Tác giả:

Ta tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông.   Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực.   Cụ thể đến mức nào?   Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân.   Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông.   Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ.   Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng.   Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi.   Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước.   Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân.   Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi.   Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu.   Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là…

Chương 15

Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu MớiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài HướcTa tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông.   Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực.   Cụ thể đến mức nào?   Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân.   Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông.   Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ.   Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng.   Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi.   Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước.   Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân.   Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi.   Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu.   Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là… Nhị hoàng tử âm hiểm, trong năm năm này lại càng thêm âm hiểm. Hắn thậm chí tìm một mỹ nhân biết võ công, tìm cách đưa vào phủ thái tử, trở thành thị thiếp của thái tử, nhân lúc thái tử không phòng bị, chặt đứt chân của thái tử, loại chân mà nối lại cũng sẽ bị què. Xong việc, mỹ nhân biến mất, Hoàng thượng vô cùng tức giận, mặc dù trong lòng ai cũng biết rõ ràng là do nhị hoàng tử làm, nhưng dù tìm thế nào cũng không tìm ra được dấu vết của nhị hoàng tử. Thái tử không còn làm được Trữ quân. Nhưng Hoàng thượng cũng không chọn nhị Hoàng tử. Ngài nói, chọn Trữ quân chỉ có hai điều, hoặc là trưởng, hoặc là đích. Trưởng không được, thì là đích. Lục Hoàng tử, liền như vậy trở thành Tân Thái tử. Nhị Hoàng tử hoàn toàn mất cơ hội, hắn điên cuồng, như điên như dại đi tìm Hoàng thượng lý luận. Hoàng thượng tức giận, nhốt hắn vào ngục. Cha ta nói: "Dù làm như vậy, cũng chỉ là nhốt hắn lại, Hoàng thượng đối với Nhị Hoàng tử lòng có chút áy náy." Tại sao? Ta không cảm thấy Hoàng thượng có gì phải áy náy. Giang sơn là của ngài, ngài muốn cho ai thì cho ai. Cha ta vốn không muốn nói nhiều, nhưng thấy ta như một kẻ ngốc bào chữa cho Hoàng thượng. Ông nói: "Chắc chắn không thể nghĩ tốt cho Hoàng thượng quá, sẽ mắc sai lầm." Ông tiết lộ một bí mật hoàng thất, ông nói, Quý phi theo tháng lẽ ra phải sinh trước Thục phi, nhưng Hoàng thượng dùng thủ đoạn, khiến Thục phi sinh sớm hơn. Thục phi là mẹ của Đại hoàng tử. "Cái gì?" Ta sợ đến mức run run. Nữ nhân sinh con là bước qua cửa tử, Hoàng thượng lại muốn cho ai sinh sớm thì sinh sớm, đây là không coi mạng của phi tần ra gì. "Tiên hoàng để phòng ngừa các hoàng tử gà nhà bôi mặt đá nhau, định ra quy tắc, lập Trữ quân, hoặc là lập trưởng, hoặc là lập đích, có đích có trưởng thì lập trưởng." "Mẫu gia quý phi quá mức mạnh mẽ, Hoàng thượng e ngại. Không những cướp đi vị trí Hoàng hậu của bà, còn cướp đi vị trí trưởng tử của nhi tử bà."

Nhị hoàng tử âm hiểm, trong năm năm này lại càng thêm âm hiểm.

 

Hắn thậm chí tìm một mỹ nhân biết võ công, tìm cách đưa vào phủ thái tử, trở thành thị thiếp của thái tử, nhân lúc thái tử không phòng bị, chặt đứt chân của thái tử, loại chân mà nối lại cũng sẽ bị què.

 

Xong việc, mỹ nhân biến mất, Hoàng thượng vô cùng tức giận, mặc dù trong lòng ai cũng biết rõ ràng là do nhị hoàng tử làm, nhưng dù tìm thế nào cũng không tìm ra được dấu vết của nhị hoàng tử.

 

Thái tử không còn làm được Trữ quân.

 

Nhưng Hoàng thượng cũng không chọn nhị Hoàng tử.

 

Ngài nói, chọn Trữ quân chỉ có hai điều, hoặc là trưởng, hoặc là đích.

 

Trưởng không được, thì là đích.

 

Lục Hoàng tử, liền như vậy trở thành Tân Thái tử.

 

Nhị Hoàng tử hoàn toàn mất cơ hội, hắn điên cuồng, như điên như dại đi tìm Hoàng thượng lý luận.

 

Hoàng thượng tức giận, nhốt hắn vào ngục.

 

Cha ta nói:

 

"Dù làm như vậy, cũng chỉ là nhốt hắn lại, Hoàng thượng đối với Nhị Hoàng tử lòng có chút áy náy."

 

Tại sao?

 

Ta không cảm thấy Hoàng thượng có gì phải áy náy.

 

Giang sơn là của ngài, ngài muốn cho ai thì cho ai.

 

Cha ta vốn không muốn nói nhiều, nhưng thấy ta như một kẻ ngốc bào chữa cho Hoàng thượng.

 

Ông nói:

 

"Chắc chắn không thể nghĩ tốt cho Hoàng thượng quá, sẽ mắc sai lầm."

 

Ông tiết lộ một bí mật hoàng thất, ông nói, Quý phi theo tháng lẽ ra phải sinh trước Thục phi, nhưng Hoàng thượng dùng thủ đoạn, khiến Thục phi sinh sớm hơn. Thục phi là mẹ của Đại hoàng tử.

 

"Cái gì?"

 

Ta sợ đến mức run run.

 

Nữ nhân sinh con là bước qua cửa tử, Hoàng thượng lại muốn cho ai sinh sớm thì sinh sớm, đây là không coi mạng của phi tần ra gì.

 

"Tiên hoàng để phòng ngừa các hoàng tử gà nhà bôi mặt đá nhau, định ra quy tắc, lập Trữ quân, hoặc là lập trưởng, hoặc là lập đích, có đích có trưởng thì lập trưởng."

 

"Mẫu gia quý phi quá mức mạnh mẽ, Hoàng thượng e ngại. Không những cướp đi vị trí Hoàng hậu của bà, còn cướp đi vị trí trưởng tử của nhi tử bà."

Đánh Rơi Hôn Phu Lại Nhặt Được Hôn Phu MớiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài HướcTa tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông.   Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực.   Cụ thể đến mức nào?   Ngay khi ta vừa mới sinh ra, ông đã chọn cho ta một phu quân.   Ông nói, phu quân ta phải đáng tin cậy, hơn nữa phải nguyện ý chăm sóc ta, ở lại bên người ông.   Vì thế, ông nhận nuôi mười mấy cô nhi, cung cấp thức ăn, dạy võ thuật, còn mời các sư phụ dạy bọn họ đọc sách viết chữ.   Trải qua một năm quan sát, ông từ trong đó chọn ra Chử Minh Lãng.   Một thiếu niên tuấn tú hơn ta bảy tuổi.   Để tình cảm của chúng ta thêm sâu đậm, lúc ta một tuổi ông đã cho chúng ta định ra hôn ước.   Từ đó, Chử Minh Lãng tám tuổi bắt đầu gánh vác vai trò phu quân.   Chuyện đầu tiên sau khi nhận chức, chính là nắm tay ta, dạy ta tập đi.   Bởi vì Chử Minh Lãng là người đã tồn tại từ đầu.   Trong ý thức của ta, hắn giống như cha ta, là… Nhị hoàng tử âm hiểm, trong năm năm này lại càng thêm âm hiểm. Hắn thậm chí tìm một mỹ nhân biết võ công, tìm cách đưa vào phủ thái tử, trở thành thị thiếp của thái tử, nhân lúc thái tử không phòng bị, chặt đứt chân của thái tử, loại chân mà nối lại cũng sẽ bị què. Xong việc, mỹ nhân biến mất, Hoàng thượng vô cùng tức giận, mặc dù trong lòng ai cũng biết rõ ràng là do nhị hoàng tử làm, nhưng dù tìm thế nào cũng không tìm ra được dấu vết của nhị hoàng tử. Thái tử không còn làm được Trữ quân. Nhưng Hoàng thượng cũng không chọn nhị Hoàng tử. Ngài nói, chọn Trữ quân chỉ có hai điều, hoặc là trưởng, hoặc là đích. Trưởng không được, thì là đích. Lục Hoàng tử, liền như vậy trở thành Tân Thái tử. Nhị Hoàng tử hoàn toàn mất cơ hội, hắn điên cuồng, như điên như dại đi tìm Hoàng thượng lý luận. Hoàng thượng tức giận, nhốt hắn vào ngục. Cha ta nói: "Dù làm như vậy, cũng chỉ là nhốt hắn lại, Hoàng thượng đối với Nhị Hoàng tử lòng có chút áy náy." Tại sao? Ta không cảm thấy Hoàng thượng có gì phải áy náy. Giang sơn là của ngài, ngài muốn cho ai thì cho ai. Cha ta vốn không muốn nói nhiều, nhưng thấy ta như một kẻ ngốc bào chữa cho Hoàng thượng. Ông nói: "Chắc chắn không thể nghĩ tốt cho Hoàng thượng quá, sẽ mắc sai lầm." Ông tiết lộ một bí mật hoàng thất, ông nói, Quý phi theo tháng lẽ ra phải sinh trước Thục phi, nhưng Hoàng thượng dùng thủ đoạn, khiến Thục phi sinh sớm hơn. Thục phi là mẹ của Đại hoàng tử. "Cái gì?" Ta sợ đến mức run run. Nữ nhân sinh con là bước qua cửa tử, Hoàng thượng lại muốn cho ai sinh sớm thì sinh sớm, đây là không coi mạng của phi tần ra gì. "Tiên hoàng để phòng ngừa các hoàng tử gà nhà bôi mặt đá nhau, định ra quy tắc, lập Trữ quân, hoặc là lập trưởng, hoặc là lập đích, có đích có trưởng thì lập trưởng." "Mẫu gia quý phi quá mức mạnh mẽ, Hoàng thượng e ngại. Không những cướp đi vị trí Hoàng hậu của bà, còn cướp đi vị trí trưởng tử của nhi tử bà."

Chương 15