Tác giả:

1. Ngàn năm sau khi chết đi, ta bỗng nhiên thức tỉnh một tia ý thức trong chính thi hài của mình. Đúng lúc đó, ta chứng kiến đạo lữ của mình, Nguyên Uyên, mang về một tiểu cô nương có dung mạo giống ta như đúc. Ngàn năm không gặp, hắn đã thay đổi nhiều đến vậy. Cẩn thận đến mức ngự kiếm còn dùng linh lực làm tấm chắn che gió cho nàng. Ta thầm thở dài: “Ai, trời muốn mưa, quả phụ phải gả chồng...” Mọi thứ cứ thế trôi qua, cho đến một ngày, ta tình cờ nghe thấy hắn thất thần nhìn tiểu cô nương ấy, thấp giọng gọi: “Chi Chi.” Tiểu cô nương ngước lên, vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Sư tôn? Chi Chi là ai? Ta và nàng giống nhau sao?” Nguyên Uyên nắm chặt tay, phất tay áo, lạnh nhạt đáp: “Không giống.” Rồi hắn quay người bỏ đi. Hắn nói dối. Tiểu cô nương này chẳng khác nào được đúc ra từ cùng một khuôn mẫu với ta. Ta còn chưa kịp cười lạnh thì đã thấy Từ La — chính là tiểu cô nương kia — hung hăng trợn mắt nhìn bóng dáng Nguyên Uyên mà “phi” một tiếng không tiếng động. Miệng nàng mấp máy làm khẩu hình…

Truyện chữ