Tác giả:

Điểm khác biệt giữa hai đứa là Travis tự biết rằng nó bị điên còn Nathan khẳng định rằng cậu không bị điên. Travis biết nó có vấn đề; nó không biết là vấn đề gì nhưng chắc chắn là có vấn đề. Não nó được cấu tạo bởi dây nylon và chỉ nha khoa và mảnh thiếc dẹp lép quấn cục bòng bong lại với nhau, thay vì như não người thường có các thớ dài được xếp nếp rất trật tự. Nếu đang nói chuyện mà ngừng chỉ một giây thôi, nó quên béng đi nó định nói cái gì. Từng chữ được nhả ra từ từ và não nó phải co giò chạy đua theo để nghĩ. Nó mất hàng giờ nghĩ ngợi để nói ra được một câu hoàn chỉnh và nói được nửa chừng thì quên mất cả câu. Thỉnh thoảng nó lại không nhớ nổi nửa đuôi sau của một từ; thật ra thì nó biết từ đó nhưng cái đuôi lại bị kẹt cứng ở đâu đó trong mớ hỗn độn của phần não nằm sau tai trái – nó có thể “cảm thấy” nhưng không cách nào giằng phần đuôi thất lạc ấy ra được. Bố mẹ nó rất giàu có và rất lấy làm hổ thẹn về chuyện này. Nó nhớ nó từng ở hai căn nhà, căn nào cũng to lớn, vững chắc,…

Chương 3

Phơi Tôi Ngoài TrờiTác giả: Heart RaceTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Phương TâyĐiểm khác biệt giữa hai đứa là Travis tự biết rằng nó bị điên còn Nathan khẳng định rằng cậu không bị điên. Travis biết nó có vấn đề; nó không biết là vấn đề gì nhưng chắc chắn là có vấn đề. Não nó được cấu tạo bởi dây nylon và chỉ nha khoa và mảnh thiếc dẹp lép quấn cục bòng bong lại với nhau, thay vì như não người thường có các thớ dài được xếp nếp rất trật tự. Nếu đang nói chuyện mà ngừng chỉ một giây thôi, nó quên béng đi nó định nói cái gì. Từng chữ được nhả ra từ từ và não nó phải co giò chạy đua theo để nghĩ. Nó mất hàng giờ nghĩ ngợi để nói ra được một câu hoàn chỉnh và nói được nửa chừng thì quên mất cả câu. Thỉnh thoảng nó lại không nhớ nổi nửa đuôi sau của một từ; thật ra thì nó biết từ đó nhưng cái đuôi lại bị kẹt cứng ở đâu đó trong mớ hỗn độn của phần não nằm sau tai trái – nó có thể “cảm thấy” nhưng không cách nào giằng phần đuôi thất lạc ấy ra được. Bố mẹ nó rất giàu có và rất lấy làm hổ thẹn về chuyện này. Nó nhớ nó từng ở hai căn nhà, căn nào cũng to lớn, vững chắc,… Suốt một tuần trước Giáng sinh, Nathan bị cách ly sau khi quậy một trận tưng bừng trong cuộc hẹn gặp bác sĩ và Travis ngồi một mình trong căn phòng có hai cái giường và một cái lò sưởi nằm sau chấn song. Đêm trước Giáng Sinh, Nathan được thả về, quầng thâm dưới mí mắt còn thâm hơn bình thường. Một cô y tá đẩy cậu vào phòng và đóng cửa lại. Cậu dựa người vào tường.“Chào.” Cậu nói. “Phát điên lên được với Thorazine. Tôi phải đi ngủ đây.”“Tôi nhớ cậu.” Travis, khi ấy đang ngồi dưới đất chơi bài, ngẩng lên nói.“Tôi cũng vậy.” Nathan đáp. Cậu loạng choạng đi về phía giường, vấp ba lần, ngồi xuống, và nằm xuống đằng chân giường. Cậu nhắm mắt, lầm bầm. “Tôinhớcậulắm. Tôimệtquákhôngnhớnổihọmìnhlàgìnữa.”“Là Adbury.” Travis đứng dậy, cởi giày cho Nathan, dìu cậu quay đầu trở lại phía bên kia giường. “Cậu có lạnh không?” Nó hỏi, nhưng Nathan đã ngủ và sẽ không thức dậy trong vòng mười tám tiếng và khi thức dậy nhìn cậu sẽ rất thê thảm – da tróc lốm đốm, cả người cong khoèo, nhợt nhạt, tê dại và không một chút máu. Chỉ đến khi đắp mền cho cậu xong và ngồi xuống cầm bộ bài lên, Travis mới nhận ra là nó nhớ được họ của Nathan.

Suốt một tuần trước Giáng sinh, Nathan bị cách ly sau khi quậy một trận tưng bừng trong cuộc hẹn gặp bác sĩ và Travis ngồi một mình trong căn phòng có hai cái giường và một cái lò sưởi nằm sau chấn song. Đêm trước Giáng Sinh, Nathan được thả về, quầng thâm dưới mí mắt còn thâm hơn bình thường. Một cô y tá đẩy cậu vào phòng và đóng cửa lại. Cậu dựa người vào tường.

“Chào.” Cậu nói. “Phát điên lên được với Thorazine. Tôi phải đi ngủ đây.”

“Tôi nhớ cậu.” Travis, khi ấy đang ngồi dưới đất chơi bài, ngẩng lên nói.

“Tôi cũng vậy.” Nathan đáp. Cậu loạng choạng đi về phía giường, vấp ba lần, ngồi xuống, và nằm xuống đằng chân giường. Cậu nhắm mắt, lầm bầm. “Tôinhớcậulắm. Tôimệtquákhôngnhớnổihọmìnhlàgìnữa.”

“Là Adbury.” Travis đứng dậy, cởi giày cho Nathan, dìu cậu quay đầu trở lại phía bên kia giường. “Cậu có lạnh không?” Nó hỏi, nhưng Nathan đã ngủ và sẽ không thức dậy trong vòng mười tám tiếng và khi thức dậy nhìn cậu sẽ rất thê thảm – da tróc lốm đốm, cả người cong khoèo, nhợt nhạt, tê dại và không một chút máu. Chỉ đến khi đắp mền cho cậu xong và ngồi xuống cầm bộ bài lên, Travis mới nhận ra là nó nhớ được họ của Nathan.

Phơi Tôi Ngoài TrờiTác giả: Heart RaceTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Phương TâyĐiểm khác biệt giữa hai đứa là Travis tự biết rằng nó bị điên còn Nathan khẳng định rằng cậu không bị điên. Travis biết nó có vấn đề; nó không biết là vấn đề gì nhưng chắc chắn là có vấn đề. Não nó được cấu tạo bởi dây nylon và chỉ nha khoa và mảnh thiếc dẹp lép quấn cục bòng bong lại với nhau, thay vì như não người thường có các thớ dài được xếp nếp rất trật tự. Nếu đang nói chuyện mà ngừng chỉ một giây thôi, nó quên béng đi nó định nói cái gì. Từng chữ được nhả ra từ từ và não nó phải co giò chạy đua theo để nghĩ. Nó mất hàng giờ nghĩ ngợi để nói ra được một câu hoàn chỉnh và nói được nửa chừng thì quên mất cả câu. Thỉnh thoảng nó lại không nhớ nổi nửa đuôi sau của một từ; thật ra thì nó biết từ đó nhưng cái đuôi lại bị kẹt cứng ở đâu đó trong mớ hỗn độn của phần não nằm sau tai trái – nó có thể “cảm thấy” nhưng không cách nào giằng phần đuôi thất lạc ấy ra được. Bố mẹ nó rất giàu có và rất lấy làm hổ thẹn về chuyện này. Nó nhớ nó từng ở hai căn nhà, căn nào cũng to lớn, vững chắc,… Suốt một tuần trước Giáng sinh, Nathan bị cách ly sau khi quậy một trận tưng bừng trong cuộc hẹn gặp bác sĩ và Travis ngồi một mình trong căn phòng có hai cái giường và một cái lò sưởi nằm sau chấn song. Đêm trước Giáng Sinh, Nathan được thả về, quầng thâm dưới mí mắt còn thâm hơn bình thường. Một cô y tá đẩy cậu vào phòng và đóng cửa lại. Cậu dựa người vào tường.“Chào.” Cậu nói. “Phát điên lên được với Thorazine. Tôi phải đi ngủ đây.”“Tôi nhớ cậu.” Travis, khi ấy đang ngồi dưới đất chơi bài, ngẩng lên nói.“Tôi cũng vậy.” Nathan đáp. Cậu loạng choạng đi về phía giường, vấp ba lần, ngồi xuống, và nằm xuống đằng chân giường. Cậu nhắm mắt, lầm bầm. “Tôinhớcậulắm. Tôimệtquákhôngnhớnổihọmìnhlàgìnữa.”“Là Adbury.” Travis đứng dậy, cởi giày cho Nathan, dìu cậu quay đầu trở lại phía bên kia giường. “Cậu có lạnh không?” Nó hỏi, nhưng Nathan đã ngủ và sẽ không thức dậy trong vòng mười tám tiếng và khi thức dậy nhìn cậu sẽ rất thê thảm – da tróc lốm đốm, cả người cong khoèo, nhợt nhạt, tê dại và không một chút máu. Chỉ đến khi đắp mền cho cậu xong và ngồi xuống cầm bộ bài lên, Travis mới nhận ra là nó nhớ được họ của Nathan.

Chương 3