"Ngươi sau không mau uống canh đi, đã gần trăm năm rồi, ngươi còn trong chờ gì nữa? Mạnh bà vừa khoáy canh vừa thời thơ hỏi ta, dù biết trước câu trả lời, bà ấy vẫn cứ hỏi, chắc có lẽ đây là câu hỏi thứ 100 hoặc nhiều hơn thế nữa bà ấy hỏi ta rồi, ta vẫn cứ im lặng vẫn ngồi đó chờ đợi trông vô vọng, ta biết dù ta có ở đây chờ hàng trăm hàng ngàn năm nữa thì c*̃ng chỉ là hư vô...là vọng tưởng vì người sẽ không đến, người đã phi thăng thành tiên rồi, sao còn rơi vào lục đạo luân hồi được nữa.... " Sư Phụ " (ta khẽ gọi) " Con..vẫn đợi người được không? Con vẫn còn hi vọng không.. Sư..phụ..!! "Người định bám víu địa phủ ta đến bao giờ mà không chịu đi đầu thai hả" Diêm vương c*̀ng phán quan c*̃ng đi đến tìm ta, đây là lần thứ 2 ta gặp ông ấy c*̃ng không biết đã qua bao lâu rồi. Ông ấy nhìn ta rồi lắc đầu thở dài: "đúng là nghiệt duyên " " Ta cho ngươi một cơ hội…

Chương 25: Gặp lại cố nhân

Sư Phụ Con Yêu NgườiTác giả: Bỉ Ngạn Vong XuyênTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp"Ngươi sau không mau uống canh đi, đã gần trăm năm rồi, ngươi còn trong chờ gì nữa? Mạnh bà vừa khoáy canh vừa thời thơ hỏi ta, dù biết trước câu trả lời, bà ấy vẫn cứ hỏi, chắc có lẽ đây là câu hỏi thứ 100 hoặc nhiều hơn thế nữa bà ấy hỏi ta rồi, ta vẫn cứ im lặng vẫn ngồi đó chờ đợi trông vô vọng, ta biết dù ta có ở đây chờ hàng trăm hàng ngàn năm nữa thì c*̃ng chỉ là hư vô...là vọng tưởng vì người sẽ không đến, người đã phi thăng thành tiên rồi, sao còn rơi vào lục đạo luân hồi được nữa.... " Sư Phụ " (ta khẽ gọi) " Con..vẫn đợi người được không? Con vẫn còn hi vọng không.. Sư..phụ..!! "Người định bám víu địa phủ ta đến bao giờ mà không chịu đi đầu thai hả" Diêm vương c*̀ng phán quan c*̃ng đi đến tìm ta, đây là lần thứ 2 ta gặp ông ấy c*̃ng không biết đã qua bao lâu rồi. Ông ấy nhìn ta rồi lắc đầu thở dài: "đúng là nghiệt duyên " " Ta cho ngươi một cơ hội… Sáng sớm khi mở mắt ra theo bản năng ta giáo giác nhìn quanh, nhìn xuống thân, mặt ta đã đỏ bừng vì nhớ lại chuyện tối qua, tay ôm mặt, thật xấu hổ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống cho xong."Tương Nhi! Nàng dậy rồi"Hé một mắt ta nhìn người đang bưng chậu nước bước vào, ta im lặng vội xoay đầu lại, sư phụ đặt chậu nước xuống rồi từ từ đến bên giường, thấy ta vẫn không phản ứng người lấy tay còn lại trên mặt ta xuống, mặt người áp sát mặt ta, khẽ giọng lo lắng."Sao vậy? Chỗ nào không được khỏe ư!"Ta đưa mắt nhìn người rồi lại vội c*́i đầu có vẻ lúng túng ra mặt."Sư phụ... Con...""Gọi tướng công.."Độ khó càng tăng cao, lời muốn thốt ra nhưng tới nữa đường đã bị chặn lại ở cổ không thể nào phát ra đuợc, cả nữa ngày sau ta vẫn chìm trong im lặng, người nhìn ta rồi khẽ nhíu mày như đã mất hết kiên nhẫn, chợt người đứng lên ta sợ người giận nên vội nắm tay áo người lại."Sư...tướng công.."Người vui ra mặt, dường như tất cả niềm vui trên thế gian này đều dồn về khuôn mặt ấy, thấy thế tâm ta c*̃ng rộn ràng vui theo."Lại đây..rửa mặt"(vừa nói người vừa dìu ta dậy)."A..tướng công.."(ta lớn giọng)Mắt to mở to khi nhìn lại phía bên cổ người có nhiều vết cào cấu."Sao thế?"(Người giật mình không hiểu)."Cổ..cái cổ"Đưa tay sờ lên cổ, bất chi bất giác như nhớ đến chuyện gì đó, người nhẻn miệng cười nhìn ta."Đây..là dấu yêu hôm qua nàng để lại cho ta"Ta khổ sở nhớ lại hôm qua, thật ta không cố ý, nhưng không biết vì sao lúc đó mống vuốt c*̉a ta lại mộc ra, đưa tay sờ nhẹ lên những vết cào ấy ta lo lắng nhìn người."Sư..tướng công, chàng có đau không?"Giữ lấy tay ta, mắt người đầy nhu tình."Không đau!"Ta mãng nguyện ngã vào vòng tay ấm áp c*̉a người, nhân sinh được rồi lại mất mấy hồi c*̃ng giống như ái tình là thứ có thể ràng buộc người ta đến cả đời, sống lại một kiếp thứ mà ta chưa từng bao giờ hối hận là đã yêu người, đúng vậy sư phụ..con yêu người...=================Sau khi thành thân không được bao lâu ta và người lại phải đi tìm chỗ ở mới, nhưng trên đường đi bọn ta lại gặp một chuyện là đệ tử c*̉a phái Thanh Dẫn đang đánh nhau với một lũ yêu giới, tuy người không muốn xen vào, nhưng dù sao phái Thanh Dẫn c*̃ng là chính phái c*̃ng có giao tình bấy lâu nay nên người đã ra tay giúp đỡ, tưởng chừng trận đánh đã kết thúc khi lũ yêu giới đã gục ngã thì người bỗng nhiên bất động khi nhìn vào một nữ yêu mặc huyết y kia, thật mị hoặc đến say đắm lòng người, ta lo lắng cứ gọi người vài tiếng nhưng người dường như không nghe thấy, mâu quang người dao động kịch liệt, ánh mắt đó rõ ràng là một loại đau đớn một sự nhớ thương không thể tả được, nhưng ánh mắt c*̉a nữ yêu kia thì không phải vậy, rất băng lãnh rất lạnh lùng vô cảm."Ngươi muốn gì, khi xen vào chuyện c*̉a yêu giới ta?""Huyết... Nhi!"Dù là khẽ gọi nhưng giọng điệu ấy vẫn như cái gì đó đâm vào tim ta, ta không hiểu tại sao lại thế, nhưng có một nổi bất an đang hình thành trong tâm ta, thật ra người với nữ yêu đó là thế nào, có quan hệ gì với nhau?.Mắt nữ yêu đó nheo lại nhìn người giọng vẫn lạnh tanh."Ngươi biết ta?"Khi chân người muốn bước tới thì tay ta đã nắm tay người lại, người c*̃ng đưa mắt nhìn ta, sự hoang mang đó dường như đã làm ta hiểu được vấn đề."Hôm nay tha cho các người..lần sau không may mắn vậy đâu"Dứt câu thì lũ yêu giới đã biến mắt, người như muốn đuổi theo, nhưng lại đầy do dự khi nhìn lại ta.Trên đường đi ta không hỏi người về nữ yêu kia và người c*̃ng cứ im lặng mãi không nói chuyện, cho đến khi ta dặm chân không bước nữa mà đưa mắt nhìn người bước đi trong vô thức như ngàn mối tâm sự ngỗn ngang, ta muốn xem người sẽ bao lâu thì nhận ra ta không bước nữa, nhưng dường như người chẳng quan tâm đến mọi thứ xung quanh, mắt ta ứa lệ muốn gọi tên người nhưng rồi lại thôi, ta quay đầu theo hướng ngược lại định bỏ đi thì một đôi tay vững chắc đã ôm ta vào lòng."Tương Nhi! Xin lỗi.."

Sáng sớm khi mở mắt ra theo bản năng ta giáo giác nhìn quanh, nhìn xuống thân, mặt ta đã đỏ bừng vì nhớ lại chuyện tối qua, tay ôm mặt, thật xấu hổ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống cho xong.

"Tương Nhi! Nàng dậy rồi"

Hé một mắt ta nhìn người đang bưng chậu nước bước vào, ta im lặng vội xoay đầu lại, sư phụ đặt chậu nước xuống rồi từ từ đến bên giường, thấy ta vẫn không phản ứng người lấy tay còn lại trên mặt ta xuống, mặt người áp sát mặt ta, khẽ giọng lo lắng.

"Sao vậy? Chỗ nào không được khỏe ư!"

Ta đưa mắt nhìn người rồi lại vội c*́i đầu có vẻ lúng túng ra mặt.

"Sư phụ... Con..."

"Gọi tướng công.."

Độ khó càng tăng cao, lời muốn thốt ra nhưng tới nữa đường đã bị chặn lại ở cổ không thể nào phát ra đuợc, cả nữa ngày sau ta vẫn chìm trong im lặng, người nhìn ta rồi khẽ nhíu mày như đã mất hết kiên nhẫn, chợt người đứng lên ta sợ người giận nên vội nắm tay áo người lại.

"Sư...tướng công.."

Người vui ra mặt, dường như tất cả niềm vui trên thế gian này đều dồn về khuôn mặt ấy, thấy thế tâm ta c*̃ng rộn ràng vui theo.

"Lại đây..rửa mặt"(vừa nói người vừa dìu ta dậy).

"A..tướng công.."(ta lớn giọng)

Mắt to mở to khi nhìn lại phía bên cổ người có nhiều vết cào cấu.

"Sao thế?"(Người giật mình không hiểu).

"Cổ..cái cổ"

Đưa tay sờ lên cổ, bất chi bất giác như nhớ đến chuyện gì đó, người nhẻn miệng cười nhìn ta.

"Đây..là dấu yêu hôm qua nàng để lại cho ta"

Ta khổ sở nhớ lại hôm qua, thật ta không cố ý, nhưng không biết vì sao lúc đó mống vuốt c*̉a ta lại mộc ra, đưa tay sờ nhẹ lên những vết cào ấy ta lo lắng nhìn người.

"Sư..tướng công, chàng có đau không?"

Giữ lấy tay ta, mắt người đầy nhu tình.

"Không đau!"

Ta mãng nguyện ngã vào vòng tay ấm áp c*̉a người, nhân sinh được rồi lại mất mấy hồi c*̃ng giống như ái tình là thứ có thể ràng buộc người ta đến cả đời, sống lại một kiếp thứ mà ta chưa từng bao giờ hối hận là đã yêu người, đúng vậy sư phụ..con yêu người...

=================

Sau khi thành thân không được bao lâu ta và người lại phải đi tìm chỗ ở mới, nhưng trên đường đi bọn ta lại gặp một chuyện là đệ tử c*̉a phái Thanh Dẫn đang đánh nhau với một lũ yêu giới, tuy người không muốn xen vào, nhưng dù sao phái Thanh Dẫn c*̃ng là chính phái c*̃ng có giao tình bấy lâu nay nên người đã ra tay giúp đỡ, tưởng chừng trận đánh đã kết thúc khi lũ yêu giới đã gục ngã thì người bỗng nhiên bất động khi nhìn vào một nữ yêu mặc huyết y kia, thật mị hoặc đến say đắm lòng người, ta lo lắng cứ gọi người vài tiếng nhưng người dường như không nghe thấy, mâu quang người dao động kịch liệt, ánh mắt đó rõ ràng là một loại đau đớn một sự nhớ thương không thể tả được, nhưng ánh mắt c*̉a nữ yêu kia thì không phải vậy, rất băng lãnh rất lạnh lùng vô cảm.

"Ngươi muốn gì, khi xen vào chuyện c*̉a yêu giới ta?"

"Huyết... Nhi!"

Dù là khẽ gọi nhưng giọng điệu ấy vẫn như cái gì đó đâm vào tim ta, ta không hiểu tại sao lại thế, nhưng có một nổi bất an đang hình thành trong tâm ta, thật ra người với nữ yêu đó là thế nào, có quan hệ gì với nhau?.

Mắt nữ yêu đó nheo lại nhìn người giọng vẫn lạnh tanh.

"Ngươi biết ta?"

Khi chân người muốn bước tới thì tay ta đã nắm tay người lại, người c*̃ng đưa mắt nhìn ta, sự hoang mang đó dường như đã làm ta hiểu được vấn đề.

"Hôm nay tha cho các người..lần sau không may mắn vậy đâu"

Dứt câu thì lũ yêu giới đã biến mắt, người như muốn đuổi theo, nhưng lại đầy do dự khi nhìn lại ta.

Trên đường đi ta không hỏi người về nữ yêu kia và người c*̃ng cứ im lặng mãi không nói chuyện, cho đến khi ta dặm chân không bước nữa mà đưa mắt nhìn người bước đi trong vô thức như ngàn mối tâm sự ngỗn ngang, ta muốn xem người sẽ bao lâu thì nhận ra ta không bước nữa, nhưng dường như người chẳng quan tâm đến mọi thứ xung quanh, mắt ta ứa lệ muốn gọi tên người nhưng rồi lại thôi, ta quay đầu theo hướng ngược lại định bỏ đi thì một đôi tay vững chắc đã ôm ta vào lòng.

"Tương Nhi! Xin lỗi.."

Sư Phụ Con Yêu NgườiTác giả: Bỉ Ngạn Vong XuyênTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp"Ngươi sau không mau uống canh đi, đã gần trăm năm rồi, ngươi còn trong chờ gì nữa? Mạnh bà vừa khoáy canh vừa thời thơ hỏi ta, dù biết trước câu trả lời, bà ấy vẫn cứ hỏi, chắc có lẽ đây là câu hỏi thứ 100 hoặc nhiều hơn thế nữa bà ấy hỏi ta rồi, ta vẫn cứ im lặng vẫn ngồi đó chờ đợi trông vô vọng, ta biết dù ta có ở đây chờ hàng trăm hàng ngàn năm nữa thì c*̃ng chỉ là hư vô...là vọng tưởng vì người sẽ không đến, người đã phi thăng thành tiên rồi, sao còn rơi vào lục đạo luân hồi được nữa.... " Sư Phụ " (ta khẽ gọi) " Con..vẫn đợi người được không? Con vẫn còn hi vọng không.. Sư..phụ..!! "Người định bám víu địa phủ ta đến bao giờ mà không chịu đi đầu thai hả" Diêm vương c*̀ng phán quan c*̃ng đi đến tìm ta, đây là lần thứ 2 ta gặp ông ấy c*̃ng không biết đã qua bao lâu rồi. Ông ấy nhìn ta rồi lắc đầu thở dài: "đúng là nghiệt duyên " " Ta cho ngươi một cơ hội… Sáng sớm khi mở mắt ra theo bản năng ta giáo giác nhìn quanh, nhìn xuống thân, mặt ta đã đỏ bừng vì nhớ lại chuyện tối qua, tay ôm mặt, thật xấu hổ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống cho xong."Tương Nhi! Nàng dậy rồi"Hé một mắt ta nhìn người đang bưng chậu nước bước vào, ta im lặng vội xoay đầu lại, sư phụ đặt chậu nước xuống rồi từ từ đến bên giường, thấy ta vẫn không phản ứng người lấy tay còn lại trên mặt ta xuống, mặt người áp sát mặt ta, khẽ giọng lo lắng."Sao vậy? Chỗ nào không được khỏe ư!"Ta đưa mắt nhìn người rồi lại vội c*́i đầu có vẻ lúng túng ra mặt."Sư phụ... Con...""Gọi tướng công.."Độ khó càng tăng cao, lời muốn thốt ra nhưng tới nữa đường đã bị chặn lại ở cổ không thể nào phát ra đuợc, cả nữa ngày sau ta vẫn chìm trong im lặng, người nhìn ta rồi khẽ nhíu mày như đã mất hết kiên nhẫn, chợt người đứng lên ta sợ người giận nên vội nắm tay áo người lại."Sư...tướng công.."Người vui ra mặt, dường như tất cả niềm vui trên thế gian này đều dồn về khuôn mặt ấy, thấy thế tâm ta c*̃ng rộn ràng vui theo."Lại đây..rửa mặt"(vừa nói người vừa dìu ta dậy)."A..tướng công.."(ta lớn giọng)Mắt to mở to khi nhìn lại phía bên cổ người có nhiều vết cào cấu."Sao thế?"(Người giật mình không hiểu)."Cổ..cái cổ"Đưa tay sờ lên cổ, bất chi bất giác như nhớ đến chuyện gì đó, người nhẻn miệng cười nhìn ta."Đây..là dấu yêu hôm qua nàng để lại cho ta"Ta khổ sở nhớ lại hôm qua, thật ta không cố ý, nhưng không biết vì sao lúc đó mống vuốt c*̉a ta lại mộc ra, đưa tay sờ nhẹ lên những vết cào ấy ta lo lắng nhìn người."Sư..tướng công, chàng có đau không?"Giữ lấy tay ta, mắt người đầy nhu tình."Không đau!"Ta mãng nguyện ngã vào vòng tay ấm áp c*̉a người, nhân sinh được rồi lại mất mấy hồi c*̃ng giống như ái tình là thứ có thể ràng buộc người ta đến cả đời, sống lại một kiếp thứ mà ta chưa từng bao giờ hối hận là đã yêu người, đúng vậy sư phụ..con yêu người...=================Sau khi thành thân không được bao lâu ta và người lại phải đi tìm chỗ ở mới, nhưng trên đường đi bọn ta lại gặp một chuyện là đệ tử c*̉a phái Thanh Dẫn đang đánh nhau với một lũ yêu giới, tuy người không muốn xen vào, nhưng dù sao phái Thanh Dẫn c*̃ng là chính phái c*̃ng có giao tình bấy lâu nay nên người đã ra tay giúp đỡ, tưởng chừng trận đánh đã kết thúc khi lũ yêu giới đã gục ngã thì người bỗng nhiên bất động khi nhìn vào một nữ yêu mặc huyết y kia, thật mị hoặc đến say đắm lòng người, ta lo lắng cứ gọi người vài tiếng nhưng người dường như không nghe thấy, mâu quang người dao động kịch liệt, ánh mắt đó rõ ràng là một loại đau đớn một sự nhớ thương không thể tả được, nhưng ánh mắt c*̉a nữ yêu kia thì không phải vậy, rất băng lãnh rất lạnh lùng vô cảm."Ngươi muốn gì, khi xen vào chuyện c*̉a yêu giới ta?""Huyết... Nhi!"Dù là khẽ gọi nhưng giọng điệu ấy vẫn như cái gì đó đâm vào tim ta, ta không hiểu tại sao lại thế, nhưng có một nổi bất an đang hình thành trong tâm ta, thật ra người với nữ yêu đó là thế nào, có quan hệ gì với nhau?.Mắt nữ yêu đó nheo lại nhìn người giọng vẫn lạnh tanh."Ngươi biết ta?"Khi chân người muốn bước tới thì tay ta đã nắm tay người lại, người c*̃ng đưa mắt nhìn ta, sự hoang mang đó dường như đã làm ta hiểu được vấn đề."Hôm nay tha cho các người..lần sau không may mắn vậy đâu"Dứt câu thì lũ yêu giới đã biến mắt, người như muốn đuổi theo, nhưng lại đầy do dự khi nhìn lại ta.Trên đường đi ta không hỏi người về nữ yêu kia và người c*̃ng cứ im lặng mãi không nói chuyện, cho đến khi ta dặm chân không bước nữa mà đưa mắt nhìn người bước đi trong vô thức như ngàn mối tâm sự ngỗn ngang, ta muốn xem người sẽ bao lâu thì nhận ra ta không bước nữa, nhưng dường như người chẳng quan tâm đến mọi thứ xung quanh, mắt ta ứa lệ muốn gọi tên người nhưng rồi lại thôi, ta quay đầu theo hướng ngược lại định bỏ đi thì một đôi tay vững chắc đã ôm ta vào lòng."Tương Nhi! Xin lỗi.."

Chương 25: Gặp lại cố nhân