Lần đầu tiên tôi nhìn thấy thanh mai trúc mã của Lục Triết – Quý Dao là vào lúc chúng tôi đang giận nhau. Khó có được ngày cuối tuần, vậy mà anh lại mất tích cả đêm , một tin nhắn cũng không có. Sáng hôm sau, tôi không nhịn được mà gọi điện cho anh. Chuông đổ rất lâu mới có người bắt máy. Tôi hỏi: “Anh đi đâu vậy?” Đầu dây bên kia rất ồn, tiếng người qua lại hỗn tạp. Một lúc sau, có một giọng nữ trong trẻo, hoạt bát vang lên: “Ai gọi đó, Lục Triết?” Tiếng gió vù qua, hơi thở của Lục Triết rõ ràng khựng lại một nhịp. “…Bạn gái anh.” Bốn chữ ấy, không biết vì sao lại mang theo cảm xúc phúc tạp, mơ hồ, giống như rong rêu từ đáy biển sâu lặng lẽ trồi lên. Một lúc sau, Lục Triết lại nói: “Vợ ơi, thanh mai của anh đến chơi, anh đưa cô ấy về trường, tiện thể giới thiệu hai người làm quen.” Cô gái kia ở đầu dây bên kia cười mắng: “Biến đi, ai là thanh mai của ngươi, lão tử là ba ngươi mới đúng!” “Chậc,” Lục Triết khẽ cười, “Không biết là ai hồi nhỏ cứ đòi mượn bài tập hè của ta, hận không…
Tác giả: