Chuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với…
Chương 2
Charlie Bone 1: Lúc Nửa ĐêmTác giả: Jenny NimmoTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmChuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với… Đúng lúc này nội Bone hiện ra. Bà luẩn quẩn ở cửa ra vào, hết sờ lên cổ, vuốt đám tóc bạc trắng, lại kéo vạt váy đen cứng quèo. Trông như bà sắp hoàn tất số mệnh đến nơi. Và mặc dù ở tuổi 65, nhưng cái cách của bà khiến cho người ta có thể tha thứ được, nếu có lỡ nghĩ rằng chuyện ấy mà xảy ra thì cũng là có hơi trễ một chút.Tấm hình Charlie cầm trên tay có một người đàn ông ẵm một đứa bé. Ông ngồi trên một cái ghế đẩu. Tóc ông xám, mọc lưa thưa, và mặt ông dài, nhìn sầu não. Ông mặc một bộ đồ nhàu nhì màu đen, và cặp kính thạch anh dày cộp làm cho đôi mắt xám nhợt của ông trợn trừng thất thần như hai hòn bi.Thay vì đẩy trở lại vào phong bì, Charlie tiếp tục nhìn chằm chằm vào tấm hình.Đúng ra là nó không cách nào giằng được mắt ra khỏi đó. Nó bắt đầu thấy choáng váng, và trong tai bỗng nỗi lên những âm thanh bí hiểm, nghe rè rè, sột soạt như dò ra-đi-ô mà chưa đến đúng tần số."Ồ... Ừm... Cái gì đây...?" Giọng Charlie nghe xa xăm, như khuất sau một làn sương."Gì vậy? Charlie?" Mẹ nó hỏi."Có chuyện gì hả?" Nội Bone lao tới. "Eustacia gọi cho ta, bảo có điềm báo. Rốt cuộc thì con là một Yewbeam chính cống đấy chứ?"Ngoại Maisie giận dữ nhìn nội Bone trong khi Charlie kéo kéo lỗ tai và lắc lắc đầu. Giá cái âm thanh vo vo như nghẹt mũi kinh khủng này ngừng lại được! Nó phải hét lên mới nghe được giọng mình:"Cửa hàng họ lầm rồi! Con Hạt Đậu đâu?""Không việc gì phải hét lên thế, Charlie!"Rồi mẹ nó nhìn với qua vai nó, kêu lên:"Úi trời! Rõ không phải là con chó rồi!""Ôi!"Charlie rên rẩm. Bỗng nhiên, từ mớ âm thanh vo vo, có những tiếng nói lầm bầm thoát ra, nghe càng lúc càng rõ.Đầu tiên là giọng một phụ nữ, mềm mại, xa lạ:"Phải như chú đã không làm thế này, Mostyn"."Mẹ con bé chết rồi. Tôi không còn cách nào." Lần này là giọng đàn ông."Dĩ nhiên là chú có cách chứ.""Vậy chị nuôi nó nhé?" Giọng người đàn ông."Chú biết là tôi không nuôi được mà." Người phụ nữ trả lời.
Đúng lúc này nội Bone hiện ra. Bà luẩn quẩn ở cửa ra vào, hết sờ lên cổ, vuốt đám tóc bạc trắng, lại kéo vạt váy đen cứng quèo. Trông như bà sắp hoàn tất số mệnh đến nơi. Và mặc dù ở tuổi 65, nhưng cái cách của bà khiến cho người ta có thể tha thứ được, nếu có lỡ nghĩ rằng chuyện ấy mà xảy ra thì cũng là có hơi trễ một chút.
Tấm hình Charlie cầm trên tay có một người đàn ông ẵm một đứa bé. Ông ngồi trên một cái ghế đẩu. Tóc ông xám, mọc lưa thưa, và mặt ông dài, nhìn sầu não. Ông mặc một bộ đồ nhàu nhì màu đen, và cặp kính thạch anh dày cộp làm cho đôi mắt xám nhợt của ông trợn trừng thất thần như hai hòn bi.
Thay vì đẩy trở lại vào phong bì, Charlie tiếp tục nhìn chằm chằm vào tấm hình.
Đúng ra là nó không cách nào giằng được mắt ra khỏi đó. Nó bắt đầu thấy choáng váng, và trong tai bỗng nỗi lên những âm thanh bí hiểm, nghe rè rè, sột soạt như dò ra-đi-ô mà chưa đến đúng tần số.
"Ồ... Ừm... Cái gì đây...?" Giọng Charlie nghe xa xăm, như khuất sau một làn sương.
"Gì vậy? Charlie?" Mẹ nó hỏi.
"Có chuyện gì hả?" Nội Bone lao tới. "Eustacia gọi cho ta, bảo có điềm báo. Rốt cuộc thì con là một Yewbeam chính cống đấy chứ?"
Ngoại Maisie giận dữ nhìn nội Bone trong khi Charlie kéo kéo lỗ tai và lắc lắc đầu. Giá cái âm thanh vo vo như nghẹt mũi kinh khủng này ngừng lại được! Nó phải hét lên mới nghe được giọng mình:
"Cửa hàng họ lầm rồi! Con Hạt Đậu đâu?"
"Không việc gì phải hét lên thế, Charlie!"
Rồi mẹ nó nhìn với qua vai nó, kêu lên:
"Úi trời! Rõ không phải là con chó rồi!"
"Ôi!"
Charlie rên rẩm. Bỗng nhiên, từ mớ âm thanh vo vo, có những tiếng nói lầm bầm thoát ra, nghe càng lúc càng rõ.
Đầu tiên là giọng một phụ nữ, mềm mại, xa lạ:
"Phải như chú đã không làm thế này, Mostyn".
"Mẹ con bé chết rồi. Tôi không còn cách nào." Lần này là giọng đàn ông.
"Dĩ nhiên là chú có cách chứ."
"Vậy chị nuôi nó nhé?" Giọng người đàn ông.
"Chú biết là tôi không nuôi được mà." Người phụ nữ trả lời.
Charlie Bone 1: Lúc Nửa ĐêmTác giả: Jenny NimmoTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmChuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với… Đúng lúc này nội Bone hiện ra. Bà luẩn quẩn ở cửa ra vào, hết sờ lên cổ, vuốt đám tóc bạc trắng, lại kéo vạt váy đen cứng quèo. Trông như bà sắp hoàn tất số mệnh đến nơi. Và mặc dù ở tuổi 65, nhưng cái cách của bà khiến cho người ta có thể tha thứ được, nếu có lỡ nghĩ rằng chuyện ấy mà xảy ra thì cũng là có hơi trễ một chút.Tấm hình Charlie cầm trên tay có một người đàn ông ẵm một đứa bé. Ông ngồi trên một cái ghế đẩu. Tóc ông xám, mọc lưa thưa, và mặt ông dài, nhìn sầu não. Ông mặc một bộ đồ nhàu nhì màu đen, và cặp kính thạch anh dày cộp làm cho đôi mắt xám nhợt của ông trợn trừng thất thần như hai hòn bi.Thay vì đẩy trở lại vào phong bì, Charlie tiếp tục nhìn chằm chằm vào tấm hình.Đúng ra là nó không cách nào giằng được mắt ra khỏi đó. Nó bắt đầu thấy choáng váng, và trong tai bỗng nỗi lên những âm thanh bí hiểm, nghe rè rè, sột soạt như dò ra-đi-ô mà chưa đến đúng tần số."Ồ... Ừm... Cái gì đây...?" Giọng Charlie nghe xa xăm, như khuất sau một làn sương."Gì vậy? Charlie?" Mẹ nó hỏi."Có chuyện gì hả?" Nội Bone lao tới. "Eustacia gọi cho ta, bảo có điềm báo. Rốt cuộc thì con là một Yewbeam chính cống đấy chứ?"Ngoại Maisie giận dữ nhìn nội Bone trong khi Charlie kéo kéo lỗ tai và lắc lắc đầu. Giá cái âm thanh vo vo như nghẹt mũi kinh khủng này ngừng lại được! Nó phải hét lên mới nghe được giọng mình:"Cửa hàng họ lầm rồi! Con Hạt Đậu đâu?""Không việc gì phải hét lên thế, Charlie!"Rồi mẹ nó nhìn với qua vai nó, kêu lên:"Úi trời! Rõ không phải là con chó rồi!""Ôi!"Charlie rên rẩm. Bỗng nhiên, từ mớ âm thanh vo vo, có những tiếng nói lầm bầm thoát ra, nghe càng lúc càng rõ.Đầu tiên là giọng một phụ nữ, mềm mại, xa lạ:"Phải như chú đã không làm thế này, Mostyn"."Mẹ con bé chết rồi. Tôi không còn cách nào." Lần này là giọng đàn ông."Dĩ nhiên là chú có cách chứ.""Vậy chị nuôi nó nhé?" Giọng người đàn ông."Chú biết là tôi không nuôi được mà." Người phụ nữ trả lời.