Tác giả:

Ta tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông.   Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực.   Cụ thể đến mức nào?   Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân.   Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông.   Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ.   Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng.   Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi.   Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước.   Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân.   Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi.   Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu.   Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là…

Chương 14

Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu MớiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài HướcTa tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông.   Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực.   Cụ thể đến mức nào?   Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân.   Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông.   Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ.   Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng.   Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi.   Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước.   Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân.   Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi.   Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu.   Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là… Thế là, cha ta lại phải đi trình tấu sớ. Hoàng thượng thương cha ta đã già, cho phép ông đi năm năm một lần. Cha ta dẫn theo ta trở lại kinh thành. Ta nói ta không đi, lục hoàng tử nói, hắn sẽ đến tìm ta. Cha ta nói chính là có thư của hoàng hậu, nhất định phải mang ta theo. Thôi thì, đi hay không đều do bọn họ hoàng gia quyết định. Trên đường đi, ta trở nên trầm lặng. Lần trước đi kinh thành, chúng ta đã đ-á-nh mất một người. Lần này đi, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, ta sẽ thành thân với lục hoàng tử. Đối với cha ta mà nói, ông lại sắp mất đi một người. Chờ ông trở về, hẳn sẽ rất cô đơn. Rõ ràng, chúng ta đã ước định, ta sẽ ở bên cha ta cả đời. Từ khi ta sinh ra, ông đã mong cho ta tìm được một chàng rể, để ta vẫn luôn ở bên cạnh ông. Nhưng ông trời trêu ngươi. Chàng rể mà ông tìm được đã trở thành phò mã, nữ nhi ông lại trở thành hoàng tử phi. Con người không thể thắng được ông trời. “Cũng không biết lần này đi, lại sẽ gặp được chuyện gì.” Cha ta thở dài. Hiển nhiên, ông và ta đã nghĩ đến một chỗ rồi. Kinh thành, từ trước đến nay chưa bao giờ là nơi yên bình lâu dài. Chỉ là, chúng ta không ngờ. Lần này không yên bình, lại là không yên bình đến thế. Long trời lở đất! Cha ta và ta còn chưa đến kinh thành, tin tức từ thám tử đã được truyền về.

Thế là, cha ta lại phải đi trình tấu sớ.

 

Hoàng thượng thương cha ta đã già, cho phép ông đi năm năm một lần.

 

Cha ta dẫn theo ta trở lại kinh thành.

 

Ta nói ta không đi, lục hoàng tử nói, hắn sẽ đến tìm ta.

 

Cha ta nói chính là có thư của hoàng hậu, nhất định phải mang ta theo.

 

Thôi thì, đi hay không đều do bọn họ hoàng gia quyết định.

 

Trên đường đi, ta trở nên trầm lặng.

 

Lần trước đi kinh thành, chúng ta đã đ-á-nh mất một người.

 

Lần này đi, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, ta sẽ thành thân với lục hoàng tử.

 

Đối với cha ta mà nói, ông lại sắp mất đi một người.

 

Chờ ông trở về, hẳn sẽ rất cô đơn.

 

Rõ ràng, chúng ta đã ước định, ta sẽ ở bên cha ta cả đời.

 

Từ khi ta sinh ra, ông đã mong cho ta tìm được một chàng rể, để ta vẫn luôn ở bên cạnh ông.

 

Nhưng ông trời trêu ngươi.

 

Chàng rể mà ông tìm được đã trở thành phò mã, nữ nhi ông lại trở thành hoàng tử phi.

 

Con người không thể thắng được ông trời.

 

“Cũng không biết lần này đi, lại sẽ gặp được chuyện gì.”

 

Cha ta thở dài.

 

Hiển nhiên, ông và ta đã nghĩ đến một chỗ rồi.

 

Kinh thành, từ trước đến nay chưa bao giờ là nơi yên bình lâu dài.

 

Chỉ là, chúng ta không ngờ.

 

Lần này không yên bình, lại là không yên bình đến thế.

 

Long trời lở đất!

 

Cha ta và ta còn chưa đến kinh thành, tin tức từ thám tử đã được truyền về.

Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu MớiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài HướcTa tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông.   Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực.   Cụ thể đến mức nào?   Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân.   Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông.   Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ.   Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng.   Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi.   Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước.   Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân.   Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi.   Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu.   Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là… Thế là, cha ta lại phải đi trình tấu sớ. Hoàng thượng thương cha ta đã già, cho phép ông đi năm năm một lần. Cha ta dẫn theo ta trở lại kinh thành. Ta nói ta không đi, lục hoàng tử nói, hắn sẽ đến tìm ta. Cha ta nói chính là có thư của hoàng hậu, nhất định phải mang ta theo. Thôi thì, đi hay không đều do bọn họ hoàng gia quyết định. Trên đường đi, ta trở nên trầm lặng. Lần trước đi kinh thành, chúng ta đã đ-á-nh mất một người. Lần này đi, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, ta sẽ thành thân với lục hoàng tử. Đối với cha ta mà nói, ông lại sắp mất đi một người. Chờ ông trở về, hẳn sẽ rất cô đơn. Rõ ràng, chúng ta đã ước định, ta sẽ ở bên cha ta cả đời. Từ khi ta sinh ra, ông đã mong cho ta tìm được một chàng rể, để ta vẫn luôn ở bên cạnh ông. Nhưng ông trời trêu ngươi. Chàng rể mà ông tìm được đã trở thành phò mã, nữ nhi ông lại trở thành hoàng tử phi. Con người không thể thắng được ông trời. “Cũng không biết lần này đi, lại sẽ gặp được chuyện gì.” Cha ta thở dài. Hiển nhiên, ông và ta đã nghĩ đến một chỗ rồi. Kinh thành, từ trước đến nay chưa bao giờ là nơi yên bình lâu dài. Chỉ là, chúng ta không ngờ. Lần này không yên bình, lại là không yên bình đến thế. Long trời lở đất! Cha ta và ta còn chưa đến kinh thành, tin tức từ thám tử đã được truyền về.

Chương 14