Tác giả:

Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của…

Chương 406: Sao Có Thể Đẹp Đến Vậy

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngũ Vận Uyển ngồi ngay ngắn trên xe, cô chỉ mong nhanh chóng đến nơi.Cuối cùng cũng tới nơi, xuống xe Ngũ Vận Uyển thở phào nhẹ nhõm.Sao chỉ trong một ngày mà dường như người của toàn thành phố đều nhận ra Ngũ Vận Uyển cô thế? Điều này quá đáng sợ, giống như một cơn ác mộng.Tiểu Lý nói muốn ra siêu thị nhỏ ở trước cửa mua đồ, Ngũ Vận Uyển xung phong đứng ra nói mình sẽ đi mua và trả tiền.Khi vào siêu thị, cô chọn xem loại nước nào có nhãn hiệu tốt hơn trên kệ.Cô cảm giác phía sau dường như luôn có đôi mắt nhìn mình chằm chằm.Cô quay đầu lại thì thấy nhân viên bán hàng trong siêu thị đều đang nhìn mình, lẽ nào họ tưởng cô là kẻ trộm? Trong lòng Ngũ Vận Uyển cảm thấy không vui.Cô mua nước và một ít đồ ăn, bước tới quầy tính tiền với vẻ mặt hờ hững.Nhân viên bán hàng không quan tâm đến vẻ mặt của cô mà chỉ cười hì hì bảo: “Cô Nam tới siêu thị chúng tôi mua đồ, chúng tôi thật sự cảm thấy rất vinh hạnh”Ngũ Vận Uyển thầm nghĩ, trời ơi lại bị nhận ra, có còn cho cô sống nữa không?Nhân viên bán hàng còn nghển cổ nhìn ra cửa hồi lâu.Ngũ Vận Uyển nhìn theo hướng cô ta đang nhìn, nhưng không thấy có gì.Nhân viên bán hàng hỏi: “Sếp Nam không tới ạ?”Ngũ Vận Uyển không nói nên lời, cô lắc đầu bảo: “Tôi đến triển làm đồ cổ làm việc.”“Ồ” Nhân viên bán hàng có vẻ rất thất vọng.Ngũ Vận Uyển cầm đồ ra khỏi siêu thị, Hiểu Mai và Tiểu Lý nói: “Chị Vận Uyển, sao chị đi lâu thế? Triển lắm bắt đầu rồi.”“Ôi đừng nhắc nữa, tôi lại bị nhận ra, thật đáng sợ”Tiểu Lý và Hiểu Mai nhìn nhau cười.Ngũ Vận Uyển biết tầm ảnh hưởng của Nam Ngự, nhưng khi cô tự trải nghiệm mới biết nó quá lớn, cũng chỉ có sự lạnh lùng của Nam Ngự mới áp chế được tầm ảnh hưởng này.Họ tới phòng trưng bày của triển lãm đồ cổ.Mặc Nham đang giới thiệu nguồn gốc của chiếc bình hoa gốm cổ cho một khách hàng..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngũ Vận Uyển ngồi ngay ngắn trên xe, cô chỉ mong nhanh chóng đến nơi.

Cuối cùng cũng tới nơi, xuống xe Ngũ Vận Uyển thở phào nhẹ nhõm.

Sao chỉ trong một ngày mà dường như người của toàn thành phố đều nhận ra Ngũ Vận Uyển cô thế? Điều này quá đáng sợ, giống như một cơn ác mộng.

Tiểu Lý nói muốn ra siêu thị nhỏ ở trước cửa mua đồ, Ngũ Vận Uyển xung phong đứng ra nói mình sẽ đi mua và trả tiền.

Khi vào siêu thị, cô chọn xem loại nước nào có nhãn hiệu tốt hơn trên kệ.

Cô cảm giác phía sau dường như luôn có đôi mắt nhìn mình chằm chằm.

Cô quay đầu lại thì thấy nhân viên bán hàng trong siêu thị đều đang nhìn mình, lẽ nào họ tưởng cô là kẻ trộm? Trong lòng Ngũ Vận Uyển cảm thấy không vui.

Cô mua nước và một ít đồ ăn, bước tới quầy tính tiền với vẻ mặt hờ hững.

Nhân viên bán hàng không quan tâm đến vẻ mặt của cô mà chỉ cười hì hì bảo: “Cô Nam tới siêu thị chúng tôi mua đồ, chúng tôi thật sự cảm thấy rất vinh hạnh”

Ngũ Vận Uyển thầm nghĩ, trời ơi lại bị nhận ra, có còn cho cô sống nữa không?

Nhân viên bán hàng còn nghển cổ nhìn ra cửa hồi lâu.

Ngũ Vận Uyển nhìn theo hướng cô ta đang nhìn, nhưng không thấy có gì.

Nhân viên bán hàng hỏi: “Sếp Nam không tới ạ?”

Ngũ Vận Uyển không nói nên lời, cô lắc đầu bảo: “Tôi đến triển làm đồ cổ làm việc.”

“Ồ” Nhân viên bán hàng có vẻ rất thất vọng.

Ngũ Vận Uyển cầm đồ ra khỏi siêu thị, Hiểu Mai và Tiểu Lý nói: “Chị Vận Uyển, sao chị đi lâu thế? Triển lắm bắt đầu rồi.”

“Ôi đừng nhắc nữa, tôi lại bị nhận ra, thật đáng sợ”

Tiểu Lý và Hiểu Mai nhìn nhau cười.

Ngũ Vận Uyển biết tầm ảnh hưởng của Nam Ngự, nhưng khi cô tự trải nghiệm mới biết nó quá lớn, cũng chỉ có sự lạnh lùng của Nam Ngự mới áp chế được tầm ảnh hưởng này.

Họ tới phòng trưng bày của triển lãm đồ cổ.

Mặc Nham đang giới thiệu nguồn gốc của chiếc bình hoa gốm cổ cho một khách hàng.

Image removed.

.

Tình Nồng Khó PhaiTác giả: Dật DanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới. Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô. Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!” “Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!” Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang. Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi. Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời. Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngũ Vận Uyển ngồi ngay ngắn trên xe, cô chỉ mong nhanh chóng đến nơi.Cuối cùng cũng tới nơi, xuống xe Ngũ Vận Uyển thở phào nhẹ nhõm.Sao chỉ trong một ngày mà dường như người của toàn thành phố đều nhận ra Ngũ Vận Uyển cô thế? Điều này quá đáng sợ, giống như một cơn ác mộng.Tiểu Lý nói muốn ra siêu thị nhỏ ở trước cửa mua đồ, Ngũ Vận Uyển xung phong đứng ra nói mình sẽ đi mua và trả tiền.Khi vào siêu thị, cô chọn xem loại nước nào có nhãn hiệu tốt hơn trên kệ.Cô cảm giác phía sau dường như luôn có đôi mắt nhìn mình chằm chằm.Cô quay đầu lại thì thấy nhân viên bán hàng trong siêu thị đều đang nhìn mình, lẽ nào họ tưởng cô là kẻ trộm? Trong lòng Ngũ Vận Uyển cảm thấy không vui.Cô mua nước và một ít đồ ăn, bước tới quầy tính tiền với vẻ mặt hờ hững.Nhân viên bán hàng không quan tâm đến vẻ mặt của cô mà chỉ cười hì hì bảo: “Cô Nam tới siêu thị chúng tôi mua đồ, chúng tôi thật sự cảm thấy rất vinh hạnh”Ngũ Vận Uyển thầm nghĩ, trời ơi lại bị nhận ra, có còn cho cô sống nữa không?Nhân viên bán hàng còn nghển cổ nhìn ra cửa hồi lâu.Ngũ Vận Uyển nhìn theo hướng cô ta đang nhìn, nhưng không thấy có gì.Nhân viên bán hàng hỏi: “Sếp Nam không tới ạ?”Ngũ Vận Uyển không nói nên lời, cô lắc đầu bảo: “Tôi đến triển làm đồ cổ làm việc.”“Ồ” Nhân viên bán hàng có vẻ rất thất vọng.Ngũ Vận Uyển cầm đồ ra khỏi siêu thị, Hiểu Mai và Tiểu Lý nói: “Chị Vận Uyển, sao chị đi lâu thế? Triển lắm bắt đầu rồi.”“Ôi đừng nhắc nữa, tôi lại bị nhận ra, thật đáng sợ”Tiểu Lý và Hiểu Mai nhìn nhau cười.Ngũ Vận Uyển biết tầm ảnh hưởng của Nam Ngự, nhưng khi cô tự trải nghiệm mới biết nó quá lớn, cũng chỉ có sự lạnh lùng của Nam Ngự mới áp chế được tầm ảnh hưởng này.Họ tới phòng trưng bày của triển lãm đồ cổ.Mặc Nham đang giới thiệu nguồn gốc của chiếc bình hoa gốm cổ cho một khách hàng..

Chương 406: Sao Có Thể Đẹp Đến Vậy