Tác giả:

Nóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn…

Chương 452

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Nguyệt Nguyệt ngồi ở bàn trang điểm trong phòng, vừa tết tóc cho búp bê Barbie của cô bé vừa lẩm bẩm trò chuyện với búp bê…“Tiểu Ngũ Bảo, hôm nay đi nhà trẻ phải ngoan ngoãn đấy, phải uống nhiều nước, ăn ít kẹo thối nếu không sẽ sâu răng, đi nha sĩ đau lắm đó”Sau đó bé lại thay váy cho búp bê Barbie khác: “Tiểu Lục Tử, em phải nghe lời chị, hôm nay học vẽ không được bôi màu lên váy, biết chưa?”“Ha ha, đã là Lục Bảo rồi cơ à? Trong tủ của cháu còn mấy con búp bê nữa, có phải đều có tên hết không?”Thím Chu đứng đằng sau chải đầu tết tóc cho Nguyệt Nguyệt, nhìn bộ dạng đáng yêu của cô bé bà không cảm thấy mệt mỏi chút nào.“Đúng vậy ạ, đúng đó bà, đều có tên hết, đã đến Cửu Bảo rồi bà ạ!”Bé Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu, cười vui vẻ: “Chờ mẹ về cháu sẽ giới thiệu cho mẹ thành viên mới của gia đình chúng ta!”“Được, được, được…“Mẹ về rồi!”Đúng lúc này, Phong Thiên Tuyết xách vài túi đồ ăn sáng đặc sắc vào nhà, hộ to: “Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, xem mẹ mua cái gì ngon cho các con này?”“Me…”Ba đứa bé cùng xông lại.Thần Thần vẫn còn giữ thức ăn cho vẹt, Tiểu Tứ Bảo ăn ngay trong bàn tay cậu bé không ngừng nghỉ.Long Long vừa kéo quần vừa chạy ra ngoài, thậm chí còn chẳng biết giấy vệ sinh vướng chân mình, tờ giấy kéo dài sau lưng giống như một cái đuôi màu trắng.“Me oi, mę ơi.”Nguyệt Nguyệt tết được một bên tóc, tóc bên còn lại vẫn còn xõa ra.Chương mới nhất tại || TгùмTru yện.ME ||Thím Chu cầm lược đuổi theo sau, bà vội nói: “Nguyệt Nguyệt đừng chạy, tóc bên kia còn chưa buộc dây chun đâu.”“Mę.“Ôi nào nào, chậm chút đã, chậm chút đã!”Phong Thiên Tuyết ngồi xổm xuống, dang hai tay ôm ba đứa bé lao vào ngực mình, rồi lại bị bọn nhỏ mũm mĩm đáng yêu đầm cho ngã xuống đất.Tuy mông hơi đau nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào..

Nguyệt Nguyệt ngồi ở bàn trang điểm trong phòng, vừa tết tóc cho búp bê Barbie của cô bé vừa lẩm bẩm trò chuyện với búp bê…

“Tiểu Ngũ Bảo, hôm nay đi nhà trẻ phải ngoan ngoãn đấy, phải uống nhiều nước, ăn ít kẹo thối nếu không sẽ sâu răng, đi nha sĩ đau lắm đó”

Sau đó bé lại thay váy cho búp bê Barbie khác: “Tiểu Lục Tử, em phải nghe lời chị, hôm nay học vẽ không được bôi màu lên váy, biết chưa?”

“Ha ha, đã là Lục Bảo rồi cơ à? Trong tủ của cháu còn mấy con búp bê nữa, có phải đều có tên hết không?”

Thím Chu đứng đằng sau chải đầu tết tóc cho Nguyệt Nguyệt, nhìn bộ dạng đáng yêu của cô bé bà không cảm thấy mệt mỏi chút nào.

“Đúng vậy ạ, đúng đó bà, đều có tên hết, đã đến Cửu Bảo rồi bà ạ!”

Bé Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu, cười vui vẻ: “Chờ mẹ về cháu sẽ giới thiệu cho mẹ thành viên mới của gia đình chúng ta!”

“Được, được, được…

“Mẹ về rồi!”

Đúng lúc này, Phong Thiên Tuyết xách vài túi đồ ăn sáng đặc sắc vào nhà, hộ to: “Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, xem mẹ mua cái gì ngon cho các con này?”

“Me…”

Ba đứa bé cùng xông lại.

Thần Thần vẫn còn giữ thức ăn cho vẹt, Tiểu Tứ Bảo ăn ngay trong bàn tay cậu bé không ngừng nghỉ.

Long Long vừa kéo quần vừa chạy ra ngoài, thậm chí còn chẳng biết giấy vệ sinh vướng chân mình, tờ giấy kéo dài sau lưng giống như một cái đuôi màu trắng.

“Me oi, mę ơi.

Nguyệt Nguyệt tết được một bên tóc, tóc bên còn lại vẫn còn xõa ra.

Chương mới nhất tại || TгùмTru yện.

ME ||

Thím Chu cầm lược đuổi theo sau, bà vội nói: “Nguyệt Nguyệt đừng chạy, tóc bên kia còn chưa buộc dây chun đâu.

“Mę.

“Ôi nào nào, chậm chút đã, chậm chút đã!”

Phong Thiên Tuyết ngồi xổm xuống, dang hai tay ôm ba đứa bé lao vào ngực mình, rồi lại bị bọn nhỏ mũm mĩm đáng yêu đầm cho ngã xuống đất.

Tuy mông hơi đau nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.

.

Thiên Tài Tam BảoTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNóng, rất nóng, cả người khó chịu như lửa đốt… Phong Thiên Tuyết như người lạc vào sa mạc, chỉ muốn được thoải mái. Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông áp xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cô, khiến cô cảm nhận được sự ngọt ngào, cô đưa tay ra ôm cổ anh không ngừng đòi hỏi. Hơi thở nặng nề như của dã thú tràn ngập khắp căn phòng, bóng đen trên tường chồng lên nhau và nhấp nhô, toả ra hơi thở nồng nhiệt… Trong ánh đèn mờ ảo, Phong Thiên Tuyết không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, chỉ cảm thấy anh mạnh mẽ như dã thú, như thể muốn nuốt chửng cô. Mãi đến khi trời sáng, người đàn ông mới đứng dậy rời đi. Phong Thiên Tuyết mơ màng mở mắt còn đang ngái ngủ, trong tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh và hình xăm đầu sói đáng sợ trên lưng… Hình xăm này sinh động như thật, con sói hung dữ há miệng khát máu như muốn ăn thịt người! Khiến cô cảm thấy sợ hãi… … Phong Thiên Tuyết như đang mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một cây dây leo quấn lấy một cái cây lớn, muốn… Nguyệt Nguyệt ngồi ở bàn trang điểm trong phòng, vừa tết tóc cho búp bê Barbie của cô bé vừa lẩm bẩm trò chuyện với búp bê…“Tiểu Ngũ Bảo, hôm nay đi nhà trẻ phải ngoan ngoãn đấy, phải uống nhiều nước, ăn ít kẹo thối nếu không sẽ sâu răng, đi nha sĩ đau lắm đó”Sau đó bé lại thay váy cho búp bê Barbie khác: “Tiểu Lục Tử, em phải nghe lời chị, hôm nay học vẽ không được bôi màu lên váy, biết chưa?”“Ha ha, đã là Lục Bảo rồi cơ à? Trong tủ của cháu còn mấy con búp bê nữa, có phải đều có tên hết không?”Thím Chu đứng đằng sau chải đầu tết tóc cho Nguyệt Nguyệt, nhìn bộ dạng đáng yêu của cô bé bà không cảm thấy mệt mỏi chút nào.“Đúng vậy ạ, đúng đó bà, đều có tên hết, đã đến Cửu Bảo rồi bà ạ!”Bé Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu, cười vui vẻ: “Chờ mẹ về cháu sẽ giới thiệu cho mẹ thành viên mới của gia đình chúng ta!”“Được, được, được…“Mẹ về rồi!”Đúng lúc này, Phong Thiên Tuyết xách vài túi đồ ăn sáng đặc sắc vào nhà, hộ to: “Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, xem mẹ mua cái gì ngon cho các con này?”“Me…”Ba đứa bé cùng xông lại.Thần Thần vẫn còn giữ thức ăn cho vẹt, Tiểu Tứ Bảo ăn ngay trong bàn tay cậu bé không ngừng nghỉ.Long Long vừa kéo quần vừa chạy ra ngoài, thậm chí còn chẳng biết giấy vệ sinh vướng chân mình, tờ giấy kéo dài sau lưng giống như một cái đuôi màu trắng.“Me oi, mę ơi.”Nguyệt Nguyệt tết được một bên tóc, tóc bên còn lại vẫn còn xõa ra.Chương mới nhất tại || TгùмTru yện.ME ||Thím Chu cầm lược đuổi theo sau, bà vội nói: “Nguyệt Nguyệt đừng chạy, tóc bên kia còn chưa buộc dây chun đâu.”“Mę.“Ôi nào nào, chậm chút đã, chậm chút đã!”Phong Thiên Tuyết ngồi xổm xuống, dang hai tay ôm ba đứa bé lao vào ngực mình, rồi lại bị bọn nhỏ mũm mĩm đáng yêu đầm cho ngã xuống đất.Tuy mông hơi đau nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào..

Chương 452