Dylan nằm mơ thấy mình bị chết đuối. Trước tiên là sự tiếp xúc đau đớn. Là cái tát tê tái của mặt nước và vòng tay lạnh giá của lòng nước, từng đợt sóng hăm hở tóm lấy và lôi tuột nó xuống. Trọng lực, thứ giữ cho nó đứng vững vàng trên mặt đất, nay biến thành kẻ phản bội kéo nó xuống sâu hơn, sâu hơn nữa. Và xung quanh nó, bong bóng lấp lánh như bọt rượu vang, m*n tr*n làn da trần dưới lớp áo, v**t v* dịu dàng như lời mời gọi của trăm ngàn tinh linh nước. Năm nó năm tuổi, nó bị anh trai Ross nhấn đầu xuống cái hồ gần căn nhà nghỉ mùa hè của gia đình. Nó vẫn còn nhớ sắc nước phản chiếu loang loáng, trong vắt màu tảo biển. Nó vẫn còn nhớ khi vùng vẫy bên dưới, gương mặt Ross run rẩy méo mó bên trên tấm kính màu ấy. Nó vẫn còn nhớ cơn đau cháy bỏng như có acid thấm đẫm hai lá phổi. Và thế là kinh nghiệm đã dạy nó biết rằng nước là thứ xấu xa độc địa nhất trên đời. Nước lôi nó xuống, quấn những ngón tay dài trơn nhẫy quanh cổ nó, và siết, cho đến khi miệng nó mở toang gấp gáp và biển cả…
Chương 2
Chết ĐuốiTác giả: Nara KagerouTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Phương TâyDylan nằm mơ thấy mình bị chết đuối. Trước tiên là sự tiếp xúc đau đớn. Là cái tát tê tái của mặt nước và vòng tay lạnh giá của lòng nước, từng đợt sóng hăm hở tóm lấy và lôi tuột nó xuống. Trọng lực, thứ giữ cho nó đứng vững vàng trên mặt đất, nay biến thành kẻ phản bội kéo nó xuống sâu hơn, sâu hơn nữa. Và xung quanh nó, bong bóng lấp lánh như bọt rượu vang, m*n tr*n làn da trần dưới lớp áo, v**t v* dịu dàng như lời mời gọi của trăm ngàn tinh linh nước. Năm nó năm tuổi, nó bị anh trai Ross nhấn đầu xuống cái hồ gần căn nhà nghỉ mùa hè của gia đình. Nó vẫn còn nhớ sắc nước phản chiếu loang loáng, trong vắt màu tảo biển. Nó vẫn còn nhớ khi vùng vẫy bên dưới, gương mặt Ross run rẩy méo mó bên trên tấm kính màu ấy. Nó vẫn còn nhớ cơn đau cháy bỏng như có acid thấm đẫm hai lá phổi. Và thế là kinh nghiệm đã dạy nó biết rằng nước là thứ xấu xa độc địa nhất trên đời. Nước lôi nó xuống, quấn những ngón tay dài trơn nhẫy quanh cổ nó, và siết, cho đến khi miệng nó mở toang gấp gáp và biển cả… Không thấy ao, hồ, cũng không thấy sông, mà là biển, là chúa tể của tất cả ao, hồ và sông trên mặt đất. Biển là sinh vật sống, là con thú luôn đói khát há miệng chờ mồi.Dylan mơ thấy biển lén lút trườn vào phòng nó, từng chút, từng chút một, bong bóng sủi phập phồng trên mặt, rồi tụ thành một vũng xoáy bao quanh giường, và dù có gào thét thế nào, nước xanh cũng ồng ộc dâng lên ngoài cửa sổ, hoặc luồn vào phòng qua khe cửa hở. Và khi biển tóm lấy nó, lôi nó xuống, bịt miệng nó bằng vị nước đắng nghét, nó vẫn gào thét không ngừng, và giật mình tỉnh dậy sau tiếng kêu khẽ.Có lần nó hỏi mẹ có bao giờ nó la hét khi đang ngủ không. Bà cười ngạc nhiên, và nói không. Chưa bao giờ.Nhưng trong mơ nó thét rất lớn. Và lúc nào cũng tỉnh dậy sau tiếng kêu khẽ, với đôi môi nhột nhạt, và ký ức mơ hồ về mái tóc vàng bập bềnh như tảo biển và cái v**t v* ấm áp không thể nào là của nước.*************Dylan lớn lên, không bận tâm đến lời trêu chọc của bạn bè khi nó xin ra một góc ngồi trong giờ học bơi, và không phản ứng khi Ross tạt nước vào người nó, gọi nó là đồ thỏ đế. Nó chỉ thu mình trước hiên nhà, ôm cuốn sách trong tay, cách mặt nước mười mét an toàn.Dylan không dễ kết bạn với người khác. Tính nó trầm lặng, nhút nhát và vụng về nên nó chỉ ngồi một mình đọc sách. Người ta không thích nó, và nó cũng không thích người ta.Vì vậy, nó không hiểu tại sao Maro lại yêu nó.Năm nó mười ba tuổi, vào một mùa hè đọc sách trước hiên, nó nhìn thấy Maro đang quan sát nó trên mặt nước.Đôi mắt xanh trong veo như thủy tinh nhìn thẳng vào mắt nó, bên dưới mái tóc vàng ướt đẫm vướng đầy những lá và cành hay trôi trên mặt hồ. Cánh tay thon dài khoanh gọn gàng trên bến thuyền, đỡ lấy thân hình chìm phân nửa dưới mặt hồ. Đôi mắt ấy rất to, rất sâu, và xoáy vào nó.
Không thấy ao, hồ, cũng không thấy sông, mà là biển, là chúa tể của tất cả ao, hồ và sông trên mặt đất. Biển là sinh vật sống, là con thú luôn đói khát há miệng chờ mồi.
Dylan mơ thấy biển lén lút trườn vào phòng nó, từng chút, từng chút một, bong bóng sủi phập phồng trên mặt, rồi tụ thành một vũng xoáy bao quanh giường, và dù có gào thét thế nào, nước xanh cũng ồng ộc dâng lên ngoài cửa sổ, hoặc luồn vào phòng qua khe cửa hở. Và khi biển tóm lấy nó, lôi nó xuống, bịt miệng nó bằng vị nước đắng nghét, nó vẫn gào thét không ngừng, và giật mình tỉnh dậy sau tiếng kêu khẽ.
Có lần nó hỏi mẹ có bao giờ nó la hét khi đang ngủ không. Bà cười ngạc nhiên, và nói không. Chưa bao giờ.
Nhưng trong mơ nó thét rất lớn. Và lúc nào cũng tỉnh dậy sau tiếng kêu khẽ, với đôi môi nhột nhạt, và ký ức mơ hồ về mái tóc vàng bập bềnh như tảo biển và cái v**t v* ấm áp không thể nào là của nước.
*************
Dylan lớn lên, không bận tâm đến lời trêu chọc của bạn bè khi nó xin ra một góc ngồi trong giờ học bơi, và không phản ứng khi Ross tạt nước vào người nó, gọi nó là đồ thỏ đế. Nó chỉ thu mình trước hiên nhà, ôm cuốn sách trong tay, cách mặt nước mười mét an toàn.
Dylan không dễ kết bạn với người khác. Tính nó trầm lặng, nhút nhát và vụng về nên nó chỉ ngồi một mình đọc sách. Người ta không thích nó, và nó cũng không thích người ta.
Vì vậy, nó không hiểu tại sao Maro lại yêu nó.
Năm nó mười ba tuổi, vào một mùa hè đọc sách trước hiên, nó nhìn thấy Maro đang quan sát nó trên mặt nước.
Đôi mắt xanh trong veo như thủy tinh nhìn thẳng vào mắt nó, bên dưới mái tóc vàng ướt đẫm vướng đầy những lá và cành hay trôi trên mặt hồ. Cánh tay thon dài khoanh gọn gàng trên bến thuyền, đỡ lấy thân hình chìm phân nửa dưới mặt hồ. Đôi mắt ấy rất to, rất sâu, và xoáy vào nó.
Chết ĐuốiTác giả: Nara KagerouTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Phương TâyDylan nằm mơ thấy mình bị chết đuối. Trước tiên là sự tiếp xúc đau đớn. Là cái tát tê tái của mặt nước và vòng tay lạnh giá của lòng nước, từng đợt sóng hăm hở tóm lấy và lôi tuột nó xuống. Trọng lực, thứ giữ cho nó đứng vững vàng trên mặt đất, nay biến thành kẻ phản bội kéo nó xuống sâu hơn, sâu hơn nữa. Và xung quanh nó, bong bóng lấp lánh như bọt rượu vang, m*n tr*n làn da trần dưới lớp áo, v**t v* dịu dàng như lời mời gọi của trăm ngàn tinh linh nước. Năm nó năm tuổi, nó bị anh trai Ross nhấn đầu xuống cái hồ gần căn nhà nghỉ mùa hè của gia đình. Nó vẫn còn nhớ sắc nước phản chiếu loang loáng, trong vắt màu tảo biển. Nó vẫn còn nhớ khi vùng vẫy bên dưới, gương mặt Ross run rẩy méo mó bên trên tấm kính màu ấy. Nó vẫn còn nhớ cơn đau cháy bỏng như có acid thấm đẫm hai lá phổi. Và thế là kinh nghiệm đã dạy nó biết rằng nước là thứ xấu xa độc địa nhất trên đời. Nước lôi nó xuống, quấn những ngón tay dài trơn nhẫy quanh cổ nó, và siết, cho đến khi miệng nó mở toang gấp gáp và biển cả… Không thấy ao, hồ, cũng không thấy sông, mà là biển, là chúa tể của tất cả ao, hồ và sông trên mặt đất. Biển là sinh vật sống, là con thú luôn đói khát há miệng chờ mồi.Dylan mơ thấy biển lén lút trườn vào phòng nó, từng chút, từng chút một, bong bóng sủi phập phồng trên mặt, rồi tụ thành một vũng xoáy bao quanh giường, và dù có gào thét thế nào, nước xanh cũng ồng ộc dâng lên ngoài cửa sổ, hoặc luồn vào phòng qua khe cửa hở. Và khi biển tóm lấy nó, lôi nó xuống, bịt miệng nó bằng vị nước đắng nghét, nó vẫn gào thét không ngừng, và giật mình tỉnh dậy sau tiếng kêu khẽ.Có lần nó hỏi mẹ có bao giờ nó la hét khi đang ngủ không. Bà cười ngạc nhiên, và nói không. Chưa bao giờ.Nhưng trong mơ nó thét rất lớn. Và lúc nào cũng tỉnh dậy sau tiếng kêu khẽ, với đôi môi nhột nhạt, và ký ức mơ hồ về mái tóc vàng bập bềnh như tảo biển và cái v**t v* ấm áp không thể nào là của nước.*************Dylan lớn lên, không bận tâm đến lời trêu chọc của bạn bè khi nó xin ra một góc ngồi trong giờ học bơi, và không phản ứng khi Ross tạt nước vào người nó, gọi nó là đồ thỏ đế. Nó chỉ thu mình trước hiên nhà, ôm cuốn sách trong tay, cách mặt nước mười mét an toàn.Dylan không dễ kết bạn với người khác. Tính nó trầm lặng, nhút nhát và vụng về nên nó chỉ ngồi một mình đọc sách. Người ta không thích nó, và nó cũng không thích người ta.Vì vậy, nó không hiểu tại sao Maro lại yêu nó.Năm nó mười ba tuổi, vào một mùa hè đọc sách trước hiên, nó nhìn thấy Maro đang quan sát nó trên mặt nước.Đôi mắt xanh trong veo như thủy tinh nhìn thẳng vào mắt nó, bên dưới mái tóc vàng ướt đẫm vướng đầy những lá và cành hay trôi trên mặt hồ. Cánh tay thon dài khoanh gọn gàng trên bến thuyền, đỡ lấy thân hình chìm phân nửa dưới mặt hồ. Đôi mắt ấy rất to, rất sâu, và xoáy vào nó.