Một đêm không ngù, cuối cùng Lạc Ân cũng chẳng thể kiềm nén được lòng mình. Nếu chỉ là tin tức của đứa trẻ, có thể cô sẽ bỏ qua. Nó tuy là do cô sinh, nhưng Lạc Ân chưa hề có một ngày dưỡng dục. Cuộc sống của đứa trẻ ấy vốn chẳng có cô. Nhưng hiện tại, đứa bé ấy lại ở bên bờ ranh sống- chết. Lạc Ân không thể làm ngơ. Nhận được điện thoại của Lạc Ân, bà Thiệu liền cho người đón cô đến biệt thự. Thời gian không còn nhiều nữa, bệnh của Thiên Hằng lại nặng lên từng ngày. Ngôi biệt thự của nhà họ Thiệu, Lạc Ân từng sống một thời gian nên khá quen thuộc. Quản gia đưa cô vào trong phòng khách lớn. Vừa bước qua cửa, cô đã nghe một bản nhạc. Một bản nhạc rất quen. Người đánh đàn thì… Vóc dáng gầy gầy, nhìn sau lưng có thể thấy, đó là một đứa bé. Trên người là bộ quần áo vest đen cắt may rất khéo. Khuôn mặt nhìn nghiêng….không rõ lắm. Nhưng mà lại làm trái tim Lạc Ân đập thật nhanh. Tiếng đàn ngừng hẳn. Rồi cậu bé từ tốn quay lại, đối diên với Lạc Ân. Cả hai rất giống nhau. Không cần quá tinh ý…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...