Tác giả:

Năm đói khổ nhất.   Ta dùng cách hô hấp nhân tạo bằng miệng cứu Thiếu gia từ Quỷ Môn Quan trở về.   Chàng dạy ta đọc chữ viết chữ, ta cùng chàng thưởng thức sơn hào hải vị.   Thiếu gia ăn ít như mèo, dịu dàng nhìn cái bụng ngày một tròn căng của ta.   Cho đến khi Lâm gia bị tịch biên, cả nhà bị lưu đày đến Lĩnh Nam.   Ta không nỡ rời xa những ngày thần tiên được ăn no uống đủ, ôm chàng khóc thút thít.   "Lĩnh Nam có núi không?"   "Có."   "Lĩnh Nam có biển không?"   "Có."   Ồ, ta từ nhỏ lớn lên ở biển, mò cá bắt tôm là chuyện dễ như bỡn.   "Thiếu gia đừng sợ, lần này đổi lại ta nuôi chàng!"   1   Ta tên Giang Ngư.   Chưa tới tuổi cập kê, bị bán ba lần, chạm môi một lần.   Nhất thời cả gan lớn mật, cứu được thiếu gia Lâm phủ.   Thiếu gia môi hồng răng trắng, dáng vẻ tuấn tú, là người tình trong mộng của các tiểu thư Kinh thành.   Hai năm trước, chàng bị bệnh nặng, nằm liệt trên giường bệnh, không thể dậy nổi.   Lúc đó, ta đã bị bán vào phủ, trở thành nha hoàn quét dọn trong viện.   Thấy…

Chương 21: Chương 21

San Phẳng Núi NonTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngNăm đói khổ nhất.   Ta dùng cách hô hấp nhân tạo bằng miệng cứu Thiếu gia từ Quỷ Môn Quan trở về.   Chàng dạy ta đọc chữ viết chữ, ta cùng chàng thưởng thức sơn hào hải vị.   Thiếu gia ăn ít như mèo, dịu dàng nhìn cái bụng ngày một tròn căng của ta.   Cho đến khi Lâm gia bị tịch biên, cả nhà bị lưu đày đến Lĩnh Nam.   Ta không nỡ rời xa những ngày thần tiên được ăn no uống đủ, ôm chàng khóc thút thít.   "Lĩnh Nam có núi không?"   "Có."   "Lĩnh Nam có biển không?"   "Có."   Ồ, ta từ nhỏ lớn lên ở biển, mò cá bắt tôm là chuyện dễ như bỡn.   "Thiếu gia đừng sợ, lần này đổi lại ta nuôi chàng!"   1   Ta tên Giang Ngư.   Chưa tới tuổi cập kê, bị bán ba lần, chạm môi một lần.   Nhất thời cả gan lớn mật, cứu được thiếu gia Lâm phủ.   Thiếu gia môi hồng răng trắng, dáng vẻ tuấn tú, là người tình trong mộng của các tiểu thư Kinh thành.   Hai năm trước, chàng bị bệnh nặng, nằm liệt trên giường bệnh, không thể dậy nổi.   Lúc đó, ta đã bị bán vào phủ, trở thành nha hoàn quét dọn trong viện.   Thấy… Ta đại khái đoán được rồi. Tống Trân Châu dù có ngang ngược đến đâu, cũng khó mà quên được cảnh bị đàn ông lột váy, hôn khắp người. Đó là dấu ấn của sự nhục nhã và ph*ng đ*ng. Nếu bị người khác biết, trên đời này không có nữ tử nào chịu nổi lời đàm tiếu. Nhưng mà, kẻ đáng c.h.ế.t rõ ràng là tên cướp làm nhiều việc ác, thấy sắc nổi lòng tham kia chứ! Ta nhớ đến chuyện A Trân tỷ tỷ suýt bị dìm lồng heo, thế mà lại hơi lo Tống Trân Châu nghĩ quẩn. Đầu óc xoay chuyển một vòng. Ta cố ý cười nói. "Mấy ngày không gặp, cô vẫn là Tống Trân Châu kiêu ngạo tự phụ mà ta biết sao? "Vẻ rạng rỡ kiêu kỳ của cô đâu rồi? Chẳng qua chỉ là bị hải tặc bắt lên thuyền, đ.â.m hắn mấy nhát d.a.o thôi mà, sao lại tự dọa mình mất hết hồn vía thế? "Nhà cô tiền nhiều đến mức ba đời tiêu không hết, có thể kế thừa sản nghiệp kinh doanh, cũng có thể tìm một chàng rể ở rể về hầu hạ. "Có chí tiến thủ hơn thì còn có thể làm nữ phú hộ giàu nhất Lĩnh Nam. "Chút sóng gió nhỏ này có là gì? So với thuyền lớn thì chẳng thấm vào đâu." Tống Trân Châu sững sờ tại chỗ. Dường như không ngờ rằng, ta, "tình địch" này, lại không hề kể chuyện trên thuyền của nàng ta cho người khác biết, còn khuyên nàng ta phấn chấn lên. Hồi lâu sau, Tống Trân Châu bật khóc nức nở. "Ngươi nói đúng! Ta quá sợ hãi cảnh tượng m.á.u me đó." Tốt lắm, không phải là không cứu được. Ta cười nói. "Tống lão gia, xem ra ông phải đưa Tống tiểu thư đi cúng Thần Cây Đa, xua đuổi tà ma rồi." "Phải đi, phải đi." Thấy thần sắc Tống Trân Châu khá hơn nhiều so với lúc mới đến. Tống viên ngoại cảm động vô cùng, lập tức cho người mang thêm một xe kim ty yến Xiêm La đến tặng ta. Trước khi đi, Tống Trân Châu nhìn ta với ánh mắt biết ơn. Ta cũng nhìn nàng ta với ánh mắt biết ơn. Tống viên ngoại hào phóng quá. Lúc ở bến tàu nói chuyện với thương nhân ngoại quốc, ta đã biết kim ty yến Xiêm La có thể dùng làm đồ tiến cống. Một tổ năm mươi lạng. Đổi thành bạc, đủ nuôi Thiếu gia cả đời rồi. 52 Trung thu đến rồi, trên phố là cảnh tượng náo nhiệt ngút trời. Huệ Chi và Tuấn Tuấn đang rung cây quế trong sân, Tiểu Bạch vẫy đuôi hóng chuyện. Đoạn ma ma trải một tấm vải dưới gốc cây, hứng những cánh hoa rơi lả tả. Phu nhân nét mặt hiền hòa, giọng nói dịu dàng. "Hoa này vừa nhiều vừa thơm, làm bánh hoa quế chắc chắn sẽ rất ngon." Ta cười đáp lại. "Phu nhân nói phải, hôm nay nhất định phải làm nhiều một chút, cho Lão gia nếm thử." Bà véo mũi ta. "Biết ngay con hiếu thảo mà, làm đồ ăn ngon cũng nghĩ đến cha chồng tương lai." Mặt ta đỏ bừng. Huệ Chi nhảy chân sáo lấy giỏ tre, bỏ từng đóa hoa quế vào giỏ, ngẩng đầu nói. "A Ngư tỷ tỷ, khi nào tỷ làm tẩu tẩu của muội? "Tuấn Tuấn nói phong tục ở Lĩnh Nam, phải tặng tân nương những viên trân châu thật to thật lớn, muội muốn xem lắm." Trời nóng quá. Ta cố dùng tay quạt gió, che đi khuôn mặt đỏ bừng. Đôi mắt đen láy của Thiếu gia nhìn ta, cười mà không nói. Ta mặc kệ họ trêu chọc. Giúp Đoạn ma ma đổ gạo nếp và gạo tẻ vào cối đá, cầm chày gỗ, nhẹ nhàng giã. Sau đó cho hoa quế đã rửa sạch vào nước đường phèn đun nhỏ lửa, đợi nước dần chuyển sang màu vàng óng thì đổ bột gạo đã giã vào, nhào thành khối bột tròn trịa mũm mĩm, chia thành từng miếng nhỏ, nặn thành hình đẹp mắt. Xong xuôi, cho bánh vào xửng hấp, hương thơm nức mũi, bánh hoa quế mềm dẻo thơm ngọt. Gương mặt trắng như tuyết của Huệ Chi cong cong mày mắt, vừa ăn vừa tranh đi đưa cho Lâm lão gia, Tuấn Tuấn đuổi theo sau. Ánh mắt trìu mến của Phu nhân chuyển sang ta, rồi nhìn con trai, như đang ám chỉ điều gì đó.  53 Trăng sáng treo cao, gió biển thổi nhẹ. Thiếu gia đeo vòng hoa kết bằng hoa nhài lên cổ tay ta. Tay ta nằm gọn trong lòng bàn tay chàng. Nóng rực. Nóng đến mức ta muốn rút ra, nhưng chàng lại ôm càng chặt hơn. Chóp mũi chạm chóp mũi. Ta nghe Thiếu gia nói. "A Ngư, nàng có bằng lòng gả cho ta không?" Ta bất giác cúi đầu. "Chàng là Thiếu gia, đợi chuyện của Tam hoàng tử thành công, chắc chắn sẽ phải về Kinh thành." "Ta không phải Thiếu gia, ta là Lâm Hành Chi, là Hành Chi của A Ngư. "Sau này nàng ở đâu, ta cũng ở đó." Ta đỏ mặt vì ngượng. Chỉ cảm thấy thiếu niên trước mắt tựa như ánh trăng sáng. Chàng không chê thân phận của ta, còn đặt ta trong lòng, bảo ta sao không vui mừng? Ta gật đầu. Những nụ hôn rơi xuống tới tấp. "Lấy đây làm dấu, nàng không được đổi ý đâu đấy." Ta nhìn thấy cả bầu trời sao trong đôi mắt sâu thẳm của Lâm Hành Chi. Chúng ta nắm tay nhau về lại tiểu viện. Ánh trăng trong vắt, mái ngói xanh trên nóc nhà như được phủ một lớp đường sương. Phu nhân chuẩn bị khoai sọ, củ ấu, bánh trung thu, học theo bà cụ hàng xóm cúng chị Hằng. Nghe bà nói với Đoạn ma ma. "Đứa bé A Ngư này nhìn là biết có phúc khí, không biết con trai ta gặp vận may gì mà được nó cứu mạng những ba lần bảy lượt, mong con bé quãng đời còn lại thuận lợi bình an." "Phu nhân và gia đình đều là người tốt, A Ngư cũng là người tốt, cho nên mới có thể về chung một nhà."

Ta đại khái đoán được rồi.

 

Tống Trân Châu dù có ngang ngược đến đâu, cũng khó mà quên được cảnh bị đàn ông lột váy, hôn khắp người.

 

Đó là dấu ấn của sự nhục nhã và ph*ng đ*ng.

 

Nếu bị người khác biết, trên đời này không có nữ tử nào chịu nổi lời đàm tiếu.

 

Nhưng mà, kẻ đáng c.h.ế.t rõ ràng là tên cướp làm nhiều việc ác, thấy sắc nổi lòng tham kia chứ!

 

Ta nhớ đến chuyện A Trân tỷ tỷ suýt bị dìm lồng heo, thế mà lại hơi lo Tống Trân Châu nghĩ quẩn.

 

Đầu óc xoay chuyển một vòng.

 

Ta cố ý cười nói.

 

"Mấy ngày không gặp, cô vẫn là Tống Trân Châu kiêu ngạo tự phụ mà ta biết sao?

 

"Vẻ rạng rỡ kiêu kỳ của cô đâu rồi? Chẳng qua chỉ là bị hải tặc bắt lên thuyền, đ.â.m hắn mấy nhát d.a.o thôi mà, sao lại tự dọa mình mất hết hồn vía thế?

 

"Nhà cô tiền nhiều đến mức ba đời tiêu không hết, có thể kế thừa sản nghiệp kinh doanh, cũng có thể tìm một chàng rể ở rể về hầu hạ.

 

"Có chí tiến thủ hơn thì còn có thể làm nữ phú hộ giàu nhất Lĩnh Nam.

 

"Chút sóng gió nhỏ này có là gì? So với thuyền lớn thì chẳng thấm vào đâu."

 

Tống Trân Châu sững sờ tại chỗ.

 

Dường như không ngờ rằng, ta, "tình địch" này, lại không hề kể chuyện trên thuyền của nàng ta cho người khác biết, còn khuyên nàng ta phấn chấn lên.

 

Hồi lâu sau, Tống Trân Châu bật khóc nức nở.

 

"Ngươi nói đúng! Ta quá sợ hãi cảnh tượng m.á.u me đó."

 

Tốt lắm, không phải là không cứu được.

 

Ta cười nói.

 

"Tống lão gia, xem ra ông phải đưa Tống tiểu thư đi cúng Thần Cây Đa, xua đuổi tà ma rồi."

 

"Phải đi, phải đi."

 

Thấy thần sắc Tống Trân Châu khá hơn nhiều so với lúc mới đến.

 

Tống viên ngoại cảm động vô cùng, lập tức cho người mang thêm một xe kim ty yến Xiêm La đến tặng ta.

 

Trước khi đi, Tống Trân Châu nhìn ta với ánh mắt biết ơn.

 

Ta cũng nhìn nàng ta với ánh mắt biết ơn.

 

Tống viên ngoại hào phóng quá.

 

Lúc ở bến tàu nói chuyện với thương nhân ngoại quốc, ta đã biết kim ty yến Xiêm La có thể dùng làm đồ tiến cống.

 

Một tổ năm mươi lạng.

 

Đổi thành bạc, đủ nuôi Thiếu gia cả đời rồi.

 

52

 

Trung thu đến rồi, trên phố là cảnh tượng náo nhiệt ngút trời.

 

Huệ Chi và Tuấn Tuấn đang rung cây quế trong sân, Tiểu Bạch vẫy đuôi hóng chuyện.

 

Đoạn ma ma trải một tấm vải dưới gốc cây, hứng những cánh hoa rơi lả tả.

 

Phu nhân nét mặt hiền hòa, giọng nói dịu dàng.

 

"Hoa này vừa nhiều vừa thơm, làm bánh hoa quế chắc chắn sẽ rất ngon."

 

Ta cười đáp lại.

 

"Phu nhân nói phải, hôm nay nhất định phải làm nhiều một chút, cho Lão gia nếm thử."

 

Bà véo mũi ta.

 

"Biết ngay con hiếu thảo mà, làm đồ ăn ngon cũng nghĩ đến cha chồng tương lai."

 

Mặt ta đỏ bừng.

 

Huệ Chi nhảy chân sáo lấy giỏ tre, bỏ từng đóa hoa quế vào giỏ, ngẩng đầu nói.

 

"A Ngư tỷ tỷ, khi nào tỷ làm tẩu tẩu của muội?

 

"Tuấn Tuấn nói phong tục ở Lĩnh Nam, phải tặng tân nương những viên trân châu thật to thật lớn, muội muốn xem lắm."

 

Trời nóng quá.

 

Ta cố dùng tay quạt gió, che đi khuôn mặt đỏ bừng.

 

Đôi mắt đen láy của Thiếu gia nhìn ta, cười mà không nói.

 

Ta mặc kệ họ trêu chọc.

 

Giúp Đoạn ma ma đổ gạo nếp và gạo tẻ vào cối đá, cầm chày gỗ, nhẹ nhàng giã.

 

Sau đó cho hoa quế đã rửa sạch vào nước đường phèn đun nhỏ lửa, đợi nước dần chuyển sang màu vàng óng thì đổ bột gạo đã giã vào, nhào thành khối bột tròn trịa mũm mĩm, chia thành từng miếng nhỏ, nặn thành hình đẹp mắt.

 

Xong xuôi, cho bánh vào xửng hấp, hương thơm nức mũi, bánh hoa quế mềm dẻo thơm ngọt.

 

Gương mặt trắng như tuyết của Huệ Chi cong cong mày mắt, vừa ăn vừa tranh đi đưa cho Lâm lão gia, Tuấn Tuấn đuổi theo sau.

 

Ánh mắt trìu mến của Phu nhân chuyển sang ta, rồi nhìn con trai, như đang ám chỉ điều gì đó.

 

 

53

 

Trăng sáng treo cao, gió biển thổi nhẹ.

 

Thiếu gia đeo vòng hoa kết bằng hoa nhài lên cổ tay ta.

 

Tay ta nằm gọn trong lòng bàn tay chàng.

 

Nóng rực.

 

Nóng đến mức ta muốn rút ra, nhưng chàng lại ôm càng chặt hơn.

 

Chóp mũi chạm chóp mũi.

 

Ta nghe Thiếu gia nói.

 

"A Ngư, nàng có bằng lòng gả cho ta không?"

 

Ta bất giác cúi đầu.

 

"Chàng là Thiếu gia, đợi chuyện của Tam hoàng tử thành công, chắc chắn sẽ phải về Kinh thành."

 

"Ta không phải Thiếu gia, ta là Lâm Hành Chi, là Hành Chi của A Ngư.

 

"Sau này nàng ở đâu, ta cũng ở đó."

 

Ta đỏ mặt vì ngượng.

 

Chỉ cảm thấy thiếu niên trước mắt tựa như ánh trăng sáng.

 

Chàng không chê thân phận của ta, còn đặt ta trong lòng, bảo ta sao không vui mừng?

 

Ta gật đầu.

 

Những nụ hôn rơi xuống tới tấp.

 

"Lấy đây làm dấu, nàng không được đổi ý đâu đấy."

 

Ta nhìn thấy cả bầu trời sao trong đôi mắt sâu thẳm của Lâm Hành Chi.

 

Chúng ta nắm tay nhau về lại tiểu viện.

 

Ánh trăng trong vắt, mái ngói xanh trên nóc nhà như được phủ một lớp đường sương.

 

Phu nhân chuẩn bị khoai sọ, củ ấu, bánh trung thu, học theo bà cụ hàng xóm cúng chị Hằng.

 

Nghe bà nói với Đoạn ma ma.

 

"Đứa bé A Ngư này nhìn là biết có phúc khí, không biết con trai ta gặp vận may gì mà được nó cứu mạng những ba lần bảy lượt, mong con bé quãng đời còn lại thuận lợi bình an."

 

"Phu nhân và gia đình đều là người tốt, A Ngư cũng là người tốt, cho nên mới có thể về chung một nhà."

San Phẳng Núi NonTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngNăm đói khổ nhất.   Ta dùng cách hô hấp nhân tạo bằng miệng cứu Thiếu gia từ Quỷ Môn Quan trở về.   Chàng dạy ta đọc chữ viết chữ, ta cùng chàng thưởng thức sơn hào hải vị.   Thiếu gia ăn ít như mèo, dịu dàng nhìn cái bụng ngày một tròn căng của ta.   Cho đến khi Lâm gia bị tịch biên, cả nhà bị lưu đày đến Lĩnh Nam.   Ta không nỡ rời xa những ngày thần tiên được ăn no uống đủ, ôm chàng khóc thút thít.   "Lĩnh Nam có núi không?"   "Có."   "Lĩnh Nam có biển không?"   "Có."   Ồ, ta từ nhỏ lớn lên ở biển, mò cá bắt tôm là chuyện dễ như bỡn.   "Thiếu gia đừng sợ, lần này đổi lại ta nuôi chàng!"   1   Ta tên Giang Ngư.   Chưa tới tuổi cập kê, bị bán ba lần, chạm môi một lần.   Nhất thời cả gan lớn mật, cứu được thiếu gia Lâm phủ.   Thiếu gia môi hồng răng trắng, dáng vẻ tuấn tú, là người tình trong mộng của các tiểu thư Kinh thành.   Hai năm trước, chàng bị bệnh nặng, nằm liệt trên giường bệnh, không thể dậy nổi.   Lúc đó, ta đã bị bán vào phủ, trở thành nha hoàn quét dọn trong viện.   Thấy… Ta đại khái đoán được rồi. Tống Trân Châu dù có ngang ngược đến đâu, cũng khó mà quên được cảnh bị đàn ông lột váy, hôn khắp người. Đó là dấu ấn của sự nhục nhã và ph*ng đ*ng. Nếu bị người khác biết, trên đời này không có nữ tử nào chịu nổi lời đàm tiếu. Nhưng mà, kẻ đáng c.h.ế.t rõ ràng là tên cướp làm nhiều việc ác, thấy sắc nổi lòng tham kia chứ! Ta nhớ đến chuyện A Trân tỷ tỷ suýt bị dìm lồng heo, thế mà lại hơi lo Tống Trân Châu nghĩ quẩn. Đầu óc xoay chuyển một vòng. Ta cố ý cười nói. "Mấy ngày không gặp, cô vẫn là Tống Trân Châu kiêu ngạo tự phụ mà ta biết sao? "Vẻ rạng rỡ kiêu kỳ của cô đâu rồi? Chẳng qua chỉ là bị hải tặc bắt lên thuyền, đ.â.m hắn mấy nhát d.a.o thôi mà, sao lại tự dọa mình mất hết hồn vía thế? "Nhà cô tiền nhiều đến mức ba đời tiêu không hết, có thể kế thừa sản nghiệp kinh doanh, cũng có thể tìm một chàng rể ở rể về hầu hạ. "Có chí tiến thủ hơn thì còn có thể làm nữ phú hộ giàu nhất Lĩnh Nam. "Chút sóng gió nhỏ này có là gì? So với thuyền lớn thì chẳng thấm vào đâu." Tống Trân Châu sững sờ tại chỗ. Dường như không ngờ rằng, ta, "tình địch" này, lại không hề kể chuyện trên thuyền của nàng ta cho người khác biết, còn khuyên nàng ta phấn chấn lên. Hồi lâu sau, Tống Trân Châu bật khóc nức nở. "Ngươi nói đúng! Ta quá sợ hãi cảnh tượng m.á.u me đó." Tốt lắm, không phải là không cứu được. Ta cười nói. "Tống lão gia, xem ra ông phải đưa Tống tiểu thư đi cúng Thần Cây Đa, xua đuổi tà ma rồi." "Phải đi, phải đi." Thấy thần sắc Tống Trân Châu khá hơn nhiều so với lúc mới đến. Tống viên ngoại cảm động vô cùng, lập tức cho người mang thêm một xe kim ty yến Xiêm La đến tặng ta. Trước khi đi, Tống Trân Châu nhìn ta với ánh mắt biết ơn. Ta cũng nhìn nàng ta với ánh mắt biết ơn. Tống viên ngoại hào phóng quá. Lúc ở bến tàu nói chuyện với thương nhân ngoại quốc, ta đã biết kim ty yến Xiêm La có thể dùng làm đồ tiến cống. Một tổ năm mươi lạng. Đổi thành bạc, đủ nuôi Thiếu gia cả đời rồi. 52 Trung thu đến rồi, trên phố là cảnh tượng náo nhiệt ngút trời. Huệ Chi và Tuấn Tuấn đang rung cây quế trong sân, Tiểu Bạch vẫy đuôi hóng chuyện. Đoạn ma ma trải một tấm vải dưới gốc cây, hứng những cánh hoa rơi lả tả. Phu nhân nét mặt hiền hòa, giọng nói dịu dàng. "Hoa này vừa nhiều vừa thơm, làm bánh hoa quế chắc chắn sẽ rất ngon." Ta cười đáp lại. "Phu nhân nói phải, hôm nay nhất định phải làm nhiều một chút, cho Lão gia nếm thử." Bà véo mũi ta. "Biết ngay con hiếu thảo mà, làm đồ ăn ngon cũng nghĩ đến cha chồng tương lai." Mặt ta đỏ bừng. Huệ Chi nhảy chân sáo lấy giỏ tre, bỏ từng đóa hoa quế vào giỏ, ngẩng đầu nói. "A Ngư tỷ tỷ, khi nào tỷ làm tẩu tẩu của muội? "Tuấn Tuấn nói phong tục ở Lĩnh Nam, phải tặng tân nương những viên trân châu thật to thật lớn, muội muốn xem lắm." Trời nóng quá. Ta cố dùng tay quạt gió, che đi khuôn mặt đỏ bừng. Đôi mắt đen láy của Thiếu gia nhìn ta, cười mà không nói. Ta mặc kệ họ trêu chọc. Giúp Đoạn ma ma đổ gạo nếp và gạo tẻ vào cối đá, cầm chày gỗ, nhẹ nhàng giã. Sau đó cho hoa quế đã rửa sạch vào nước đường phèn đun nhỏ lửa, đợi nước dần chuyển sang màu vàng óng thì đổ bột gạo đã giã vào, nhào thành khối bột tròn trịa mũm mĩm, chia thành từng miếng nhỏ, nặn thành hình đẹp mắt. Xong xuôi, cho bánh vào xửng hấp, hương thơm nức mũi, bánh hoa quế mềm dẻo thơm ngọt. Gương mặt trắng như tuyết của Huệ Chi cong cong mày mắt, vừa ăn vừa tranh đi đưa cho Lâm lão gia, Tuấn Tuấn đuổi theo sau. Ánh mắt trìu mến của Phu nhân chuyển sang ta, rồi nhìn con trai, như đang ám chỉ điều gì đó.  53 Trăng sáng treo cao, gió biển thổi nhẹ. Thiếu gia đeo vòng hoa kết bằng hoa nhài lên cổ tay ta. Tay ta nằm gọn trong lòng bàn tay chàng. Nóng rực. Nóng đến mức ta muốn rút ra, nhưng chàng lại ôm càng chặt hơn. Chóp mũi chạm chóp mũi. Ta nghe Thiếu gia nói. "A Ngư, nàng có bằng lòng gả cho ta không?" Ta bất giác cúi đầu. "Chàng là Thiếu gia, đợi chuyện của Tam hoàng tử thành công, chắc chắn sẽ phải về Kinh thành." "Ta không phải Thiếu gia, ta là Lâm Hành Chi, là Hành Chi của A Ngư. "Sau này nàng ở đâu, ta cũng ở đó." Ta đỏ mặt vì ngượng. Chỉ cảm thấy thiếu niên trước mắt tựa như ánh trăng sáng. Chàng không chê thân phận của ta, còn đặt ta trong lòng, bảo ta sao không vui mừng? Ta gật đầu. Những nụ hôn rơi xuống tới tấp. "Lấy đây làm dấu, nàng không được đổi ý đâu đấy." Ta nhìn thấy cả bầu trời sao trong đôi mắt sâu thẳm của Lâm Hành Chi. Chúng ta nắm tay nhau về lại tiểu viện. Ánh trăng trong vắt, mái ngói xanh trên nóc nhà như được phủ một lớp đường sương. Phu nhân chuẩn bị khoai sọ, củ ấu, bánh trung thu, học theo bà cụ hàng xóm cúng chị Hằng. Nghe bà nói với Đoạn ma ma. "Đứa bé A Ngư này nhìn là biết có phúc khí, không biết con trai ta gặp vận may gì mà được nó cứu mạng những ba lần bảy lượt, mong con bé quãng đời còn lại thuận lợi bình an." "Phu nhân và gia đình đều là người tốt, A Ngư cũng là người tốt, cho nên mới có thể về chung một nhà."

Chương 21: Chương 21