6h 30 sáng Tiếng chuông đồng hồ báo thức đã reo inh ỏi báo hiệu một ngày mới bắt đầu nhưng đối với nó lại là một ngày thê thảm vì bắt đầu từ hôm nay nó phải sống một mình. Nó vẫn nằm ngủ say như chết. Ngày khai trường thì có đến muộn một tý cũng không sao nhỉ? Nó thầm cảm ơn cái lý sự cùn của mình. Đã 5 năm rồi nó vẫn chưa bỏ được thói đi trễ ngày khai trường. Chẳng qua là vì cứ mỗi tối trước ngày khai trường nó luôn luôn thức khuya vì hồi hộp.(Nói cho rõ hơn đây là cái bệnh tâm lý của nó!). Với lại làm sao nó quen nỗi khi ngày đầu tiên bước vào cấp ba cũng chính là ngày nó phải xa nhà để bước vào một cuộc sống mới “Không gia đình”. Nói không gia đình cho oai vậy thôi chứ bố mẹ hằng tháng vẫn gửi tiền lên cho nó. Nó vừa chuyển lên thành phố được một ngày thì đã bị bắt đi học. Nhưng lỗi cũng tại nó, đáng lẽ nó nên lên sớm hơn nhưng lại sợ ở một mình nên tới tận gần ngày khai giảng nó mới hạ quyết tâm “chập chững” bước lên thành phố. Pó tay! Đúng là “Nước tới chân mới nhảy”. Khi nó giật…
Tác giả: