Chuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với…
Chương 3
Charlie Bone 1: Lúc Nửa ĐêmTác giả: Jenny NimmoTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmChuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với… Charlie nhìn mẹ. "Ai nói vậy?"Trông mẹ nó hoang mang. "Ai nói? Nói cái gì, Charlie?""Có ông nào trong này hả mẹ?" Charlie hỏi.Ngoại Maisie khúc khích, "Có mình con thôi, Charlie."Bỗng Charlie cảm giác như có những móng tay nhọn hoắt ấn ngập xuống vai nó. Nội Bone cúi xuống, ra lệnh, "Nghe thấy gì vậy? Nói ta nghe nào!"Charlie thưa, "Có những giọng nói. Con biết nói ra nội sẽ bảo là ngớ ngẩn, nhưng đúng là mấy giọng nói đó phát ra từ tấm hình này."Nội Bone gật đầu. "Thế họ nói gì?""Lạy Chúa, bà Bone ơi, đừng có kỳ cục như vậy chứ!" Ngoại Maisie nói.Nội Bone khinh miệt nhìn ngoại Maisie. "Tôi không kỳ cục đâu."Charlie nhận thấy mẹ nó đã lẳng lặng rút lui. Bà kéo một cái ghế ra và ngồi xuống, mặt tái đi, lo âu.Ngoại Maisie bắt đầu nện mấy cái chảo, miệng lầm bầm, "Đáng ra bà không nên khuyến khích nó. Toàn thứ rác rưởi. Tôi sẽ không để...""Suỵt!" Charlie ra hiệu. Nó nghe tiếng đứa bé khóc.Người phụ nữ lạ lại cất tiếng. "Chú làm con bé sợ. Nhìn vô máy chụp hình này, Mostyn.“Làm ơn ráng cười lên. Trông chú thiểu não quá!""Chứ chị muốn gì hơn nào?" Người đàn ông gắt.Máy ảnh bấm một cái "tách"."Rồi. Chụp tấm nữa nhé?""Muốn làm gì thì làm.""Một ngày nào đó chú sẽ phải cám ơn tôi." Tiếng người phụ nữ sau ống kính. "Nếu chú định làm chuyện này thật, thì đó là thứ duy nhất để chú còn nhớ được về con bé.""Ưmm."Charlie để ý thấy trong tấm hình có một con mèo thò đầu ra từ phía sau chiếc ghế người đàn ông ngồi. Con mèo có màu hết sức lạ kỳ: đồng đỏ, rực lên như một ngọn lửa.
Charlie nhìn mẹ. "Ai nói vậy?"
Trông mẹ nó hoang mang. "Ai nói? Nói cái gì, Charlie?"
"Có ông nào trong này hả mẹ?" Charlie hỏi.
Ngoại Maisie khúc khích, "Có mình con thôi, Charlie."
Bỗng Charlie cảm giác như có những móng tay nhọn hoắt ấn ngập xuống vai nó. Nội Bone cúi xuống, ra lệnh, "Nghe thấy gì vậy? Nói ta nghe nào!"
Charlie thưa, "Có những giọng nói. Con biết nói ra nội sẽ bảo là ngớ ngẩn, nhưng đúng là mấy giọng nói đó phát ra từ tấm hình này."
Nội Bone gật đầu. "Thế họ nói gì?"
"Lạy Chúa, bà Bone ơi, đừng có kỳ cục như vậy chứ!" Ngoại Maisie nói.
Nội Bone khinh miệt nhìn ngoại Maisie. "Tôi không kỳ cục đâu."
Charlie nhận thấy mẹ nó đã lẳng lặng rút lui. Bà kéo một cái ghế ra và ngồi xuống, mặt tái đi, lo âu.
Ngoại Maisie bắt đầu nện mấy cái chảo, miệng lầm bầm, "Đáng ra bà không nên khuyến khích nó. Toàn thứ rác rưởi. Tôi sẽ không để..."
"Suỵt!" Charlie ra hiệu. Nó nghe tiếng đứa bé khóc.
Người phụ nữ lạ lại cất tiếng. "Chú làm con bé sợ. Nhìn vô máy chụp hình này, Mostyn.
“Làm ơn ráng cười lên. Trông chú thiểu não quá!"
"Chứ chị muốn gì hơn nào?" Người đàn ông gắt.
Máy ảnh bấm một cái "tách".
"Rồi. Chụp tấm nữa nhé?"
"Muốn làm gì thì làm."
"Một ngày nào đó chú sẽ phải cám ơn tôi." Tiếng người phụ nữ sau ống kính. "Nếu chú định làm chuyện này thật, thì đó là thứ duy nhất để chú còn nhớ được về con bé."
"Ưmm."
Charlie để ý thấy trong tấm hình có một con mèo thò đầu ra từ phía sau chiếc ghế người đàn ông ngồi. Con mèo có màu hết sức lạ kỳ: đồng đỏ, rực lên như một ngọn lửa.
Charlie Bone 1: Lúc Nửa ĐêmTác giả: Jenny NimmoTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmChuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với… Charlie nhìn mẹ. "Ai nói vậy?"Trông mẹ nó hoang mang. "Ai nói? Nói cái gì, Charlie?""Có ông nào trong này hả mẹ?" Charlie hỏi.Ngoại Maisie khúc khích, "Có mình con thôi, Charlie."Bỗng Charlie cảm giác như có những móng tay nhọn hoắt ấn ngập xuống vai nó. Nội Bone cúi xuống, ra lệnh, "Nghe thấy gì vậy? Nói ta nghe nào!"Charlie thưa, "Có những giọng nói. Con biết nói ra nội sẽ bảo là ngớ ngẩn, nhưng đúng là mấy giọng nói đó phát ra từ tấm hình này."Nội Bone gật đầu. "Thế họ nói gì?""Lạy Chúa, bà Bone ơi, đừng có kỳ cục như vậy chứ!" Ngoại Maisie nói.Nội Bone khinh miệt nhìn ngoại Maisie. "Tôi không kỳ cục đâu."Charlie nhận thấy mẹ nó đã lẳng lặng rút lui. Bà kéo một cái ghế ra và ngồi xuống, mặt tái đi, lo âu.Ngoại Maisie bắt đầu nện mấy cái chảo, miệng lầm bầm, "Đáng ra bà không nên khuyến khích nó. Toàn thứ rác rưởi. Tôi sẽ không để...""Suỵt!" Charlie ra hiệu. Nó nghe tiếng đứa bé khóc.Người phụ nữ lạ lại cất tiếng. "Chú làm con bé sợ. Nhìn vô máy chụp hình này, Mostyn.“Làm ơn ráng cười lên. Trông chú thiểu não quá!""Chứ chị muốn gì hơn nào?" Người đàn ông gắt.Máy ảnh bấm một cái "tách"."Rồi. Chụp tấm nữa nhé?""Muốn làm gì thì làm.""Một ngày nào đó chú sẽ phải cám ơn tôi." Tiếng người phụ nữ sau ống kính. "Nếu chú định làm chuyện này thật, thì đó là thứ duy nhất để chú còn nhớ được về con bé.""Ưmm."Charlie để ý thấy trong tấm hình có một con mèo thò đầu ra từ phía sau chiếc ghế người đàn ông ngồi. Con mèo có màu hết sức lạ kỳ: đồng đỏ, rực lên như một ngọn lửa.