Sáu giờ sáng, cửa phòng ngủ bị gõ vang. Lâm Tiêu đầu tóc rối bù từ trong chăn chui ra, giờ đang là mùa đông, nhiệt độ trong chăn thật sự rất quý giá. Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên không ngừng, vậy mà mấy tên bạn cùng phòng vẫn có thể ngủ không khác gì heo chết. Lâm Tiêu phải rời ổ chăn bực mình đấm lên giường mắng một câu, thở phì phò xuống đất mở cửa, ngoài cửa, dáng người thanh tú của Tô Bạch đứng thẳng, chóp mũi nho nhỏ bị đông cứng đến đỏ bừng, gương mặt đờ đẫn nói: tôi tìm Lâm Tiêu. Lâm Tiêu nhất thời giận sôi lên: cậu mù à. Tô Bạch híp mắt nhìn sang: cậu là Lâm Tiêu. Lâm Tiêu: nói thừa. Edit: 笑顔Egao Tô Bạch xấu hổ: xin lỗi, tớ không đeo kính. Lâm Tiêu: vậy thì mau lấy ra đeo vào. Tô Bạch: cậu nói tớ đeo kính khó coi. Lâm Tiêu:… Tô Bạch đưa cho hắn một túi bánh bao: mua bữa sáng cho cậu, thừa dịp còn nóng mau ănđi. Lâm Tiêu vừa chạm tới cái túi, đã cảm thấy được bánh bao lạnh như băng. Tô Bạch: bên ngoài tuyết lớn, rất lạnh, hôm nay cậu đừng ra khỏi…
Chương 31
Mụ Trí ChướngTác giả: Lữ Thiên DậtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănSáu giờ sáng, cửa phòng ngủ bị gõ vang. Lâm Tiêu đầu tóc rối bù từ trong chăn chui ra, giờ đang là mùa đông, nhiệt độ trong chăn thật sự rất quý giá. Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên không ngừng, vậy mà mấy tên bạn cùng phòng vẫn có thể ngủ không khác gì heo chết. Lâm Tiêu phải rời ổ chăn bực mình đấm lên giường mắng một câu, thở phì phò xuống đất mở cửa, ngoài cửa, dáng người thanh tú của Tô Bạch đứng thẳng, chóp mũi nho nhỏ bị đông cứng đến đỏ bừng, gương mặt đờ đẫn nói: tôi tìm Lâm Tiêu. Lâm Tiêu nhất thời giận sôi lên: cậu mù à. Tô Bạch híp mắt nhìn sang: cậu là Lâm Tiêu. Lâm Tiêu: nói thừa. Edit: 笑顔Egao Tô Bạch xấu hổ: xin lỗi, tớ không đeo kính. Lâm Tiêu: vậy thì mau lấy ra đeo vào. Tô Bạch: cậu nói tớ đeo kính khó coi. Lâm Tiêu:… Tô Bạch đưa cho hắn một túi bánh bao: mua bữa sáng cho cậu, thừa dịp còn nóng mau ănđi. Lâm Tiêu vừa chạm tới cái túi, đã cảm thấy được bánh bao lạnh như băng. Tô Bạch: bên ngoài tuyết lớn, rất lạnh, hôm nay cậu đừng ra khỏi… Trong phòng học.Lúc lên lớp, Tô Bạch và Lâm Tiêu như thường lệ ngồi cùng một chỗ.Tô Bạch cúi đầu ôn bài, khiến cho mấy sợi tóc vừa mới dài ra được một chút che bớt gò má tuấn tú bên dưới.Thừa dịp giảng viên đang quay lưng viết lên bảng, Lâm Tiêu vươn tay vuốt vuốt sợi tóc cho Tô Bạch, sau đó nhanh chóng kề sát gò má lộ ra hôn nhẹ một cái.Tô Bạch đang chăm chỉ ghi bài bị hắn làm cho sợ hết hồn.Hai mắt mờ mịt mở to như động vật nhỏ ngốc nghếch đáng yêu.Lâm Tiêu nhếch lên khóe miệng, cười xấu xa chỉ chỉ mặt của mình, dùng khẩu hình nói: hôn tôi.Tô Bạch chớp chớp mắt, ngơ ngác hôn lên.Giảng viên vừa viết xong vừa vặn quay đầu lại:…Tô Bạch:…Lâm Tiêu: phốc!Giảng viên: Tô Bạch, em đứng lên trả lời vấn đề trên bảng.Tô Bạch chà xát khuôn mặt nóng bừng, đứng lên lưu loát nói ra đáp án chính xác.Dù sao học bá chính là học bá.Giảng viên:…ngồi xuống, khụ, ngồi trong lớp nhớ chú ý kỷ luật.Lâm Tiêu gục xuống bàn cười trộm, trông rất thiếu đòn.
Trong phòng học.
Lúc lên lớp, Tô Bạch và Lâm Tiêu như thường lệ ngồi cùng một chỗ.
Tô Bạch cúi đầu ôn bài, khiến cho mấy sợi tóc vừa mới dài ra được một chút che bớt gò má tuấn tú bên dưới.
Thừa dịp giảng viên đang quay lưng viết lên bảng, Lâm Tiêu vươn tay vuốt vuốt sợi tóc cho Tô Bạch, sau đó nhanh chóng kề sát gò má lộ ra hôn nhẹ một cái.
Tô Bạch đang chăm chỉ ghi bài bị hắn làm cho sợ hết hồn.
Hai mắt mờ mịt mở to như động vật nhỏ ngốc nghếch đáng yêu.
Lâm Tiêu nhếch lên khóe miệng, cười xấu xa chỉ chỉ mặt của mình, dùng khẩu hình nói: hôn tôi.
Tô Bạch chớp chớp mắt, ngơ ngác hôn lên.
Giảng viên vừa viết xong vừa vặn quay đầu lại:…
Tô Bạch:…
Lâm Tiêu: phốc!
Giảng viên: Tô Bạch, em đứng lên trả lời vấn đề trên bảng.
Tô Bạch chà xát khuôn mặt nóng bừng, đứng lên lưu loát nói ra đáp án chính xác.
Dù sao học bá chính là học bá.
Giảng viên:…ngồi xuống, khụ, ngồi trong lớp nhớ chú ý kỷ luật.
Lâm Tiêu gục xuống bàn cười trộm, trông rất thiếu đòn.
Mụ Trí ChướngTác giả: Lữ Thiên DậtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănSáu giờ sáng, cửa phòng ngủ bị gõ vang. Lâm Tiêu đầu tóc rối bù từ trong chăn chui ra, giờ đang là mùa đông, nhiệt độ trong chăn thật sự rất quý giá. Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên không ngừng, vậy mà mấy tên bạn cùng phòng vẫn có thể ngủ không khác gì heo chết. Lâm Tiêu phải rời ổ chăn bực mình đấm lên giường mắng một câu, thở phì phò xuống đất mở cửa, ngoài cửa, dáng người thanh tú của Tô Bạch đứng thẳng, chóp mũi nho nhỏ bị đông cứng đến đỏ bừng, gương mặt đờ đẫn nói: tôi tìm Lâm Tiêu. Lâm Tiêu nhất thời giận sôi lên: cậu mù à. Tô Bạch híp mắt nhìn sang: cậu là Lâm Tiêu. Lâm Tiêu: nói thừa. Edit: 笑顔Egao Tô Bạch xấu hổ: xin lỗi, tớ không đeo kính. Lâm Tiêu: vậy thì mau lấy ra đeo vào. Tô Bạch: cậu nói tớ đeo kính khó coi. Lâm Tiêu:… Tô Bạch đưa cho hắn một túi bánh bao: mua bữa sáng cho cậu, thừa dịp còn nóng mau ănđi. Lâm Tiêu vừa chạm tới cái túi, đã cảm thấy được bánh bao lạnh như băng. Tô Bạch: bên ngoài tuyết lớn, rất lạnh, hôm nay cậu đừng ra khỏi… Trong phòng học.Lúc lên lớp, Tô Bạch và Lâm Tiêu như thường lệ ngồi cùng một chỗ.Tô Bạch cúi đầu ôn bài, khiến cho mấy sợi tóc vừa mới dài ra được một chút che bớt gò má tuấn tú bên dưới.Thừa dịp giảng viên đang quay lưng viết lên bảng, Lâm Tiêu vươn tay vuốt vuốt sợi tóc cho Tô Bạch, sau đó nhanh chóng kề sát gò má lộ ra hôn nhẹ một cái.Tô Bạch đang chăm chỉ ghi bài bị hắn làm cho sợ hết hồn.Hai mắt mờ mịt mở to như động vật nhỏ ngốc nghếch đáng yêu.Lâm Tiêu nhếch lên khóe miệng, cười xấu xa chỉ chỉ mặt của mình, dùng khẩu hình nói: hôn tôi.Tô Bạch chớp chớp mắt, ngơ ngác hôn lên.Giảng viên vừa viết xong vừa vặn quay đầu lại:…Tô Bạch:…Lâm Tiêu: phốc!Giảng viên: Tô Bạch, em đứng lên trả lời vấn đề trên bảng.Tô Bạch chà xát khuôn mặt nóng bừng, đứng lên lưu loát nói ra đáp án chính xác.Dù sao học bá chính là học bá.Giảng viên:…ngồi xuống, khụ, ngồi trong lớp nhớ chú ý kỷ luật.Lâm Tiêu gục xuống bàn cười trộm, trông rất thiếu đòn.