỗi khẩu ít cũng phải 4-500 cân, nhìn trông cực kỳ đồ sộ."Ngươi tới báo danh sao?""Đúng...""Đến tập hợp ở thao trường bên phải".Trên thao trường lúc này đã được bày sẵn mấy khẩu đại bác lắp đặt sẵn, một sĩ quan đang đứng nói ở đó."Đại bác này không phải là súng kíp, mỗi một lần khai hỏa đều phải hết sức thận trọng cẩn thận, thứ này một khi mà nổ thì các ngươi có chạy cũng không biết chạy đi đâu.Đại bác ở thời kỳ Đại Lương chỉ có cự ly bắn 200 bước, nhưng cự ly bắn của đại bác Hoa Hạ ta hiện nay đã đạt tới 500 bước, không hề thua kém đại bác của người Tây Dương, cho nên có thể trở thành một pháo binh chính là vinh dự lớn nhất, hơn nữa doanh Hỏa Pháo của chúng ta cũng là đơn vị tử thương ít nhất trong chiến đấu từ trước đến nay"."Đại nhân, đại bác này bắn càng xa càng tốt sao?""Phí lời, chắc chắn là càng xa càng tốt rồi, để tăng cường cự ly bắn cho những đại bác này, triều đình đã tốn không ít tiền của".Cảnh Nhị Ngưu đứng từ xa nhìn khẩu đại bác này, trong lòng có cảm giác như đã từng quen biết, đây chẳng phải là pháo nổ cỡ lớn sao?Chỉ thấy sĩ quan đó gác đại bác lên sau đó châm lửa đốt dây dẫn...!"Ầm...!ầm..."Vụ nổ mạnh vang lên xa xa, đám tân binh trên thao trường đều không kiềm chế được vẻ kinh hãi."Oa...!quá trâu bò rồi...""Quá lợi hại rồi...""Đã nhìn thấy chưa? Đây chính là đại bác của chúng ta, tiếp theo ta sẽ nói cho các ngươi những việc mà pháo binh chúng ta cần chú ý trên chiến trường..."Mãi đến khi trời nhá nhem tối, đám tân binh đều ai về nhà nấy, binh lính trong quân doanh cũng đang tuần tra khắp nơi thì đột nhiên phát hiện ra một người đang trèo lên đại bác, còn ra sức chui đầu vào trong nòng pháo."Trời ơi, tên ngốc đó là ai vậy? Muốn chết sao..."Mấy binh lính đi tuần xông tới ấn người đó xuống đất."Ngươi là ai, dám giờ trò trong doanh Hỏa Pháo ta, sao ngươi vào đây được?""Ta...!ta là Cảnh Nhị Ngưu, ta...!ta đi bộ vào trong...""Đi bộ vào trong? Con mẹ nó ngươi còn biết bay vào nữa à? Ta hỏi sao ngươi lại ở trong này?""Các người bảo ta vào đây nhưng ta vẫn chưa rời đi thôi"."Ngươi là tân binh à?""Đúng vậy...""Giờ là mấy giờ rồi mà ngươi không về nhà còn ở đây lén lút làm trò gì?""Ta đang nghiên cứu đại bác này..."
"Ồ...!hiểu rồi, ta...!ta biết làm pháo đốt, ta biết nã pháo..."
"Nã pháo? Ồ...!hiện tại pháo binh vẫn đang thiếu, vậy ngươi trực tiếp tới pháo binh báo danh đi".
"Đại nhân, như vậy là được tuyển chọn rồi ư?"
"Chưa chắc, vào quân doanh còn tiếp tục tiến hành sàng lọc, hôm qua có một tên tiểu tử ngốc vừa đốt pháo đã suýt nữa làm nổ chết đội trưởng của mình..."
Advertisement
Vậy là Cảnh Nhị Ngưu đem theo thư giới thiệu của huyện môn tới doanh Hỏa Pháo bên ngoài thành Thiên Khải, chỉ thấy mấy trăm khẩu đại bác mới tinh được đặt hai bên sườn quân doanh, mỗi khẩu ít cũng phải 4-500 cân, nhìn trông cực kỳ đồ sộ.
"Ngươi tới báo danh sao?"
"Đúng..."
"Đến tập hợp ở thao trường bên phải".
Trên thao trường lúc này đã được bày sẵn mấy khẩu đại bác lắp đặt sẵn, một sĩ quan đang đứng nói ở đó.
"Đại bác này không phải là súng kíp, mỗi một lần khai hỏa đều phải hết sức thận trọng cẩn thận, thứ này một khi mà nổ thì các ngươi có chạy cũng không biết chạy đi đâu.
Đại bác ở thời kỳ Đại Lương chỉ có cự ly bắn 200 bước, nhưng cự ly bắn của đại bác Hoa Hạ ta hiện nay đã đạt tới 500 bước, không hề thua kém đại bác của người Tây Dương, cho nên có thể trở thành một pháo binh chính là vinh dự lớn nhất, hơn nữa doanh Hỏa Pháo của chúng ta cũng là đơn vị tử thương ít nhất trong chiến đấu từ trước đến nay".
"Đại nhân, đại bác này bắn càng xa càng tốt sao?"
"Phí lời, chắc chắn là càng xa càng tốt rồi, để tăng cường cự ly bắn cho những đại bác này, triều đình đã tốn không ít tiền của".
Cảnh Nhị Ngưu đứng từ xa nhìn khẩu đại bác này, trong lòng có cảm giác như đã từng quen biết, đây chẳng phải là pháo nổ cỡ lớn sao?
Chỉ thấy sĩ quan đó gác đại bác lên sau đó châm lửa đốt dây dẫn...!
"Ầm...!ầm..."
Vụ nổ mạnh vang lên xa xa, đám tân binh trên thao trường đều không kiềm chế được vẻ kinh hãi.
"Oa...!quá trâu bò rồi..."
"Quá lợi hại rồi..."
"Đã nhìn thấy chưa? Đây chính là đại bác của chúng ta, tiếp theo ta sẽ nói cho các ngươi những việc mà pháo binh chúng ta cần chú ý trên chiến trường..."
Mãi đến khi trời nhá nhem tối, đám tân binh đều ai về nhà nấy, binh lính trong quân doanh cũng đang tuần tra khắp nơi thì đột nhiên phát hiện ra một người đang trèo lên đại bác, còn ra sức chui đầu vào trong nòng pháo.
"Trời ơi, tên ngốc đó là ai vậy? Muốn chết sao..."
Mấy binh lính đi tuần xông tới ấn người đó xuống đất.
"Ngươi là ai, dám giờ trò trong doanh Hỏa Pháo ta, sao ngươi vào đây được?"
"Ta...!ta là Cảnh Nhị Ngưu, ta...!ta đi bộ vào trong..."
"Đi bộ vào trong? Con mẹ nó ngươi còn biết bay vào nữa à? Ta hỏi sao ngươi lại ở trong này?"
"Các người bảo ta vào đây nhưng ta vẫn chưa rời đi thôi".
"Ngươi là tân binh à?"
"Đúng vậy..."
"Giờ là mấy giờ rồi mà ngươi không về nhà còn ở đây lén lút làm trò gì?"
"Ta đang nghiên cứu đại bác này..."
Hoàng Tử Yêu NghiệtTác giả: A ThấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTrên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng. Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái. Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có. Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim… "Ồ...!hiểu rồi, ta...!ta biết làm pháo đốt, ta biết nã pháo...""Nã pháo? Ồ...!hiện tại pháo binh vẫn đang thiếu, vậy ngươi trực tiếp tới pháo binh báo danh đi"."Đại nhân, như vậy là được tuyển chọn rồi ư?""Chưa chắc, vào quân doanh còn tiếp tục tiến hành sàng lọc, hôm qua có một tên tiểu tử ngốc vừa đốt pháo đã suýt nữa làm nổ chết đội trưởng của mình..."AdvertisementVậy là Cảnh Nhị Ngưu đem theo thư giới thiệu của huyện môn tới doanh Hỏa Pháo bên ngoài thành Thiên Khải, chỉ thấy mấy trăm khẩu đại bác mới tinh được đặt hai bên sườn quân doanh, mỗi khẩu ít cũng phải 4-500 cân, nhìn trông cực kỳ đồ sộ."Ngươi tới báo danh sao?""Đúng...""Đến tập hợp ở thao trường bên phải".Trên thao trường lúc này đã được bày sẵn mấy khẩu đại bác lắp đặt sẵn, một sĩ quan đang đứng nói ở đó."Đại bác này không phải là súng kíp, mỗi một lần khai hỏa đều phải hết sức thận trọng cẩn thận, thứ này một khi mà nổ thì các ngươi có chạy cũng không biết chạy đi đâu.Đại bác ở thời kỳ Đại Lương chỉ có cự ly bắn 200 bước, nhưng cự ly bắn của đại bác Hoa Hạ ta hiện nay đã đạt tới 500 bước, không hề thua kém đại bác của người Tây Dương, cho nên có thể trở thành một pháo binh chính là vinh dự lớn nhất, hơn nữa doanh Hỏa Pháo của chúng ta cũng là đơn vị tử thương ít nhất trong chiến đấu từ trước đến nay"."Đại nhân, đại bác này bắn càng xa càng tốt sao?""Phí lời, chắc chắn là càng xa càng tốt rồi, để tăng cường cự ly bắn cho những đại bác này, triều đình đã tốn không ít tiền của".Cảnh Nhị Ngưu đứng từ xa nhìn khẩu đại bác này, trong lòng có cảm giác như đã từng quen biết, đây chẳng phải là pháo nổ cỡ lớn sao?Chỉ thấy sĩ quan đó gác đại bác lên sau đó châm lửa đốt dây dẫn...!"Ầm...!ầm..."Vụ nổ mạnh vang lên xa xa, đám tân binh trên thao trường đều không kiềm chế được vẻ kinh hãi."Oa...!quá trâu bò rồi...""Quá lợi hại rồi...""Đã nhìn thấy chưa? Đây chính là đại bác của chúng ta, tiếp theo ta sẽ nói cho các ngươi những việc mà pháo binh chúng ta cần chú ý trên chiến trường..."Mãi đến khi trời nhá nhem tối, đám tân binh đều ai về nhà nấy, binh lính trong quân doanh cũng đang tuần tra khắp nơi thì đột nhiên phát hiện ra một người đang trèo lên đại bác, còn ra sức chui đầu vào trong nòng pháo."Trời ơi, tên ngốc đó là ai vậy? Muốn chết sao..."Mấy binh lính đi tuần xông tới ấn người đó xuống đất."Ngươi là ai, dám giờ trò trong doanh Hỏa Pháo ta, sao ngươi vào đây được?""Ta...!ta là Cảnh Nhị Ngưu, ta...!ta đi bộ vào trong...""Đi bộ vào trong? Con mẹ nó ngươi còn biết bay vào nữa à? Ta hỏi sao ngươi lại ở trong này?""Các người bảo ta vào đây nhưng ta vẫn chưa rời đi thôi"."Ngươi là tân binh à?""Đúng vậy...""Giờ là mấy giờ rồi mà ngươi không về nhà còn ở đây lén lút làm trò gì?""Ta đang nghiên cứu đại bác này..."