Tác giả:

Trò chơi bắn bi Tháng Giêng năm 1916 – những ai còn sống đều nhớ rằng, đó là một mùa đông khắc nghiệt nhất. Những căn phòng tối hù trong Học viện Bloor cũng lạnh buốt như ngoài trời. Henry Yewbeam, vừa chạy gấp qua một hành lang lạnh băng, vừa cất tiếng ngâm nga một mình. Tiếng ngâm nga làm nó phấn chấn lên, giúp sưởi ấm tinh thần cũng như hai bàn chân. Phía đầu kia hành lang, ánh đèn khí xanh lét, chập chờn lay động trong những giá đỡ bằng sắt gắn trên tường. Cái mùi thật kinh khủng. Nếu lúc đó có bắt được con gì chết rữa trong một góc tối thì Henry cũng sẽ chẳng ngạc nhiên. Ở nhà, một ngôi nhà tràn ngập ánh nắng bên bờ biển, em gái Daphne của Henry đang bị bệnh bạch hầu. Để tránh lây nhiễm, Henry và út James được gởi tới sống với anh trai của mẹ chúng, Ngài Gideon Bloor. Ngài Gideon không phải là mẫu người mà bạn nên chọn để ở cùng trong những ngày nghỉ. Không ai xa cách hơn ngài. Ngài là hiệu trưởng của một ngôi trường cổ, và ngài quyết không bao giờ để ai quên điều đó. Học viện…

Chương 8

Charlie Bone 2: Charlie Bone Và Quả Cầu Xoắn Thời GianTác giả: Jenny NimmoTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmTrò chơi bắn bi Tháng Giêng năm 1916 – những ai còn sống đều nhớ rằng, đó là một mùa đông khắc nghiệt nhất. Những căn phòng tối hù trong Học viện Bloor cũng lạnh buốt như ngoài trời. Henry Yewbeam, vừa chạy gấp qua một hành lang lạnh băng, vừa cất tiếng ngâm nga một mình. Tiếng ngâm nga làm nó phấn chấn lên, giúp sưởi ấm tinh thần cũng như hai bàn chân. Phía đầu kia hành lang, ánh đèn khí xanh lét, chập chờn lay động trong những giá đỡ bằng sắt gắn trên tường. Cái mùi thật kinh khủng. Nếu lúc đó có bắt được con gì chết rữa trong một góc tối thì Henry cũng sẽ chẳng ngạc nhiên. Ở nhà, một ngôi nhà tràn ngập ánh nắng bên bờ biển, em gái Daphne của Henry đang bị bệnh bạch hầu. Để tránh lây nhiễm, Henry và út James được gởi tới sống với anh trai của mẹ chúng, Ngài Gideon Bloor. Ngài Gideon không phải là mẫu người mà bạn nên chọn để ở cùng trong những ngày nghỉ. Không ai xa cách hơn ngài. Ngài là hiệu trưởng của một ngôi trường cổ, và ngài quyết không bao giờ để ai quên điều đó. Học viện… “Tụi mình coi đi!” Benjamin giục.Charlie chìa tấm hình lồng khung đen ra xem. Đó là một tấm hình màu nâu đỏ, đã phai màu. Mặt kính bị nứt nhưng chưa long ra hẳn. Qua những đường nứt rạn, hai đứa thấy một gia đình năm người đang ở trong vườn.Sau lưng họ, thấp thoáng bức tường thấp màu vàng của một ngôi nhà tranh. Và góc kia của tấm hình, xa khỏi một bức tường đá, một con thuyền buồm đang neo trên mặt biển phẳng lặng như nhung.“Bồ không sao đấy chứ?” Benjamin liếc nhìn Charlie. “Không,” Charlie r*n r*. “Bồ biết tại sao mà. Ối, nghe thấy rồi.”Những giọng nói ong ong vo vo bắt đầu ập vô tai nó. Người mẹ nói trước. Henry, đứng im coi. Con làm hư hình bây giờ.Cô là một phụ nữ khả ái, mặc váy đăng ten, cổ bẻ cao. Một chiếc trâm cài áo như hình ngôi sao gài ngay dưới cằm. Một cậu bé khoảng bốn tuổi ngồi lên đùi cô, và một bé gái cỡ sáu hay bảy tuổi dựa vô đầu gối cô.Bên cạnh người phụ nữ là một người đàn ông trẻ mặc quân phục. Gương mặt của chú ấy không thể là một người lính nghiêm nghị và dữ dằn như những người lính vẫn thế. Nhưng người khiến Charlie phải dán mắt vô chính là một cậu bé đứng phía trước người lính.Con không thở được, cậu bé cằn nhằn.“Hây, Charlie, trông nó giông giống bồ!” Benjamin chỉ một ngón tay bám đầy đất vô cậu bé lớn.“Ừm,” Charlie đồng ý. “Cũng cỡ tuổi mình nữa.”Xem ra cái cổ áo hồ cứng khiến cho cậu bé tên là Henry khó chịu. Cái cổ áo kẹp quanh cổ nó, bên trên chiếc áo khoác cài chặt nút, gần như cọ hẳn vô. Nó mặc quần chẽn dài tới đầu gối, đi vớ đen dài và ủng đen bóng loáng.Ui da! Henry than thở.Mẹ cậu thở dài. Bảo con đứng im mà cũng không được sao?Con nghĩ có một con ruồi trong cổ áo con, Henry nói. Đến đây thì người lính phá ra cười. Rồi em gái và em trai của Henry cũng bò ra cười ngặt nghẽo.Thật không, bà mẹ nghiêm trang. Mẹ chắc chắn là ông thợ chụp hình đáng thương của chúng ta chẳng thấy có gì tức cười cả. Ông không phiền chứ, ông Caldicott? Có tiếng càu nhàu. Ừm, cảm ơn bà, và rồi tiếng một cái gì đó đổ kềnh.Charlie không chắc đó là ông phó nháy hay chiếc máy chụp hình. Những người trong tấm hình chao nghiêng, khiến Charlie xây xẩm mặt mày.“Trông bồ tái mét kìa,” Benjamin nhận xét.Nó dìu Charlie run rẩy vô nhà bếp, tại đây ngoại Maisie đang lau khô cho con Hạt Đậu bằng một chiếc khăn. “Trời ơi,” ngoại Maisie la lên. Chỉ cần liếc sơ một cái là ngoại biết chuyện gì xảy ra.“Con vừa mới nghe thấy cái quỷ quái gì đó đúng không, Charlie?”“Dạ phải,” Benjamin trả lời.

“Tụi mình coi đi!” Benjamin giục.

Charlie chìa tấm hình lồng khung đen ra xem. Đó là một tấm hình màu nâu đỏ, đã phai màu. Mặt kính bị nứt nhưng chưa long ra hẳn. Qua những đường nứt rạn, hai đứa thấy một gia đình năm người đang ở trong vườn.

Sau lưng họ, thấp thoáng bức tường thấp màu vàng của một ngôi nhà tranh. Và góc kia của tấm hình, xa khỏi một bức tường đá, một con thuyền buồm đang neo trên mặt biển phẳng lặng như nhung.

“Bồ không sao đấy chứ?” Benjamin liếc nhìn Charlie. “Không,” Charlie r*n r*. “Bồ biết tại sao mà. Ối, nghe thấy rồi.”

Những giọng nói ong ong vo vo bắt đầu ập vô tai nó. Người mẹ nói trước. Henry, đứng im coi. Con làm hư hình bây giờ.

Cô là một phụ nữ khả ái, mặc váy đăng ten, cổ bẻ cao. Một chiếc trâm cài áo như hình ngôi sao gài ngay dưới cằm. Một cậu bé khoảng bốn tuổi ngồi lên đùi cô, và một bé gái cỡ sáu hay bảy tuổi dựa vô đầu gối cô.

Bên cạnh người phụ nữ là một người đàn ông trẻ mặc quân phục. Gương mặt của chú ấy không thể là một người lính nghiêm nghị và dữ dằn như những người lính vẫn thế. Nhưng người khiến Charlie phải dán mắt vô chính là một cậu bé đứng phía trước người lính.

Con không thở được, cậu bé cằn nhằn.

“Hây, Charlie, trông nó giông giống bồ!” Benjamin chỉ một ngón tay bám đầy đất vô cậu bé lớn.

“Ừm,” Charlie đồng ý. “Cũng cỡ tuổi mình nữa.”

Xem ra cái cổ áo hồ cứng khiến cho cậu bé tên là Henry khó chịu. Cái cổ áo kẹp quanh cổ nó, bên trên chiếc áo khoác cài chặt nút, gần như cọ hẳn vô. Nó mặc quần chẽn dài tới đầu gối, đi vớ đen dài và ủng đen bóng loáng.

Ui da! Henry than thở.

Mẹ cậu thở dài. Bảo con đứng im mà cũng không được sao?

Con nghĩ có một con ruồi trong cổ áo con, Henry nói. Đến đây thì người lính phá ra cười. Rồi em gái và em trai của Henry cũng bò ra cười ngặt nghẽo.

Thật không, bà mẹ nghiêm trang. Mẹ chắc chắn là ông thợ chụp hình đáng thương của chúng ta chẳng thấy có gì tức cười cả. Ông không phiền chứ, ông Caldicott? Có tiếng càu nhàu. Ừm, cảm ơn bà, và rồi tiếng một cái gì đó đổ kềnh.

Charlie không chắc đó là ông phó nháy hay chiếc máy chụp hình. Những người trong tấm hình chao nghiêng, khiến Charlie xây xẩm mặt mày.

“Trông bồ tái mét kìa,” Benjamin nhận xét.

Nó dìu Charlie run rẩy vô nhà bếp, tại đây ngoại Maisie đang lau khô cho con Hạt Đậu bằng một chiếc khăn. “Trời ơi,” ngoại Maisie la lên. Chỉ cần liếc sơ một cái là ngoại biết chuyện gì xảy ra.

“Con vừa mới nghe thấy cái quỷ quái gì đó đúng không, Charlie?”

“Dạ phải,” Benjamin trả lời.

Charlie Bone 2: Charlie Bone Và Quả Cầu Xoắn Thời GianTác giả: Jenny NimmoTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmTrò chơi bắn bi Tháng Giêng năm 1916 – những ai còn sống đều nhớ rằng, đó là một mùa đông khắc nghiệt nhất. Những căn phòng tối hù trong Học viện Bloor cũng lạnh buốt như ngoài trời. Henry Yewbeam, vừa chạy gấp qua một hành lang lạnh băng, vừa cất tiếng ngâm nga một mình. Tiếng ngâm nga làm nó phấn chấn lên, giúp sưởi ấm tinh thần cũng như hai bàn chân. Phía đầu kia hành lang, ánh đèn khí xanh lét, chập chờn lay động trong những giá đỡ bằng sắt gắn trên tường. Cái mùi thật kinh khủng. Nếu lúc đó có bắt được con gì chết rữa trong một góc tối thì Henry cũng sẽ chẳng ngạc nhiên. Ở nhà, một ngôi nhà tràn ngập ánh nắng bên bờ biển, em gái Daphne của Henry đang bị bệnh bạch hầu. Để tránh lây nhiễm, Henry và út James được gởi tới sống với anh trai của mẹ chúng, Ngài Gideon Bloor. Ngài Gideon không phải là mẫu người mà bạn nên chọn để ở cùng trong những ngày nghỉ. Không ai xa cách hơn ngài. Ngài là hiệu trưởng của một ngôi trường cổ, và ngài quyết không bao giờ để ai quên điều đó. Học viện… “Tụi mình coi đi!” Benjamin giục.Charlie chìa tấm hình lồng khung đen ra xem. Đó là một tấm hình màu nâu đỏ, đã phai màu. Mặt kính bị nứt nhưng chưa long ra hẳn. Qua những đường nứt rạn, hai đứa thấy một gia đình năm người đang ở trong vườn.Sau lưng họ, thấp thoáng bức tường thấp màu vàng của một ngôi nhà tranh. Và góc kia của tấm hình, xa khỏi một bức tường đá, một con thuyền buồm đang neo trên mặt biển phẳng lặng như nhung.“Bồ không sao đấy chứ?” Benjamin liếc nhìn Charlie. “Không,” Charlie r*n r*. “Bồ biết tại sao mà. Ối, nghe thấy rồi.”Những giọng nói ong ong vo vo bắt đầu ập vô tai nó. Người mẹ nói trước. Henry, đứng im coi. Con làm hư hình bây giờ.Cô là một phụ nữ khả ái, mặc váy đăng ten, cổ bẻ cao. Một chiếc trâm cài áo như hình ngôi sao gài ngay dưới cằm. Một cậu bé khoảng bốn tuổi ngồi lên đùi cô, và một bé gái cỡ sáu hay bảy tuổi dựa vô đầu gối cô.Bên cạnh người phụ nữ là một người đàn ông trẻ mặc quân phục. Gương mặt của chú ấy không thể là một người lính nghiêm nghị và dữ dằn như những người lính vẫn thế. Nhưng người khiến Charlie phải dán mắt vô chính là một cậu bé đứng phía trước người lính.Con không thở được, cậu bé cằn nhằn.“Hây, Charlie, trông nó giông giống bồ!” Benjamin chỉ một ngón tay bám đầy đất vô cậu bé lớn.“Ừm,” Charlie đồng ý. “Cũng cỡ tuổi mình nữa.”Xem ra cái cổ áo hồ cứng khiến cho cậu bé tên là Henry khó chịu. Cái cổ áo kẹp quanh cổ nó, bên trên chiếc áo khoác cài chặt nút, gần như cọ hẳn vô. Nó mặc quần chẽn dài tới đầu gối, đi vớ đen dài và ủng đen bóng loáng.Ui da! Henry than thở.Mẹ cậu thở dài. Bảo con đứng im mà cũng không được sao?Con nghĩ có một con ruồi trong cổ áo con, Henry nói. Đến đây thì người lính phá ra cười. Rồi em gái và em trai của Henry cũng bò ra cười ngặt nghẽo.Thật không, bà mẹ nghiêm trang. Mẹ chắc chắn là ông thợ chụp hình đáng thương của chúng ta chẳng thấy có gì tức cười cả. Ông không phiền chứ, ông Caldicott? Có tiếng càu nhàu. Ừm, cảm ơn bà, và rồi tiếng một cái gì đó đổ kềnh.Charlie không chắc đó là ông phó nháy hay chiếc máy chụp hình. Những người trong tấm hình chao nghiêng, khiến Charlie xây xẩm mặt mày.“Trông bồ tái mét kìa,” Benjamin nhận xét.Nó dìu Charlie run rẩy vô nhà bếp, tại đây ngoại Maisie đang lau khô cho con Hạt Đậu bằng một chiếc khăn. “Trời ơi,” ngoại Maisie la lên. Chỉ cần liếc sơ một cái là ngoại biết chuyện gì xảy ra.“Con vừa mới nghe thấy cái quỷ quái gì đó đúng không, Charlie?”“Dạ phải,” Benjamin trả lời.

Chương 8