"Ngươi sau không mau uống canh đi, đã gần trăm năm rồi, ngươi còn trong chờ gì nữa? Mạnh bà vừa khoáy canh vừa thời thơ hỏi ta, dù biết trước câu trả lời, bà ấy vẫn cứ hỏi, chắc có lẽ đây là câu hỏi thứ 100 hoặc nhiều hơn thế nữa bà ấy hỏi ta rồi, ta vẫn cứ im lặng vẫn ngồi đó chờ đợi trông vô vọng, ta biết dù ta có ở đây chờ hàng trăm hàng ngàn năm nữa thì c*̃ng chỉ là hư vô...là vọng tưởng vì người sẽ không đến, người đã phi thăng thành tiên rồi, sao còn rơi vào lục đạo luân hồi được nữa.... " Sư Phụ " (ta khẽ gọi) " Con..vẫn đợi người được không? Con vẫn còn hi vọng không.. Sư..phụ..!! "Người định bám víu địa phủ ta đến bao giờ mà không chịu đi đầu thai hả" Diêm vương c*̀ng phán quan c*̃ng đi đến tìm ta, đây là lần thứ 2 ta gặp ông ấy c*̃ng không biết đã qua bao lâu rồi. Ông ấy nhìn ta rồi lắc đầu thở dài: "đúng là nghiệt duyên " " Ta cho ngươi một cơ hội…
Chương 26: Người sư phụ yêu không phải ta
Sư Phụ Con Yêu NgườiTác giả: Bỉ Ngạn Vong XuyênTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp"Ngươi sau không mau uống canh đi, đã gần trăm năm rồi, ngươi còn trong chờ gì nữa? Mạnh bà vừa khoáy canh vừa thời thơ hỏi ta, dù biết trước câu trả lời, bà ấy vẫn cứ hỏi, chắc có lẽ đây là câu hỏi thứ 100 hoặc nhiều hơn thế nữa bà ấy hỏi ta rồi, ta vẫn cứ im lặng vẫn ngồi đó chờ đợi trông vô vọng, ta biết dù ta có ở đây chờ hàng trăm hàng ngàn năm nữa thì c*̃ng chỉ là hư vô...là vọng tưởng vì người sẽ không đến, người đã phi thăng thành tiên rồi, sao còn rơi vào lục đạo luân hồi được nữa.... " Sư Phụ " (ta khẽ gọi) " Con..vẫn đợi người được không? Con vẫn còn hi vọng không.. Sư..phụ..!! "Người định bám víu địa phủ ta đến bao giờ mà không chịu đi đầu thai hả" Diêm vương c*̀ng phán quan c*̃ng đi đến tìm ta, đây là lần thứ 2 ta gặp ông ấy c*̃ng không biết đã qua bao lâu rồi. Ông ấy nhìn ta rồi lắc đầu thở dài: "đúng là nghiệt duyên " " Ta cho ngươi một cơ hội… "Lãnh..Hàn xin lỗi...ta không thể ở bên cạnh chàng rồi.."Giọng nói đứt đoạn, nữ nhân một thân huyết y làm nổi bật lên dung nhan khuynh thành c*̉a nàng, cả một vùng nàng nằm đó c*̃ng đỏ tươi một màu máu, nam nhân vẻ mặt đầy đau thương, ôm lấy thân thể nàng, mắt đã đỏ hoe."Huyết..Nhi! Mở mắt ra nhìn ta..Huyết Nhi!Lệ đã chảy dài, cố đưa tay sờ đến khuôn mặt người yêu thương, nàng nghẹn giọng.."Nếu có kiếp sau..ta sẽ chờ chàng dưới vườn tử đằng này..chàng hãy nhớ, dù ta không nhận ra chàng..chàng c*̃ng hãy nhận ra ta nhé!..Lãnh Hàn...""Huyết..Nhi.."Nam nhân rống to trong đau khổ và tuyệt vọng, dưới tán những cây tử đằng, nữ nhân xinh đẹp tựa thiên tiên, nàng nằm đó nước mắt lăng dài trên má, như tiếc nối như ngàn nổi đau thương vì người ở lại, hoa tử đằng lại rơi đầy trời như...tiếc thương cho một mối tình đẹp.."Ta yêu chàng! Lãnh Hàn"Tiếng đàn ngừng hẳn, mắt người ngưng trọng, ánh mắt thất thần đó làm tâm ta nhói đau, người đang nghĩ về nữ yêu đó ư! Đã nhiều ngày trôi qua ta luôn bắt gặp người trong tình trạng như thế này, ta rất sợ phải biết sự thật nhưng nếu cứ thế này thì ta sợ mình sẽ không thể gượng nổi nữa."Tướng công! Người có gì muốn nói với Tương Nhi không?"Ta lo lắng chờ câu trả lời c*̉a người, người đưa mắt nhìn ta như muốn nói gì rồi lại thôi, sự kiên nhẫn c*̉a ta c*̃ng đến giới hạn rồi, ta cố gắng không khóc để tỉnh táo chờ đợi đáp án ở người."Tương Nhi!...không có chuyện gì đâu""Tại..sao? Rõ ràng người và nữ yêu đó có chuyện gì? Sao người lại không nói với con..con..con là thê tử người mà.."Ta bật dậy vì không kìm nổi cảm xác mà to tiếng với người."Tương Nhi!"Mắt người nhắm nghiền lại rồi lại nặng nề mở ra, ta không thích nhìn ánh mắt đó c*̉a người, nó làm ta không dằm nổi cơn ghen đang ức nghẹn trong tim."Sáu trăm năm trước, ta có yêu một nữ yêu c*̉a yêu giới, Bạch Ngọc Huyết là tên nàng...nhưng lúc ấy yêu vương c*̉a yêu giới c*̃ng yêu nàng tha thiết, ta và hắn đã xảy ra một trận huyết chiến,..nhưng..người chết lại không phải ta hay hắn mà là Huyết Nhi.."Cuối c*̀ng sau một lúc đủ lâu để ta cảm thấy mệt mỏi người c*̃ng mở lời."Huyết Nhi! Bảo sẽ đợi ta dưới vườn tử đằng ở Thanh Sơn, ta đã đợi nàng ấy suốt mấy trăm năm...rồi một ngày khi ta thấy một tiểu hài tử đứng dưới tán tử đằng nhìn ta nhẻn miệng cười..ta cứ nghĩ nàng đã trở lại."Ta không thể kìm được nước mắt c*̉a mình, thì ra là thế, sư phụ tưởng ta là kiếp sau c*̉a nữ yêu đó, ai ngờ nữ yêu đó vốn không phải là ta, tay ôm lấy ngực ta bật cười trong đau thương."Người..đã chờ đợi nữ yêu đó mấy trăm năm, nay..nữ yêu đó đã trở lại..người còn luyến tiếc gì Tương Nhi nữa..""Tương..Nhi"(giọng người đầy ảo não)."Ra..sư phụ..không hề yêu con..người là tưởng con là kiếp sau c*̉a nữ yêu đó nên..người mới yêu con có đúng không?"Ta vội vã đứng dậy, khi tay người định chạm vào ta ta đã lùi ra xa, ta không cách nào chấp nhận được sự thật này..người vốn không yêu ta, vậy mà ta cứ tưởng, hóa ra tất cả là do ta tự mình đa tình.Thoát một cái ta biến lại nguyên hình rồi chạy như bay không biết đâu là định hướng, phía sau vẫn còn tiếng sư phụ văng vẳng gọi tên ta, ta đi cho người tìm lại bình yên, tìm lại được hạnh phúc c*̉a mình mặc cho tâm can đau đớn ta vẫn là kẻ thất bại, thì ra từ lúc chưa bất đầu ta đã thất bại thảm hại rồi..====================Ta nằm bất động trong hang tối không biết đã bao nhiêu ngày rồi, đến khi bản thân c*̃ng muốn đóng mốc luôn thì mới lếch xác ra khỏi hang động, ánh sáng mặt trời đúng là quá chói lọi, làm mắt ta chút xíu nữa là không thích ứng được, nheo nheo mắt nhìn dòng suối bên cạnh ta đi đến rồi nhảy nhào xuống đó mặc cho dòng nước trôi đi, ta nổi phình trên mặt nước như một cái xác chết, cho đến khi một bàn tay bế ta lên ta mới chậm chạp phản ứng, đưa mắt nhìn khuôn mặt ẩn ý cười đó trán ta đã rịnh đầy mồ hôi."Lại..là ngươi?""Phải..là ta Tương Nhi!"(nhẻn miệng cười)"Sao ngươi cứ muốn bắt ta vậy?"(ta cố vùng vẫy)"Nàng thật không nhận ra ta sao Tương Nhi! Ở hoàng cung Hán quốc luôn có một nam nhân sẵn sàng che chở cho nàng, nguyện yêu nàng đến hết kiếp người."Ta tròn mắt cả kinh vì đây không phải là hoàng đế Hán quốc sao? Hắn là yêu long ư?.
"Lãnh..Hàn xin lỗi...ta không thể ở bên cạnh chàng rồi.."
Giọng nói đứt đoạn, nữ nhân một thân huyết y làm nổi bật lên dung nhan khuynh thành c*̉a nàng, cả một vùng nàng nằm đó c*̃ng đỏ tươi một màu máu, nam nhân vẻ mặt đầy đau thương, ôm lấy thân thể nàng, mắt đã đỏ hoe.
"Huyết..Nhi! Mở mắt ra nhìn ta..Huyết Nhi!
Lệ đã chảy dài, cố đưa tay sờ đến khuôn mặt người yêu thương, nàng nghẹn giọng..
"Nếu có kiếp sau..ta sẽ chờ chàng dưới vườn tử đằng này..chàng hãy nhớ, dù ta không nhận ra chàng..chàng c*̃ng hãy nhận ra ta nhé!..Lãnh Hàn..."
"Huyết..Nhi.."
Nam nhân rống to trong đau khổ và tuyệt vọng, dưới tán những cây tử đằng, nữ nhân xinh đẹp tựa thiên tiên, nàng nằm đó nước mắt lăng dài trên má, như tiếc nối như ngàn nổi đau thương vì người ở lại, hoa tử đằng lại rơi đầy trời như...tiếc thương cho một mối tình đẹp..
"Ta yêu chàng! Lãnh Hàn"
Tiếng đàn ngừng hẳn, mắt người ngưng trọng, ánh mắt thất thần đó làm tâm ta nhói đau, người đang nghĩ về nữ yêu đó ư! Đã nhiều ngày trôi qua ta luôn bắt gặp người trong tình trạng như thế này, ta rất sợ phải biết sự thật nhưng nếu cứ thế này thì ta sợ mình sẽ không thể gượng nổi nữa.
"Tướng công! Người có gì muốn nói với Tương Nhi không?"
Ta lo lắng chờ câu trả lời c*̉a người, người đưa mắt nhìn ta như muốn nói gì rồi lại thôi, sự kiên nhẫn c*̉a ta c*̃ng đến giới hạn rồi, ta cố gắng không khóc để tỉnh táo chờ đợi đáp án ở người.
"Tương Nhi!...không có chuyện gì đâu"
"Tại..sao? Rõ ràng người và nữ yêu đó có chuyện gì? Sao người lại không nói với con..con..con là thê tử người mà.."
Ta bật dậy vì không kìm nổi cảm xác mà to tiếng với người.
"Tương Nhi!"
Mắt người nhắm nghiền lại rồi lại nặng nề mở ra, ta không thích nhìn ánh mắt đó c*̉a người, nó làm ta không dằm nổi cơn ghen đang ức nghẹn trong tim.
"Sáu trăm năm trước, ta có yêu một nữ yêu c*̉a yêu giới, Bạch Ngọc Huyết là tên nàng...nhưng lúc ấy yêu vương c*̉a yêu giới c*̃ng yêu nàng tha thiết, ta và hắn đã xảy ra một trận huyết chiến,..nhưng..người chết lại không phải ta hay hắn mà là Huyết Nhi.."
Cuối c*̀ng sau một lúc đủ lâu để ta cảm thấy mệt mỏi người c*̃ng mở lời.
"Huyết Nhi! Bảo sẽ đợi ta dưới vườn tử đằng ở Thanh Sơn, ta đã đợi nàng ấy suốt mấy trăm năm...rồi một ngày khi ta thấy một tiểu hài tử đứng dưới tán tử đằng nhìn ta nhẻn miệng cười..ta cứ nghĩ nàng đã trở lại."
Ta không thể kìm được nước mắt c*̉a mình, thì ra là thế, sư phụ tưởng ta là kiếp sau c*̉a nữ yêu đó, ai ngờ nữ yêu đó vốn không phải là ta, tay ôm lấy ngực ta bật cười trong đau thương.
"Người..đã chờ đợi nữ yêu đó mấy trăm năm, nay..nữ yêu đó đã trở lại..người còn luyến tiếc gì Tương Nhi nữa.."
"Tương..Nhi"(giọng người đầy ảo não).
"Ra..sư phụ..không hề yêu con..người là tưởng con là kiếp sau c*̉a nữ yêu đó nên..người mới yêu con có đúng không?"
Ta vội vã đứng dậy, khi tay người định chạm vào ta ta đã lùi ra xa, ta không cách nào chấp nhận được sự thật này..người vốn không yêu ta, vậy mà ta cứ tưởng, hóa ra tất cả là do ta tự mình đa tình.
Thoát một cái ta biến lại nguyên hình rồi chạy như bay không biết đâu là định hướng, phía sau vẫn còn tiếng sư phụ văng vẳng gọi tên ta, ta đi cho người tìm lại bình yên, tìm lại được hạnh phúc c*̉a mình mặc cho tâm can đau đớn ta vẫn là kẻ thất bại, thì ra từ lúc chưa bất đầu ta đã thất bại thảm hại rồi..
====================
Ta nằm bất động trong hang tối không biết đã bao nhiêu ngày rồi, đến khi bản thân c*̃ng muốn đóng mốc luôn thì mới lếch xác ra khỏi hang động, ánh sáng mặt trời đúng là quá chói lọi, làm mắt ta chút xíu nữa là không thích ứng được, nheo nheo mắt nhìn dòng suối bên cạnh ta đi đến rồi nhảy nhào xuống đó mặc cho dòng nước trôi đi, ta nổi phình trên mặt nước như một cái xác chết, cho đến khi một bàn tay bế ta lên ta mới chậm chạp phản ứng, đưa mắt nhìn khuôn mặt ẩn ý cười đó trán ta đã rịnh đầy mồ hôi.
"Lại..là ngươi?"
"Phải..là ta Tương Nhi!"(nhẻn miệng cười)
"Sao ngươi cứ muốn bắt ta vậy?"(ta cố vùng vẫy)
"Nàng thật không nhận ra ta sao Tương Nhi! Ở hoàng cung Hán quốc luôn có một nam nhân sẵn sàng che chở cho nàng, nguyện yêu nàng đến hết kiếp người."
Ta tròn mắt cả kinh vì đây không phải là hoàng đế Hán quốc sao? Hắn là yêu long ư?.
Sư Phụ Con Yêu NgườiTác giả: Bỉ Ngạn Vong XuyênTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp"Ngươi sau không mau uống canh đi, đã gần trăm năm rồi, ngươi còn trong chờ gì nữa? Mạnh bà vừa khoáy canh vừa thời thơ hỏi ta, dù biết trước câu trả lời, bà ấy vẫn cứ hỏi, chắc có lẽ đây là câu hỏi thứ 100 hoặc nhiều hơn thế nữa bà ấy hỏi ta rồi, ta vẫn cứ im lặng vẫn ngồi đó chờ đợi trông vô vọng, ta biết dù ta có ở đây chờ hàng trăm hàng ngàn năm nữa thì c*̃ng chỉ là hư vô...là vọng tưởng vì người sẽ không đến, người đã phi thăng thành tiên rồi, sao còn rơi vào lục đạo luân hồi được nữa.... " Sư Phụ " (ta khẽ gọi) " Con..vẫn đợi người được không? Con vẫn còn hi vọng không.. Sư..phụ..!! "Người định bám víu địa phủ ta đến bao giờ mà không chịu đi đầu thai hả" Diêm vương c*̀ng phán quan c*̃ng đi đến tìm ta, đây là lần thứ 2 ta gặp ông ấy c*̃ng không biết đã qua bao lâu rồi. Ông ấy nhìn ta rồi lắc đầu thở dài: "đúng là nghiệt duyên " " Ta cho ngươi một cơ hội… "Lãnh..Hàn xin lỗi...ta không thể ở bên cạnh chàng rồi.."Giọng nói đứt đoạn, nữ nhân một thân huyết y làm nổi bật lên dung nhan khuynh thành c*̉a nàng, cả một vùng nàng nằm đó c*̃ng đỏ tươi một màu máu, nam nhân vẻ mặt đầy đau thương, ôm lấy thân thể nàng, mắt đã đỏ hoe."Huyết..Nhi! Mở mắt ra nhìn ta..Huyết Nhi!Lệ đã chảy dài, cố đưa tay sờ đến khuôn mặt người yêu thương, nàng nghẹn giọng.."Nếu có kiếp sau..ta sẽ chờ chàng dưới vườn tử đằng này..chàng hãy nhớ, dù ta không nhận ra chàng..chàng c*̃ng hãy nhận ra ta nhé!..Lãnh Hàn...""Huyết..Nhi.."Nam nhân rống to trong đau khổ và tuyệt vọng, dưới tán những cây tử đằng, nữ nhân xinh đẹp tựa thiên tiên, nàng nằm đó nước mắt lăng dài trên má, như tiếc nối như ngàn nổi đau thương vì người ở lại, hoa tử đằng lại rơi đầy trời như...tiếc thương cho một mối tình đẹp.."Ta yêu chàng! Lãnh Hàn"Tiếng đàn ngừng hẳn, mắt người ngưng trọng, ánh mắt thất thần đó làm tâm ta nhói đau, người đang nghĩ về nữ yêu đó ư! Đã nhiều ngày trôi qua ta luôn bắt gặp người trong tình trạng như thế này, ta rất sợ phải biết sự thật nhưng nếu cứ thế này thì ta sợ mình sẽ không thể gượng nổi nữa."Tướng công! Người có gì muốn nói với Tương Nhi không?"Ta lo lắng chờ câu trả lời c*̉a người, người đưa mắt nhìn ta như muốn nói gì rồi lại thôi, sự kiên nhẫn c*̉a ta c*̃ng đến giới hạn rồi, ta cố gắng không khóc để tỉnh táo chờ đợi đáp án ở người."Tương Nhi!...không có chuyện gì đâu""Tại..sao? Rõ ràng người và nữ yêu đó có chuyện gì? Sao người lại không nói với con..con..con là thê tử người mà.."Ta bật dậy vì không kìm nổi cảm xác mà to tiếng với người."Tương Nhi!"Mắt người nhắm nghiền lại rồi lại nặng nề mở ra, ta không thích nhìn ánh mắt đó c*̉a người, nó làm ta không dằm nổi cơn ghen đang ức nghẹn trong tim."Sáu trăm năm trước, ta có yêu một nữ yêu c*̉a yêu giới, Bạch Ngọc Huyết là tên nàng...nhưng lúc ấy yêu vương c*̉a yêu giới c*̃ng yêu nàng tha thiết, ta và hắn đã xảy ra một trận huyết chiến,..nhưng..người chết lại không phải ta hay hắn mà là Huyết Nhi.."Cuối c*̀ng sau một lúc đủ lâu để ta cảm thấy mệt mỏi người c*̃ng mở lời."Huyết Nhi! Bảo sẽ đợi ta dưới vườn tử đằng ở Thanh Sơn, ta đã đợi nàng ấy suốt mấy trăm năm...rồi một ngày khi ta thấy một tiểu hài tử đứng dưới tán tử đằng nhìn ta nhẻn miệng cười..ta cứ nghĩ nàng đã trở lại."Ta không thể kìm được nước mắt c*̉a mình, thì ra là thế, sư phụ tưởng ta là kiếp sau c*̉a nữ yêu đó, ai ngờ nữ yêu đó vốn không phải là ta, tay ôm lấy ngực ta bật cười trong đau thương."Người..đã chờ đợi nữ yêu đó mấy trăm năm, nay..nữ yêu đó đã trở lại..người còn luyến tiếc gì Tương Nhi nữa..""Tương..Nhi"(giọng người đầy ảo não)."Ra..sư phụ..không hề yêu con..người là tưởng con là kiếp sau c*̉a nữ yêu đó nên..người mới yêu con có đúng không?"Ta vội vã đứng dậy, khi tay người định chạm vào ta ta đã lùi ra xa, ta không cách nào chấp nhận được sự thật này..người vốn không yêu ta, vậy mà ta cứ tưởng, hóa ra tất cả là do ta tự mình đa tình.Thoát một cái ta biến lại nguyên hình rồi chạy như bay không biết đâu là định hướng, phía sau vẫn còn tiếng sư phụ văng vẳng gọi tên ta, ta đi cho người tìm lại bình yên, tìm lại được hạnh phúc c*̉a mình mặc cho tâm can đau đớn ta vẫn là kẻ thất bại, thì ra từ lúc chưa bất đầu ta đã thất bại thảm hại rồi..====================Ta nằm bất động trong hang tối không biết đã bao nhiêu ngày rồi, đến khi bản thân c*̃ng muốn đóng mốc luôn thì mới lếch xác ra khỏi hang động, ánh sáng mặt trời đúng là quá chói lọi, làm mắt ta chút xíu nữa là không thích ứng được, nheo nheo mắt nhìn dòng suối bên cạnh ta đi đến rồi nhảy nhào xuống đó mặc cho dòng nước trôi đi, ta nổi phình trên mặt nước như một cái xác chết, cho đến khi một bàn tay bế ta lên ta mới chậm chạp phản ứng, đưa mắt nhìn khuôn mặt ẩn ý cười đó trán ta đã rịnh đầy mồ hôi."Lại..là ngươi?""Phải..là ta Tương Nhi!"(nhẻn miệng cười)"Sao ngươi cứ muốn bắt ta vậy?"(ta cố vùng vẫy)"Nàng thật không nhận ra ta sao Tương Nhi! Ở hoàng cung Hán quốc luôn có một nam nhân sẵn sàng che chở cho nàng, nguyện yêu nàng đến hết kiếp người."Ta tròn mắt cả kinh vì đây không phải là hoàng đế Hán quốc sao? Hắn là yêu long ư?.