Dylan nằm mơ thấy mình bị chết đuối. Trước tiên là sự tiếp xúc đau đớn. Là cái tát tê tái của mặt nước và vòng tay lạnh giá của lòng nước, từng đợt sóng hăm hở tóm lấy và lôi tuột nó xuống. Trọng lực, thứ giữ cho nó đứng vững vàng trên mặt đất, nay biến thành kẻ phản bội kéo nó xuống sâu hơn, sâu hơn nữa. Và xung quanh nó, bong bóng lấp lánh như bọt rượu vang, m*n tr*n làn da trần dưới lớp áo, v**t v* dịu dàng như lời mời gọi của trăm ngàn tinh linh nước. Năm nó năm tuổi, nó bị anh trai Ross nhấn đầu xuống cái hồ gần căn nhà nghỉ mùa hè của gia đình. Nó vẫn còn nhớ sắc nước phản chiếu loang loáng, trong vắt màu tảo biển. Nó vẫn còn nhớ khi vùng vẫy bên dưới, gương mặt Ross run rẩy méo mó bên trên tấm kính màu ấy. Nó vẫn còn nhớ cơn đau cháy bỏng như có acid thấm đẫm hai lá phổi. Và thế là kinh nghiệm đã dạy nó biết rằng nước là thứ xấu xa độc địa nhất trên đời. Nước lôi nó xuống, quấn những ngón tay dài trơn nhẫy quanh cổ nó, và siết, cho đến khi miệng nó mở toang gấp gáp và biển cả…
Chương 3
Chết ĐuốiTác giả: Nara KagerouTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Phương TâyDylan nằm mơ thấy mình bị chết đuối. Trước tiên là sự tiếp xúc đau đớn. Là cái tát tê tái của mặt nước và vòng tay lạnh giá của lòng nước, từng đợt sóng hăm hở tóm lấy và lôi tuột nó xuống. Trọng lực, thứ giữ cho nó đứng vững vàng trên mặt đất, nay biến thành kẻ phản bội kéo nó xuống sâu hơn, sâu hơn nữa. Và xung quanh nó, bong bóng lấp lánh như bọt rượu vang, m*n tr*n làn da trần dưới lớp áo, v**t v* dịu dàng như lời mời gọi của trăm ngàn tinh linh nước. Năm nó năm tuổi, nó bị anh trai Ross nhấn đầu xuống cái hồ gần căn nhà nghỉ mùa hè của gia đình. Nó vẫn còn nhớ sắc nước phản chiếu loang loáng, trong vắt màu tảo biển. Nó vẫn còn nhớ khi vùng vẫy bên dưới, gương mặt Ross run rẩy méo mó bên trên tấm kính màu ấy. Nó vẫn còn nhớ cơn đau cháy bỏng như có acid thấm đẫm hai lá phổi. Và thế là kinh nghiệm đã dạy nó biết rằng nước là thứ xấu xa độc địa nhất trên đời. Nước lôi nó xuống, quấn những ngón tay dài trơn nhẫy quanh cổ nó, và siết, cho đến khi miệng nó mở toang gấp gáp và biển cả… Dylan đánh rơi quyển sách, tim đập liên hồi vì kinh ngạc.Cậu-bé-bên-hồ kỳ lạ đưa tay lên vẫy, ngón tay co vào duỗi ra.Dylan không dám nhúc nhích. Nó không biết nói gì.Maro lên tiếng. “Sao cậu không xuống bơi?”“Mình không bơi.” Dylan nói, mắt không rời cậu bé, tay s* s**ng tìm cuốn sách rồi đặt lên bàn trở lại.“Sao lại không?”“Mình sẽ chết đuối.” Dylan trả lời.“Không có đâu.” Maro cười nó. “Cậu khờ quá.”“Mình phải đi rồi.” Dylan nói dối và lập cập chạy vào nhà, trốn trong tủ áo cho đến khi tim nó đã chậm nhịp lại và hơi thở không còn gấp gáp nữa.Vài ngày sau, Maro đến.“Dylan, ra mở cửa!” Mẹ nó gọi lớn. Dylan chạy vội xuống cầu thang, mở cửa mà không nhìn xem là ai.Maro đứng ngoài hiên, đầu nghiêng về một bên đầy tò mò, vài lọn tóc vàng nổi loạn xổ ra khỏi sợi dây buộc sặc sỡ màu cầu vồng. Vừa thấy Dylan, cậu cười hớn hở, khoe hàm răng trắng sau đôi môi hồng, và lại giơ tay vẫy một cách lạ lùng như hôm trước. “Chào.”Dylan nhìn cậu trân trối qua tấm cửa lưới, kinh ngạc đến quên cả thở.Nụ cười Maro hơi héo đi một chút, nhưng cậu vẫn cố bắt chuyện. “Mình là Maro.”“Chào cậu.” Dylan nói, hơi thở bỗng đâu tống ngược lại vào phổi nó.Maro ngọ nguậy, chân này sốt ruột ngoặc sang chân kia. “Mình vào được không?”Dylan cắn môi. “Được.”Mẹ Dylan làm bánh mì phó mát cho hai đứa. Khi ăn, Maro chăm chú quan sát nó, và ngắm nghía miếng phó mát một cách ngạc nhiên.“Sao tên cậu lạ vậy?” Dylan hỏi.“Tên Ý.” Maro cười với nó. “Đáng lẽ là Mario, nhưng mình không thích âm ‘aie’.”“À.” Dylan nói.
Dylan đánh rơi quyển sách, tim đập liên hồi vì kinh ngạc.
Cậu-bé-bên-hồ kỳ lạ đưa tay lên vẫy, ngón tay co vào duỗi ra.
Dylan không dám nhúc nhích. Nó không biết nói gì.
Maro lên tiếng. “Sao cậu không xuống bơi?”
“Mình không bơi.” Dylan nói, mắt không rời cậu bé, tay s* s**ng tìm cuốn sách rồi đặt lên bàn trở lại.
“Sao lại không?”
“Mình sẽ chết đuối.” Dylan trả lời.
“Không có đâu.” Maro cười nó. “Cậu khờ quá.”
“Mình phải đi rồi.” Dylan nói dối và lập cập chạy vào nhà, trốn trong tủ áo cho đến khi tim nó đã chậm nhịp lại và hơi thở không còn gấp gáp nữa.
Vài ngày sau, Maro đến.
“Dylan, ra mở cửa!” Mẹ nó gọi lớn. Dylan chạy vội xuống cầu thang, mở cửa mà không nhìn xem là ai.
Maro đứng ngoài hiên, đầu nghiêng về một bên đầy tò mò, vài lọn tóc vàng nổi loạn xổ ra khỏi sợi dây buộc sặc sỡ màu cầu vồng. Vừa thấy Dylan, cậu cười hớn hở, khoe hàm răng trắng sau đôi môi hồng, và lại giơ tay vẫy một cách lạ lùng như hôm trước. “Chào.”
Dylan nhìn cậu trân trối qua tấm cửa lưới, kinh ngạc đến quên cả thở.
Nụ cười Maro hơi héo đi một chút, nhưng cậu vẫn cố bắt chuyện. “Mình là Maro.”
“Chào cậu.” Dylan nói, hơi thở bỗng đâu tống ngược lại vào phổi nó.
Maro ngọ nguậy, chân này sốt ruột ngoặc sang chân kia. “Mình vào được không?”
Dylan cắn môi. “Được.”
Mẹ Dylan làm bánh mì phó mát cho hai đứa. Khi ăn, Maro chăm chú quan sát nó, và ngắm nghía miếng phó mát một cách ngạc nhiên.
“Sao tên cậu lạ vậy?” Dylan hỏi.
“Tên Ý.” Maro cười với nó. “Đáng lẽ là Mario, nhưng mình không thích âm ‘aie’.”
“À.” Dylan nói.
Chết ĐuốiTác giả: Nara KagerouTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Phương TâyDylan nằm mơ thấy mình bị chết đuối. Trước tiên là sự tiếp xúc đau đớn. Là cái tát tê tái của mặt nước và vòng tay lạnh giá của lòng nước, từng đợt sóng hăm hở tóm lấy và lôi tuột nó xuống. Trọng lực, thứ giữ cho nó đứng vững vàng trên mặt đất, nay biến thành kẻ phản bội kéo nó xuống sâu hơn, sâu hơn nữa. Và xung quanh nó, bong bóng lấp lánh như bọt rượu vang, m*n tr*n làn da trần dưới lớp áo, v**t v* dịu dàng như lời mời gọi của trăm ngàn tinh linh nước. Năm nó năm tuổi, nó bị anh trai Ross nhấn đầu xuống cái hồ gần căn nhà nghỉ mùa hè của gia đình. Nó vẫn còn nhớ sắc nước phản chiếu loang loáng, trong vắt màu tảo biển. Nó vẫn còn nhớ khi vùng vẫy bên dưới, gương mặt Ross run rẩy méo mó bên trên tấm kính màu ấy. Nó vẫn còn nhớ cơn đau cháy bỏng như có acid thấm đẫm hai lá phổi. Và thế là kinh nghiệm đã dạy nó biết rằng nước là thứ xấu xa độc địa nhất trên đời. Nước lôi nó xuống, quấn những ngón tay dài trơn nhẫy quanh cổ nó, và siết, cho đến khi miệng nó mở toang gấp gáp và biển cả… Dylan đánh rơi quyển sách, tim đập liên hồi vì kinh ngạc.Cậu-bé-bên-hồ kỳ lạ đưa tay lên vẫy, ngón tay co vào duỗi ra.Dylan không dám nhúc nhích. Nó không biết nói gì.Maro lên tiếng. “Sao cậu không xuống bơi?”“Mình không bơi.” Dylan nói, mắt không rời cậu bé, tay s* s**ng tìm cuốn sách rồi đặt lên bàn trở lại.“Sao lại không?”“Mình sẽ chết đuối.” Dylan trả lời.“Không có đâu.” Maro cười nó. “Cậu khờ quá.”“Mình phải đi rồi.” Dylan nói dối và lập cập chạy vào nhà, trốn trong tủ áo cho đến khi tim nó đã chậm nhịp lại và hơi thở không còn gấp gáp nữa.Vài ngày sau, Maro đến.“Dylan, ra mở cửa!” Mẹ nó gọi lớn. Dylan chạy vội xuống cầu thang, mở cửa mà không nhìn xem là ai.Maro đứng ngoài hiên, đầu nghiêng về một bên đầy tò mò, vài lọn tóc vàng nổi loạn xổ ra khỏi sợi dây buộc sặc sỡ màu cầu vồng. Vừa thấy Dylan, cậu cười hớn hở, khoe hàm răng trắng sau đôi môi hồng, và lại giơ tay vẫy một cách lạ lùng như hôm trước. “Chào.”Dylan nhìn cậu trân trối qua tấm cửa lưới, kinh ngạc đến quên cả thở.Nụ cười Maro hơi héo đi một chút, nhưng cậu vẫn cố bắt chuyện. “Mình là Maro.”“Chào cậu.” Dylan nói, hơi thở bỗng đâu tống ngược lại vào phổi nó.Maro ngọ nguậy, chân này sốt ruột ngoặc sang chân kia. “Mình vào được không?”Dylan cắn môi. “Được.”Mẹ Dylan làm bánh mì phó mát cho hai đứa. Khi ăn, Maro chăm chú quan sát nó, và ngắm nghía miếng phó mát một cách ngạc nhiên.“Sao tên cậu lạ vậy?” Dylan hỏi.“Tên Ý.” Maro cười với nó. “Đáng lẽ là Mario, nhưng mình không thích âm ‘aie’.”“À.” Dylan nói.