Điểm khác biệt giữa hai đứa là Travis tự biết rằng nó bị điên còn Nathan khẳng định rằng cậu không bị điên. Travis biết nó có vấn đề; nó không biết là vấn đề gì nhưng chắc chắn là có vấn đề. Não nó được cấu tạo bởi dây nylon và chỉ nha khoa và mảnh thiếc dẹp lép quấn cục bòng bong lại với nhau, thay vì như não người thường có các thớ dài được xếp nếp rất trật tự. Nếu đang nói chuyện mà ngừng chỉ một giây thôi, nó quên béng đi nó định nói cái gì. Từng chữ được nhả ra từ từ và não nó phải co giò chạy đua theo để nghĩ. Nó mất hàng giờ nghĩ ngợi để nói ra được một câu hoàn chỉnh và nói được nửa chừng thì quên mất cả câu. Thỉnh thoảng nó lại không nhớ nổi nửa đuôi sau của một từ; thật ra thì nó biết từ đó nhưng cái đuôi lại bị kẹt cứng ở đâu đó trong mớ hỗn độn của phần não nằm sau tai trái – nó có thể “cảm thấy” nhưng không cách nào giằng phần đuôi thất lạc ấy ra được. Bố mẹ nó rất giàu có và rất lấy làm hổ thẹn về chuyện này. Nó nhớ nó từng ở hai căn nhà, căn nào cũng to lớn, vững chắc,…
Chương 2
Phơi Tôi Ngoài TrờiTác giả: Heart RaceTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Phương TâyĐiểm khác biệt giữa hai đứa là Travis tự biết rằng nó bị điên còn Nathan khẳng định rằng cậu không bị điên. Travis biết nó có vấn đề; nó không biết là vấn đề gì nhưng chắc chắn là có vấn đề. Não nó được cấu tạo bởi dây nylon và chỉ nha khoa và mảnh thiếc dẹp lép quấn cục bòng bong lại với nhau, thay vì như não người thường có các thớ dài được xếp nếp rất trật tự. Nếu đang nói chuyện mà ngừng chỉ một giây thôi, nó quên béng đi nó định nói cái gì. Từng chữ được nhả ra từ từ và não nó phải co giò chạy đua theo để nghĩ. Nó mất hàng giờ nghĩ ngợi để nói ra được một câu hoàn chỉnh và nói được nửa chừng thì quên mất cả câu. Thỉnh thoảng nó lại không nhớ nổi nửa đuôi sau của một từ; thật ra thì nó biết từ đó nhưng cái đuôi lại bị kẹt cứng ở đâu đó trong mớ hỗn độn của phần não nằm sau tai trái – nó có thể “cảm thấy” nhưng không cách nào giằng phần đuôi thất lạc ấy ra được. Bố mẹ nó rất giàu có và rất lấy làm hổ thẹn về chuyện này. Nó nhớ nó từng ở hai căn nhà, căn nào cũng to lớn, vững chắc,… Hai đứa đang ăn trưa. “Ước gì tôi bị nymphomania.” Nathan ước.“Từ đó cũ rồi.” Travis nói. Giờ là lễ Tạ ơn, ngoài trời đang mưa lớn. Chẳng đứa nào đói bụng. Nathan chọt chọt miếng thịt chan nước sốt của nó bằng cây nĩa plastic. “Tôi nhớ hình như họ gọi nó là hyper – hyper-gì-nhỉ.”Ngồi cạnh bọn nó, một đứa tâm thần đa nhân cách đang nạt mớ khoai tây nghiền của nó im miệng lại. Travis cầm dao đè dẹp lép đám khoai của nó.“Hypersexuality. Ước gì tôi bị cái đó.”“Ai chẳng ước được có cái đó. Tôi nghĩ một khi có rồi… một khi có rồi thì sẽ, ừm…”“Ước gì không có nữa. Ừ. Chỗ này có ai bị cái đó không? Nymphomania. Hypersexuality. Sao cũng được.”“Chắc họ bị nhốt trong khu nguy hiểm. Chắc người ta không muốn họ, ừm…”“h**p mấy người bệnh cùng phòng. Ừ. Tôi biết.”
Hai đứa đang ăn trưa. “Ước gì tôi bị nymphomania.” Nathan ước.
“Từ đó cũ rồi.” Travis nói. Giờ là lễ Tạ ơn, ngoài trời đang mưa lớn. Chẳng đứa nào đói bụng. Nathan chọt chọt miếng thịt chan nước sốt của nó bằng cây nĩa plastic. “Tôi nhớ hình như họ gọi nó là hyper – hyper-gì-nhỉ.”
Ngồi cạnh bọn nó, một đứa tâm thần đa nhân cách đang nạt mớ khoai tây nghiền của nó im miệng lại. Travis cầm dao đè dẹp lép đám khoai của nó.
“Hypersexuality. Ước gì tôi bị cái đó.”
“Ai chẳng ước được có cái đó. Tôi nghĩ một khi có rồi… một khi có rồi thì sẽ, ừm…”
“Ước gì không có nữa. Ừ. Chỗ này có ai bị cái đó không? Nymphomania. Hypersexuality. Sao cũng được.”
“Chắc họ bị nhốt trong khu nguy hiểm. Chắc người ta không muốn họ, ừm…”
“h**p mấy người bệnh cùng phòng. Ừ. Tôi biết.”
Phơi Tôi Ngoài TrờiTác giả: Heart RaceTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Phương TâyĐiểm khác biệt giữa hai đứa là Travis tự biết rằng nó bị điên còn Nathan khẳng định rằng cậu không bị điên. Travis biết nó có vấn đề; nó không biết là vấn đề gì nhưng chắc chắn là có vấn đề. Não nó được cấu tạo bởi dây nylon và chỉ nha khoa và mảnh thiếc dẹp lép quấn cục bòng bong lại với nhau, thay vì như não người thường có các thớ dài được xếp nếp rất trật tự. Nếu đang nói chuyện mà ngừng chỉ một giây thôi, nó quên béng đi nó định nói cái gì. Từng chữ được nhả ra từ từ và não nó phải co giò chạy đua theo để nghĩ. Nó mất hàng giờ nghĩ ngợi để nói ra được một câu hoàn chỉnh và nói được nửa chừng thì quên mất cả câu. Thỉnh thoảng nó lại không nhớ nổi nửa đuôi sau của một từ; thật ra thì nó biết từ đó nhưng cái đuôi lại bị kẹt cứng ở đâu đó trong mớ hỗn độn của phần não nằm sau tai trái – nó có thể “cảm thấy” nhưng không cách nào giằng phần đuôi thất lạc ấy ra được. Bố mẹ nó rất giàu có và rất lấy làm hổ thẹn về chuyện này. Nó nhớ nó từng ở hai căn nhà, căn nào cũng to lớn, vững chắc,… Hai đứa đang ăn trưa. “Ước gì tôi bị nymphomania.” Nathan ước.“Từ đó cũ rồi.” Travis nói. Giờ là lễ Tạ ơn, ngoài trời đang mưa lớn. Chẳng đứa nào đói bụng. Nathan chọt chọt miếng thịt chan nước sốt của nó bằng cây nĩa plastic. “Tôi nhớ hình như họ gọi nó là hyper – hyper-gì-nhỉ.”Ngồi cạnh bọn nó, một đứa tâm thần đa nhân cách đang nạt mớ khoai tây nghiền của nó im miệng lại. Travis cầm dao đè dẹp lép đám khoai của nó.“Hypersexuality. Ước gì tôi bị cái đó.”“Ai chẳng ước được có cái đó. Tôi nghĩ một khi có rồi… một khi có rồi thì sẽ, ừm…”“Ước gì không có nữa. Ừ. Chỗ này có ai bị cái đó không? Nymphomania. Hypersexuality. Sao cũng được.”“Chắc họ bị nhốt trong khu nguy hiểm. Chắc người ta không muốn họ, ừm…”“h**p mấy người bệnh cùng phòng. Ừ. Tôi biết.”