Trò chơi bắn bi Tháng Giêng năm 1916 – những ai còn sống đều nhớ rằng, đó là một mùa đông khắc nghiệt nhất. Những căn phòng tối hù trong Học viện Bloor cũng lạnh buốt như ngoài trời. Henry Yewbeam, vừa chạy gấp qua một hành lang lạnh băng, vừa cất tiếng ngâm nga một mình. Tiếng ngâm nga làm nó phấn chấn lên, giúp sưởi ấm tinh thần cũng như hai bàn chân. Phía đầu kia hành lang, ánh đèn khí xanh lét, chập chờn lay động trong những giá đỡ bằng sắt gắn trên tường. Cái mùi thật kinh khủng. Nếu lúc đó có bắt được con gì chết rữa trong một góc tối thì Henry cũng sẽ chẳng ngạc nhiên. Ở nhà, một ngôi nhà tràn ngập ánh nắng bên bờ biển, em gái Daphne của Henry đang bị bệnh bạch hầu. Để tránh lây nhiễm, Henry và út James được gởi tới sống với anh trai của mẹ chúng, Ngài Gideon Bloor. Ngài Gideon không phải là mẫu người mà bạn nên chọn để ở cùng trong những ngày nghỉ. Không ai xa cách hơn ngài. Ngài là hiệu trưởng của một ngôi trường cổ, và ngài quyết không bao giờ để ai quên điều đó. Học viện…
Chương 9
Charlie Bone 2: Charlie Bone Và Quả Cầu Xoắn Thời GianTác giả: Jenny NimmoTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmTrò chơi bắn bi Tháng Giêng năm 1916 – những ai còn sống đều nhớ rằng, đó là một mùa đông khắc nghiệt nhất. Những căn phòng tối hù trong Học viện Bloor cũng lạnh buốt như ngoài trời. Henry Yewbeam, vừa chạy gấp qua một hành lang lạnh băng, vừa cất tiếng ngâm nga một mình. Tiếng ngâm nga làm nó phấn chấn lên, giúp sưởi ấm tinh thần cũng như hai bàn chân. Phía đầu kia hành lang, ánh đèn khí xanh lét, chập chờn lay động trong những giá đỡ bằng sắt gắn trên tường. Cái mùi thật kinh khủng. Nếu lúc đó có bắt được con gì chết rữa trong một góc tối thì Henry cũng sẽ chẳng ngạc nhiên. Ở nhà, một ngôi nhà tràn ngập ánh nắng bên bờ biển, em gái Daphne của Henry đang bị bệnh bạch hầu. Để tránh lây nhiễm, Henry và út James được gởi tới sống với anh trai của mẹ chúng, Ngài Gideon Bloor. Ngài Gideon không phải là mẫu người mà bạn nên chọn để ở cùng trong những ngày nghỉ. Không ai xa cách hơn ngài. Ngài là hiệu trưởng của một ngôi trường cổ, và ngài quyết không bao giờ để ai quên điều đó. Học viện… Một tiếng “xèo” thật lớn khi mẹ Charlie thảy một nắm rau nhìn lạ mắt vô trong chảo.“Lần này là cái gì vậy, con?” Bà hỏi.Charlie đặt tấm hình lên trên bàn bếp.“Nó rớt khỏi tường lúc nội Bone đóng sầm cửa.”“Cũng lạ là mấy cánh cửa trong nhà naỳ vẫn còn dính lại được với cái kiểu đóng sầm sập như thế,” ngoại Maisie chép miệng, tay nhặt những miếng thủy tinh bể bỏ vô một tờ báo.“Cứ phải chứng kiến bà ấy sập cửa, rồi Ông cậu Paton làm bể bóng đèn, với lại đám rau thối của mẹ con, nhiều khi ngoại nghĩ thà bỏ nhà vô sống trong trại dưỡng lão còn hơn.”Mọi người đều bỏ lơ lời phàn nàn này. Nghe thường xuyên quá rồi. Ngoại Maisie chưa đủ già để vô trại dưỡng lão, vả lại, mọi người đã nói với ngoại hàng trăm lần rồi, rằng gia đình không thể sống thiếu ngoại.“Thế mẹ có biết những người trong hình này không?” Charlie chỉ gia đình trong khung hình đen. Không còn những miểng thuỷ tinh bể, người lính và gia đình trông rõ hơn.Mẹ Charlie nhìn với qua vai nó.“Chắc chắn là những người nhà Yewbeam,” bà đáp, “Họ hàng nội Bone. Tốt hơn con nên hỏi nội.”“Không đời nào,” Charlie nói. “Con sẽ hỏi Ông cậu Paton trước khi đi ngủ. Đi nào, Benjamin.”Kẹp tấm hình dưới nách, Charlie dẫn Benjamin và Hạt Đậu lên phòng nó. Một giờ chơi trò chơi trên máy vi tính trôi qua cái vèo, sau đó thình lình nội Bone nện cửa phòng Charlie và la toáng lên :“Đuổi con chó ra khỏi giường mau.”Làm sao nội đoán được nhỉ? À mà, rất nhiều người nhà Yewbeam có cái khả năng đó.Bọn nhóc lê xuống cầu thang, Hạt Đậu theo sau, rồi Charlie tiễn Benjamin và con chó ra khỏi cửa trước. Nó đứng trong hành lang một hồi, nhìn đăm đăm mảng giấy dán tường hình chữ nhật, nơi treo tấm hình. Cái gì khiến tấm hình rơi ra nhỉ? Có đúng là chỉ vì cánh cửa đóng mạnh quá không? Xem ra trong căn nhà này, có một sức mạnh tác uy đang ngày càng huyền bí.“Có lẽ Ông cậu Paton sẽ biết,” Charlie lẩm bẩm. Nó chạy lên lầu.Là em trai của nội Bone nhưng Ông cậu Paton hơn bà những hai mươi tuổi, và rất dí dỏm. Cái khả năng kích bể bóng đèn mỗi khi đứng gần đèn sáng khiến ông suốt ngày phải ở trong phòng va chỉ có thể ra ngoài vào ban đêm. Ông bảo, ban ngày, trong các cửa hàng vẫn có bóng đèn. Ban đêm thì ông sẽ ít bị người ta dòm thấy. Charlie cầm tấm hình từ phòng nó sang gõ cửa phòng Ông cậu, mặc kệ tấm biển XIN ĐỪNG QUẤY RẦY.Cú gõ đầu tiên không có lời đáp. Nhưng đến cú thứ hai thì có tiếng gắt.“Gì đó?”“Có một tấm hình, Ông cậu Paton.”“Mày lại nghe được tiếng nói à?”“Chắc vậy.”“Thế thì vô đi.” Lời này được nói bằng giọng ỉu xìu.Người đàn ông cao lơn, tóc đen dày cui nhìn lên từ chiếc bàn làm việc bên cạnh cửa sổ. Khi ông nhúc nhích, cùi chỏ ông hích đổ một chồng sách rớt xuống sàn. Ông càu nhàu :
Một tiếng “xèo” thật lớn khi mẹ Charlie thảy một nắm rau nhìn lạ mắt vô trong chảo.
“Lần này là cái gì vậy, con?” Bà hỏi.
Charlie đặt tấm hình lên trên bàn bếp.
“Nó rớt khỏi tường lúc nội Bone đóng sầm cửa.”
“Cũng lạ là mấy cánh cửa trong nhà naỳ vẫn còn dính lại được với cái kiểu đóng sầm sập như thế,” ngoại Maisie chép miệng, tay nhặt những miếng thủy tinh bể bỏ vô một tờ báo.
“Cứ phải chứng kiến bà ấy sập cửa, rồi Ông cậu Paton làm bể bóng đèn, với lại đám rau thối của mẹ con, nhiều khi ngoại nghĩ thà bỏ nhà vô sống trong trại dưỡng lão còn hơn.”
Mọi người đều bỏ lơ lời phàn nàn này. Nghe thường xuyên quá rồi. Ngoại Maisie chưa đủ già để vô trại dưỡng lão, vả lại, mọi người đã nói với ngoại hàng trăm lần rồi, rằng gia đình không thể sống thiếu ngoại.
“Thế mẹ có biết những người trong hình này không?” Charlie chỉ gia đình trong khung hình đen. Không còn những miểng thuỷ tinh bể, người lính và gia đình trông rõ hơn.
Mẹ Charlie nhìn với qua vai nó.
“Chắc chắn là những người nhà Yewbeam,” bà đáp, “Họ hàng nội Bone. Tốt hơn con nên hỏi nội.”
“Không đời nào,” Charlie nói. “Con sẽ hỏi Ông cậu Paton trước khi đi ngủ. Đi nào, Benjamin.”
Kẹp tấm hình dưới nách, Charlie dẫn Benjamin và Hạt Đậu lên phòng nó. Một giờ chơi trò chơi trên máy vi tính trôi qua cái vèo, sau đó thình lình nội Bone nện cửa phòng Charlie và la toáng lên :
“Đuổi con chó ra khỏi giường mau.”
Làm sao nội đoán được nhỉ? À mà, rất nhiều người nhà Yewbeam có cái khả năng đó.
Bọn nhóc lê xuống cầu thang, Hạt Đậu theo sau, rồi Charlie tiễn Benjamin và con chó ra khỏi cửa trước. Nó đứng trong hành lang một hồi, nhìn đăm đăm mảng giấy dán tường hình chữ nhật, nơi treo tấm hình. Cái gì khiến tấm hình rơi ra nhỉ? Có đúng là chỉ vì cánh cửa đóng mạnh quá không? Xem ra trong căn nhà này, có một sức mạnh tác uy đang ngày càng huyền bí.
“Có lẽ Ông cậu Paton sẽ biết,” Charlie lẩm bẩm. Nó chạy lên lầu.
Là em trai của nội Bone nhưng Ông cậu Paton hơn bà những hai mươi tuổi, và rất dí dỏm. Cái khả năng kích bể bóng đèn mỗi khi đứng gần đèn sáng khiến ông suốt ngày phải ở trong phòng va chỉ có thể ra ngoài vào ban đêm. Ông bảo, ban ngày, trong các cửa hàng vẫn có bóng đèn. Ban đêm thì ông sẽ ít bị người ta dòm thấy. Charlie cầm tấm hình từ phòng nó sang gõ cửa phòng Ông cậu, mặc kệ tấm biển XIN ĐỪNG QUẤY RẦY.
Cú gõ đầu tiên không có lời đáp. Nhưng đến cú thứ hai thì có tiếng gắt.
“Gì đó?”
“Có một tấm hình, Ông cậu Paton.”
“Mày lại nghe được tiếng nói à?”
“Chắc vậy.”
“Thế thì vô đi.” Lời này được nói bằng giọng ỉu xìu.
Người đàn ông cao lơn, tóc đen dày cui nhìn lên từ chiếc bàn làm việc bên cạnh cửa sổ. Khi ông nhúc nhích, cùi chỏ ông hích đổ một chồng sách rớt xuống sàn. Ông càu nhàu :
Charlie Bone 2: Charlie Bone Và Quả Cầu Xoắn Thời GianTác giả: Jenny NimmoTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmTrò chơi bắn bi Tháng Giêng năm 1916 – những ai còn sống đều nhớ rằng, đó là một mùa đông khắc nghiệt nhất. Những căn phòng tối hù trong Học viện Bloor cũng lạnh buốt như ngoài trời. Henry Yewbeam, vừa chạy gấp qua một hành lang lạnh băng, vừa cất tiếng ngâm nga một mình. Tiếng ngâm nga làm nó phấn chấn lên, giúp sưởi ấm tinh thần cũng như hai bàn chân. Phía đầu kia hành lang, ánh đèn khí xanh lét, chập chờn lay động trong những giá đỡ bằng sắt gắn trên tường. Cái mùi thật kinh khủng. Nếu lúc đó có bắt được con gì chết rữa trong một góc tối thì Henry cũng sẽ chẳng ngạc nhiên. Ở nhà, một ngôi nhà tràn ngập ánh nắng bên bờ biển, em gái Daphne của Henry đang bị bệnh bạch hầu. Để tránh lây nhiễm, Henry và út James được gởi tới sống với anh trai của mẹ chúng, Ngài Gideon Bloor. Ngài Gideon không phải là mẫu người mà bạn nên chọn để ở cùng trong những ngày nghỉ. Không ai xa cách hơn ngài. Ngài là hiệu trưởng của một ngôi trường cổ, và ngài quyết không bao giờ để ai quên điều đó. Học viện… Một tiếng “xèo” thật lớn khi mẹ Charlie thảy một nắm rau nhìn lạ mắt vô trong chảo.“Lần này là cái gì vậy, con?” Bà hỏi.Charlie đặt tấm hình lên trên bàn bếp.“Nó rớt khỏi tường lúc nội Bone đóng sầm cửa.”“Cũng lạ là mấy cánh cửa trong nhà naỳ vẫn còn dính lại được với cái kiểu đóng sầm sập như thế,” ngoại Maisie chép miệng, tay nhặt những miếng thủy tinh bể bỏ vô một tờ báo.“Cứ phải chứng kiến bà ấy sập cửa, rồi Ông cậu Paton làm bể bóng đèn, với lại đám rau thối của mẹ con, nhiều khi ngoại nghĩ thà bỏ nhà vô sống trong trại dưỡng lão còn hơn.”Mọi người đều bỏ lơ lời phàn nàn này. Nghe thường xuyên quá rồi. Ngoại Maisie chưa đủ già để vô trại dưỡng lão, vả lại, mọi người đã nói với ngoại hàng trăm lần rồi, rằng gia đình không thể sống thiếu ngoại.“Thế mẹ có biết những người trong hình này không?” Charlie chỉ gia đình trong khung hình đen. Không còn những miểng thuỷ tinh bể, người lính và gia đình trông rõ hơn.Mẹ Charlie nhìn với qua vai nó.“Chắc chắn là những người nhà Yewbeam,” bà đáp, “Họ hàng nội Bone. Tốt hơn con nên hỏi nội.”“Không đời nào,” Charlie nói. “Con sẽ hỏi Ông cậu Paton trước khi đi ngủ. Đi nào, Benjamin.”Kẹp tấm hình dưới nách, Charlie dẫn Benjamin và Hạt Đậu lên phòng nó. Một giờ chơi trò chơi trên máy vi tính trôi qua cái vèo, sau đó thình lình nội Bone nện cửa phòng Charlie và la toáng lên :“Đuổi con chó ra khỏi giường mau.”Làm sao nội đoán được nhỉ? À mà, rất nhiều người nhà Yewbeam có cái khả năng đó.Bọn nhóc lê xuống cầu thang, Hạt Đậu theo sau, rồi Charlie tiễn Benjamin và con chó ra khỏi cửa trước. Nó đứng trong hành lang một hồi, nhìn đăm đăm mảng giấy dán tường hình chữ nhật, nơi treo tấm hình. Cái gì khiến tấm hình rơi ra nhỉ? Có đúng là chỉ vì cánh cửa đóng mạnh quá không? Xem ra trong căn nhà này, có một sức mạnh tác uy đang ngày càng huyền bí.“Có lẽ Ông cậu Paton sẽ biết,” Charlie lẩm bẩm. Nó chạy lên lầu.Là em trai của nội Bone nhưng Ông cậu Paton hơn bà những hai mươi tuổi, và rất dí dỏm. Cái khả năng kích bể bóng đèn mỗi khi đứng gần đèn sáng khiến ông suốt ngày phải ở trong phòng va chỉ có thể ra ngoài vào ban đêm. Ông bảo, ban ngày, trong các cửa hàng vẫn có bóng đèn. Ban đêm thì ông sẽ ít bị người ta dòm thấy. Charlie cầm tấm hình từ phòng nó sang gõ cửa phòng Ông cậu, mặc kệ tấm biển XIN ĐỪNG QUẤY RẦY.Cú gõ đầu tiên không có lời đáp. Nhưng đến cú thứ hai thì có tiếng gắt.“Gì đó?”“Có một tấm hình, Ông cậu Paton.”“Mày lại nghe được tiếng nói à?”“Chắc vậy.”“Thế thì vô đi.” Lời này được nói bằng giọng ỉu xìu.Người đàn ông cao lơn, tóc đen dày cui nhìn lên từ chiếc bàn làm việc bên cạnh cửa sổ. Khi ông nhúc nhích, cùi chỏ ông hích đổ một chồng sách rớt xuống sàn. Ông càu nhàu :