Lạc Khê ở chợ bán thức ăn nhìn thấy một chậu phong lan không nhìn ra chủng loại, liền mua về để ở ban công dưỡng thử. Kỳ thật ngay từ đầu đều rất thuận lợi, sau Lạc Khê liền phát hiện có điểm kỳ quái, bồn hoa này có phải lớn quá nhanh hay không? Người khác trồng một tháng chỉ cao lên một tấc, nhà y thì một ngày đã cao lên một tấc. Từ một cây hoa nhỏ thấp như ngón tay cái, đảo mắt đã cao bằng nửa người, cực kỳ tươi tốt. Này, này không phải là di chứng của người khổng lồ đi! Lần đầu nuôi hoa, a ba Lạc Khê mỗi ngày đều vì hoa nhà mình rầu thúi ruột.
Quyển 2 - Chương 3
Thực Vật Luôn Là Muốn Thành TinhTác giả: Tiểu Miêu Bất Ái KhiếuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănLạc Khê ở chợ bán thức ăn nhìn thấy một chậu phong lan không nhìn ra chủng loại, liền mua về để ở ban công dưỡng thử. Kỳ thật ngay từ đầu đều rất thuận lợi, sau Lạc Khê liền phát hiện có điểm kỳ quái, bồn hoa này có phải lớn quá nhanh hay không? Người khác trồng một tháng chỉ cao lên một tấc, nhà y thì một ngày đã cao lên một tấc. Từ một cây hoa nhỏ thấp như ngón tay cái, đảo mắt đã cao bằng nửa người, cực kỳ tươi tốt. Này, này không phải là di chứng của người khổng lồ đi! Lần đầu nuôi hoa, a ba Lạc Khê mỗi ngày đều vì hoa nhà mình rầu thúi ruột. Hướng Dương là thiết kế sư nổi tiếng trong giới, tự mình mở một phòng làm việc riêng. Thời gian rảnh rỗi, cũng sẽ tâng huyết dâng trào chơi đùa một chút thú vui nho nhỏ của kẻ có tiền.Nhưng từ sau khi nuôi cây mắc cỡ, loại thú vui nho nhỏ lâu lâu mới có này liền biến thành thú vui hằng ngày ở nhà đùa cùng cây mắc cỡ.Cây mắc cỡ tuy ưa lạnh, nhưng lại không thể hoàn toàn không cần ánh mặt trời. Hướng Dương liền tìm đến vài tấm ván gỗ cùng công cụ, dùng vài ngày để nhìn xem nơi nào trong nhà sẽ có ánh nắng ban mai chiếu vào, thân thủ lầm một cái giàn trồng hoa.Ở trên ván gỗ vẽ vài đường nét tinh xảo, lại dùng công cụ theo nét vẽ đục đẽo, mảnh vụn gỗ theo động tác rơi xuống tụ lại thành đống nhỏ bên chân Hướng Dương. Giàn hoa dần dần thành hình, vẻ mặt Hướng Dương cũng càng lúc càng ôn nhu chuyên chú, thậm chí hô hấp cũng theo bản năng mà phóng nhẹ đi rất nhiều.Mà ở phía sau hắn, cây mắc cỡ bị ánh nắng chiếu vào, chậm rãi uốn éo, biến thành một thiếu niên dáng vẻ mảnh mai.
Hướng Dương là thiết kế sư nổi tiếng trong giới, tự mình mở một phòng làm việc riêng. Thời gian rảnh rỗi, cũng sẽ tâng huyết dâng trào chơi đùa một chút thú vui nho nhỏ của kẻ có tiền.
Nhưng từ sau khi nuôi cây mắc cỡ, loại thú vui nho nhỏ lâu lâu mới có này liền biến thành thú vui hằng ngày ở nhà đùa cùng cây mắc cỡ.
Cây mắc cỡ tuy ưa lạnh, nhưng lại không thể hoàn toàn không cần ánh mặt trời. Hướng Dương liền tìm đến vài tấm ván gỗ cùng công cụ, dùng vài ngày để nhìn xem nơi nào trong nhà sẽ có ánh nắng ban mai chiếu vào, thân thủ lầm một cái giàn trồng hoa.
Ở trên ván gỗ vẽ vài đường nét tinh xảo, lại dùng công cụ theo nét vẽ đục đẽo, mảnh vụn gỗ theo động tác rơi xuống tụ lại thành đống nhỏ bên chân Hướng Dương. Giàn hoa dần dần thành hình, vẻ mặt Hướng Dương cũng càng lúc càng ôn nhu chuyên chú, thậm chí hô hấp cũng theo bản năng mà phóng nhẹ đi rất nhiều.
Mà ở phía sau hắn, cây mắc cỡ bị ánh nắng chiếu vào, chậm rãi uốn éo, biến thành một thiếu niên dáng vẻ mảnh mai.
Thực Vật Luôn Là Muốn Thành TinhTác giả: Tiểu Miêu Bất Ái KhiếuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănLạc Khê ở chợ bán thức ăn nhìn thấy một chậu phong lan không nhìn ra chủng loại, liền mua về để ở ban công dưỡng thử. Kỳ thật ngay từ đầu đều rất thuận lợi, sau Lạc Khê liền phát hiện có điểm kỳ quái, bồn hoa này có phải lớn quá nhanh hay không? Người khác trồng một tháng chỉ cao lên một tấc, nhà y thì một ngày đã cao lên một tấc. Từ một cây hoa nhỏ thấp như ngón tay cái, đảo mắt đã cao bằng nửa người, cực kỳ tươi tốt. Này, này không phải là di chứng của người khổng lồ đi! Lần đầu nuôi hoa, a ba Lạc Khê mỗi ngày đều vì hoa nhà mình rầu thúi ruột. Hướng Dương là thiết kế sư nổi tiếng trong giới, tự mình mở một phòng làm việc riêng. Thời gian rảnh rỗi, cũng sẽ tâng huyết dâng trào chơi đùa một chút thú vui nho nhỏ của kẻ có tiền.Nhưng từ sau khi nuôi cây mắc cỡ, loại thú vui nho nhỏ lâu lâu mới có này liền biến thành thú vui hằng ngày ở nhà đùa cùng cây mắc cỡ.Cây mắc cỡ tuy ưa lạnh, nhưng lại không thể hoàn toàn không cần ánh mặt trời. Hướng Dương liền tìm đến vài tấm ván gỗ cùng công cụ, dùng vài ngày để nhìn xem nơi nào trong nhà sẽ có ánh nắng ban mai chiếu vào, thân thủ lầm một cái giàn trồng hoa.Ở trên ván gỗ vẽ vài đường nét tinh xảo, lại dùng công cụ theo nét vẽ đục đẽo, mảnh vụn gỗ theo động tác rơi xuống tụ lại thành đống nhỏ bên chân Hướng Dương. Giàn hoa dần dần thành hình, vẻ mặt Hướng Dương cũng càng lúc càng ôn nhu chuyên chú, thậm chí hô hấp cũng theo bản năng mà phóng nhẹ đi rất nhiều.Mà ở phía sau hắn, cây mắc cỡ bị ánh nắng chiếu vào, chậm rãi uốn éo, biến thành một thiếu niên dáng vẻ mảnh mai.