Tác giả:

Sáu giờ sáng, cửa phòng ngủ bị gõ vang. Lâm Tiêu đầu tóc rối bù từ trong chăn chui ra, giờ đang là mùa đông, nhiệt độ trong chăn thật sự rất quý giá. Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên không ngừng, vậy mà mấy tên bạn cùng phòng vẫn có thể ngủ không khác gì heo chết. Lâm Tiêu phải rời ổ chăn bực mình đấm lên giường mắng một câu, thở phì phò xuống đất mở cửa, ngoài cửa, dáng người thanh tú của Tô Bạch đứng thẳng, chóp mũi nho nhỏ bị đông cứng đến đỏ bừng, gương mặt đờ đẫn nói:  tôi tìm Lâm Tiêu. Lâm Tiêu nhất thời giận sôi lên:  cậu mù à. Tô Bạch híp mắt nhìn sang:  cậu là Lâm Tiêu. Lâm Tiêu:  nói thừa.  Edit: 笑顔Egao Tô Bạch xấu hổ:  xin lỗi, tớ không đeo kính. Lâm Tiêu:  vậy thì mau lấy ra đeo vào. Tô Bạch:  cậu nói tớ đeo kính khó coi. Lâm Tiêu:… Tô Bạch đưa cho hắn một túi bánh bao:  mua bữa sáng cho cậu, thừa dịp còn nóng mau ănđi. Lâm Tiêu vừa chạm tới cái túi, đã cảm thấy được bánh bao lạnh như băng. Tô Bạch: bên ngoài tuyết lớn, rất lạnh, hôm nay cậu đừng ra khỏi…

Chương 32

Mụ Trí ChướngTác giả: Lữ Thiên DậtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănSáu giờ sáng, cửa phòng ngủ bị gõ vang. Lâm Tiêu đầu tóc rối bù từ trong chăn chui ra, giờ đang là mùa đông, nhiệt độ trong chăn thật sự rất quý giá. Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên không ngừng, vậy mà mấy tên bạn cùng phòng vẫn có thể ngủ không khác gì heo chết. Lâm Tiêu phải rời ổ chăn bực mình đấm lên giường mắng một câu, thở phì phò xuống đất mở cửa, ngoài cửa, dáng người thanh tú của Tô Bạch đứng thẳng, chóp mũi nho nhỏ bị đông cứng đến đỏ bừng, gương mặt đờ đẫn nói:  tôi tìm Lâm Tiêu. Lâm Tiêu nhất thời giận sôi lên:  cậu mù à. Tô Bạch híp mắt nhìn sang:  cậu là Lâm Tiêu. Lâm Tiêu:  nói thừa.  Edit: 笑顔Egao Tô Bạch xấu hổ:  xin lỗi, tớ không đeo kính. Lâm Tiêu:  vậy thì mau lấy ra đeo vào. Tô Bạch:  cậu nói tớ đeo kính khó coi. Lâm Tiêu:… Tô Bạch đưa cho hắn một túi bánh bao:  mua bữa sáng cho cậu, thừa dịp còn nóng mau ănđi. Lâm Tiêu vừa chạm tới cái túi, đã cảm thấy được bánh bao lạnh như băng. Tô Bạch: bên ngoài tuyết lớn, rất lạnh, hôm nay cậu đừng ra khỏi… Trong hoạt động ngoại khóa của sinh viên.Ban văn nghệ đang gióng trống khua chiêng chuẩn bị chương trình cho hội diễn văn nghệ.Lâm Tiêu cùng mấy nam sinh nữ sinh trong ban văn nghệ đi dàn dựng và luyện tập tiết mục múa hiện đại, gần đây mỗi ngày đều luyện đến rất muộn, Tô Bạch ôm theo quyển sách, kiếm cái ghế ngồi trong góc xem Lâm Tiêu luyện vũ đạo.Kết thúc một tiết mục, Lâm Tiêu lau mồ hôi đi tới: nếu cậu ở đây cảm thấy quá nhàm chán thì về phòng ngủ trước đi, không cần ở cùng tôi.Tô Bạch quơ quơ cuốn 《 Luận về tư bản 》trong tay, nói: tớ ngồi đây đọc sách, không hề vô nghĩa.Lâm Tiêu sớm biết rõ sở thích của Tô Bạch, bình tĩnh nói: tiếng nhạc có làm ồn đến cậu không?Tô Bạch lắc đầu một cái, trịnh trọng nói: để có thể đạt đến trình độ tĩnh tâm đọc sách cần đọc ở nơi phố xá sầm uất để luyện tập, tớ cũng muốn bắt chước theo.Lâm Tiêu cười lắc đầu một cái, kéo một cái ghế đến ngồi xuống bên cạnh Tô Bạch, mệt mỏi gác đầu lên vai Tô Bạch, đôi chân thon dài lúc ẩn lúc hiện thỉnh thoảng lại đụng vào chân Tô Bạch một cái, ngón tay không thành thật một lúc lại sờ sờ mặt Tô Bạch, một lúc lại x** n*n vành tai, một lúc lại kéo kéo tóc Tô Bạch…Quả thực giống như mắc chứng nhi đồng tăng động.Tô Bạch khép sách lại: cậu làm gì thế?Lâm Tiêu ha ha cười xấu xa: cậu không phải đang muốn luyện tĩnh tâm sao, tôi đang giúp cậu.Tô Bạch cũng lộ ra một cái mỉm cười trong veo: cậu đang ở ngay cạnh tớ, còn làm tớ khó tĩnh tâm hơn so với ngồi qua một trăm con phố xá sầm uất.Lâm Tiêu bộ dạng như gặp quỷ: ngọa tào, cậu đây là đang nói lời tâm tình với tôi sao?Tô Bạch nghiêng nghiêng đầu, khuôn mặt vô tội: không có, tớ chỉ nói cảm thụ đích thực của mình thôi.Lâm Tiêu hai mắt tỏa sáng: cậu dám trêu chọc tôi, trêu xong còn không thừa nhận, tối nay cậu biết tay tôi.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô bạch thoáng chốc đỏ bừng: cậu nói cái gì thế, nhỏ giọng một chút.Lâm Tiêu nâng mắt lên nhìn, đến con ngươi cũng không lay chuyển nhìn chằm chằm tất cả bạn học trong phòng.Các bạn học:……Mk mỗi ngày đều ngược bọn tôi, đến cẩu FA cũng có tôn nghiêm đó biết không!

Trong hoạt động ngoại khóa của sinh viên.

Ban văn nghệ đang gióng trống khua chiêng chuẩn bị chương trình cho hội diễn văn nghệ.

Lâm Tiêu cùng mấy nam sinh nữ sinh trong ban văn nghệ đi dàn dựng và luyện tập tiết mục múa hiện đại, gần đây mỗi ngày đều luyện đến rất muộn, Tô Bạch ôm theo quyển sách, kiếm cái ghế ngồi trong góc xem Lâm Tiêu luyện vũ đạo.

Kết thúc một tiết mục, Lâm Tiêu lau mồ hôi đi tới: nếu cậu ở đây cảm thấy quá nhàm chán thì về phòng ngủ trước đi, không cần ở cùng tôi.

Tô Bạch quơ quơ cuốn 《 Luận về tư bản 》trong tay, nói: tớ ngồi đây đọc sách, không hề vô nghĩa.

Lâm Tiêu sớm biết rõ sở thích của Tô Bạch, bình tĩnh nói: tiếng nhạc có làm ồn đến cậu không?

Tô Bạch lắc đầu một cái, trịnh trọng nói: để có thể đạt đến trình độ tĩnh tâm đọc sách cần đọc ở nơi phố xá sầm uất để luyện tập, tớ cũng muốn bắt chước theo.

Lâm Tiêu cười lắc đầu một cái, kéo một cái ghế đến ngồi xuống bên cạnh Tô Bạch, mệt mỏi gác đầu lên vai Tô Bạch, đôi chân thon dài lúc ẩn lúc hiện thỉnh thoảng lại đụng vào chân Tô Bạch một cái, ngón tay không thành thật một lúc lại sờ sờ mặt Tô Bạch, một lúc lại x** n*n vành tai, một lúc lại kéo kéo tóc Tô Bạch…

Quả thực giống như mắc chứng nhi đồng tăng động.

Tô Bạch khép sách lại: cậu làm gì thế?

Lâm Tiêu ha ha cười xấu xa: cậu không phải đang muốn luyện tĩnh tâm sao, tôi đang giúp cậu.

Tô Bạch cũng lộ ra một cái mỉm cười trong veo: cậu đang ở ngay cạnh tớ, còn làm tớ khó tĩnh tâm hơn so với ngồi qua một trăm con phố xá sầm uất.

Lâm Tiêu bộ dạng như gặp quỷ: ngọa tào, cậu đây là đang nói lời tâm tình với tôi sao?

Tô Bạch nghiêng nghiêng đầu, khuôn mặt vô tội: không có, tớ chỉ nói cảm thụ đích thực của mình thôi.

Lâm Tiêu hai mắt tỏa sáng: cậu dám trêu chọc tôi, trêu xong còn không thừa nhận, tối nay cậu biết tay tôi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô bạch thoáng chốc đỏ bừng: cậu nói cái gì thế, nhỏ giọng một chút.

Lâm Tiêu nâng mắt lên nhìn, đến con ngươi cũng không lay chuyển nhìn chằm chằm tất cả bạn học trong phòng.

Các bạn học:……

Mk mỗi ngày đều ngược bọn tôi, đến cẩu FA cũng có tôn nghiêm đó biết không!

Mụ Trí ChướngTác giả: Lữ Thiên DậtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănSáu giờ sáng, cửa phòng ngủ bị gõ vang. Lâm Tiêu đầu tóc rối bù từ trong chăn chui ra, giờ đang là mùa đông, nhiệt độ trong chăn thật sự rất quý giá. Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên không ngừng, vậy mà mấy tên bạn cùng phòng vẫn có thể ngủ không khác gì heo chết. Lâm Tiêu phải rời ổ chăn bực mình đấm lên giường mắng một câu, thở phì phò xuống đất mở cửa, ngoài cửa, dáng người thanh tú của Tô Bạch đứng thẳng, chóp mũi nho nhỏ bị đông cứng đến đỏ bừng, gương mặt đờ đẫn nói:  tôi tìm Lâm Tiêu. Lâm Tiêu nhất thời giận sôi lên:  cậu mù à. Tô Bạch híp mắt nhìn sang:  cậu là Lâm Tiêu. Lâm Tiêu:  nói thừa.  Edit: 笑顔Egao Tô Bạch xấu hổ:  xin lỗi, tớ không đeo kính. Lâm Tiêu:  vậy thì mau lấy ra đeo vào. Tô Bạch:  cậu nói tớ đeo kính khó coi. Lâm Tiêu:… Tô Bạch đưa cho hắn một túi bánh bao:  mua bữa sáng cho cậu, thừa dịp còn nóng mau ănđi. Lâm Tiêu vừa chạm tới cái túi, đã cảm thấy được bánh bao lạnh như băng. Tô Bạch: bên ngoài tuyết lớn, rất lạnh, hôm nay cậu đừng ra khỏi… Trong hoạt động ngoại khóa của sinh viên.Ban văn nghệ đang gióng trống khua chiêng chuẩn bị chương trình cho hội diễn văn nghệ.Lâm Tiêu cùng mấy nam sinh nữ sinh trong ban văn nghệ đi dàn dựng và luyện tập tiết mục múa hiện đại, gần đây mỗi ngày đều luyện đến rất muộn, Tô Bạch ôm theo quyển sách, kiếm cái ghế ngồi trong góc xem Lâm Tiêu luyện vũ đạo.Kết thúc một tiết mục, Lâm Tiêu lau mồ hôi đi tới: nếu cậu ở đây cảm thấy quá nhàm chán thì về phòng ngủ trước đi, không cần ở cùng tôi.Tô Bạch quơ quơ cuốn 《 Luận về tư bản 》trong tay, nói: tớ ngồi đây đọc sách, không hề vô nghĩa.Lâm Tiêu sớm biết rõ sở thích của Tô Bạch, bình tĩnh nói: tiếng nhạc có làm ồn đến cậu không?Tô Bạch lắc đầu một cái, trịnh trọng nói: để có thể đạt đến trình độ tĩnh tâm đọc sách cần đọc ở nơi phố xá sầm uất để luyện tập, tớ cũng muốn bắt chước theo.Lâm Tiêu cười lắc đầu một cái, kéo một cái ghế đến ngồi xuống bên cạnh Tô Bạch, mệt mỏi gác đầu lên vai Tô Bạch, đôi chân thon dài lúc ẩn lúc hiện thỉnh thoảng lại đụng vào chân Tô Bạch một cái, ngón tay không thành thật một lúc lại sờ sờ mặt Tô Bạch, một lúc lại x** n*n vành tai, một lúc lại kéo kéo tóc Tô Bạch…Quả thực giống như mắc chứng nhi đồng tăng động.Tô Bạch khép sách lại: cậu làm gì thế?Lâm Tiêu ha ha cười xấu xa: cậu không phải đang muốn luyện tĩnh tâm sao, tôi đang giúp cậu.Tô Bạch cũng lộ ra một cái mỉm cười trong veo: cậu đang ở ngay cạnh tớ, còn làm tớ khó tĩnh tâm hơn so với ngồi qua một trăm con phố xá sầm uất.Lâm Tiêu bộ dạng như gặp quỷ: ngọa tào, cậu đây là đang nói lời tâm tình với tôi sao?Tô Bạch nghiêng nghiêng đầu, khuôn mặt vô tội: không có, tớ chỉ nói cảm thụ đích thực của mình thôi.Lâm Tiêu hai mắt tỏa sáng: cậu dám trêu chọc tôi, trêu xong còn không thừa nhận, tối nay cậu biết tay tôi.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô bạch thoáng chốc đỏ bừng: cậu nói cái gì thế, nhỏ giọng một chút.Lâm Tiêu nâng mắt lên nhìn, đến con ngươi cũng không lay chuyển nhìn chằm chằm tất cả bạn học trong phòng.Các bạn học:……Mk mỗi ngày đều ngược bọn tôi, đến cẩu FA cũng có tôn nghiêm đó biết không!

Chương 32