Năm đói khổ nhất. Ta dùng cách hô hấp nhân tạo bằng miệng cứu Thiếu gia từ Quỷ Môn Quan trở về. Chàng dạy ta đọc chữ viết chữ, ta cùng chàng thưởng thức sơn hào hải vị. Thiếu gia ăn ít như mèo, dịu dàng nhìn cái bụng ngày một tròn căng của ta. Cho đến khi Lâm gia bị tịch biên, cả nhà bị lưu đày đến Lĩnh Nam. Ta không nỡ rời xa những ngày thần tiên được ăn no uống đủ, ôm chàng khóc thút thít. "Lĩnh Nam có núi không?" "Có." "Lĩnh Nam có biển không?" "Có." Ồ, ta từ nhỏ lớn lên ở biển, mò cá bắt tôm là chuyện dễ như bỡn. "Thiếu gia đừng sợ, lần này đổi lại ta nuôi chàng!" 1 Ta tên Giang Ngư. Chưa tới tuổi cập kê, bị bán ba lần, chạm môi một lần. Nhất thời cả gan lớn mật, cứu được thiếu gia Lâm phủ. Thiếu gia môi hồng răng trắng, dáng vẻ tuấn tú, là người tình trong mộng của các tiểu thư Kinh thành. Hai năm trước, chàng bị bệnh nặng, nằm liệt trên giường bệnh, không thể dậy nổi. Lúc đó, ta đã bị bán vào phủ, trở thành nha hoàn quét dọn trong viện. Thấy…
Chương 22: Chương 22
San Phẳng Núi NonTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngNăm đói khổ nhất. Ta dùng cách hô hấp nhân tạo bằng miệng cứu Thiếu gia từ Quỷ Môn Quan trở về. Chàng dạy ta đọc chữ viết chữ, ta cùng chàng thưởng thức sơn hào hải vị. Thiếu gia ăn ít như mèo, dịu dàng nhìn cái bụng ngày một tròn căng của ta. Cho đến khi Lâm gia bị tịch biên, cả nhà bị lưu đày đến Lĩnh Nam. Ta không nỡ rời xa những ngày thần tiên được ăn no uống đủ, ôm chàng khóc thút thít. "Lĩnh Nam có núi không?" "Có." "Lĩnh Nam có biển không?" "Có." Ồ, ta từ nhỏ lớn lên ở biển, mò cá bắt tôm là chuyện dễ như bỡn. "Thiếu gia đừng sợ, lần này đổi lại ta nuôi chàng!" 1 Ta tên Giang Ngư. Chưa tới tuổi cập kê, bị bán ba lần, chạm môi một lần. Nhất thời cả gan lớn mật, cứu được thiếu gia Lâm phủ. Thiếu gia môi hồng răng trắng, dáng vẻ tuấn tú, là người tình trong mộng của các tiểu thư Kinh thành. Hai năm trước, chàng bị bệnh nặng, nằm liệt trên giường bệnh, không thể dậy nổi. Lúc đó, ta đã bị bán vào phủ, trở thành nha hoàn quét dọn trong viện. Thấy… Nghe người ta khen sau lưng, ta cố gắng mím chặt khóe miệng đang cong lên vì đắc ý. Ta chọc chọc vào vạt áo Lâm Hành Chi, vô cùng cảm khái. "Ta từ nhỏ đã mồ côi, nhưng suốt chặng đường qua, đã gặp được rất nhiều người tốt." Bị bán đi bán lại ba lần, không những giữ được mạng nhỏ, còn gặp được Lâm gia lương thiện khoan dung, sao không khiến người ta trân trọng vô cùng. "Đó là vì A Ngư của ta, bản thân đã là một cô nương cực kỳ tốt rồi." 54 Phu nhân tìm Trịnh Tam Nương đến, hỏi về phong tục cưới hỏi ở Lĩnh Nam. Trịnh Tam Nương cười sảng khoái. “Lần đầu gặp A Ngư, ta đã thấy con bé như tiên nữ giáng trần, vừa xinh đẹp lại tốt bụng. “Phu nhân thì dịu dàng đức độ, lão gia đức cao vọng trọng, thiếu gia lại càng khí phách hiên ngang. Đúng là điển hình của gái có phúc vào nhà có phúc lớn mà.” Đây là muốn khen mình nở hoa luôn đây mà. Ngại c.h.ế.t đi được! Phu nhân tìm thợ thêu giỏi nhất gấp rút may chăn đệm và hỉ phục, áo cưới tân nương lấy lụa Thục cẩm làm nền, thêu lên đôi uyên ương biểu tượng cho trăm năm hòa hợp. Nam thúc tặng một bộ đồ trà men xanh gồm ba mươi sáu món, Trịnh Tam Nương thì mang vò Nữ nhi hồng đã cất giữ nhiều năm tới. Bà không có con gái, nên tiễn ta xuất giá, cũng là để thỏa cái thú được làm nhạc mẫu một lần. Trịnh Cường trêu ghẹo. “Tỷ à, tỷ quý A Ngư thế, sao không mang luôn vò rượu mơ ngâm mật rắn giấu dưới gầm giường đến đây?” “Chỉ có cậu là lắm mồm!” “Ái da! Muốn g.i.ế.c đệ đệ ruột hả! Đau!” Trịnh Cường lĩnh trọn một cú búng trán rõ kêu. Thứ sử không quên công lao của ta và Lâm Hành Chi, sai người mang đến bút tích mà giới hương thân thổ hào cầu còn không được. Mãnh Kha đại diện bộ lạc, tặng ta một đôi vòng bạc chạm khắc hoa văn trống đồng. Tống Trân Châu giàu nứt đố đổ vách, mang đến một chiếc tráp trang điểm đồi mồi khảm xà cừ và một chiếc gương đồng mạ vàng hình uyên ương. Chỉ là lúc nhìn ta, vẻ mặt nàng ấy cứ chua chua, không dám liếc nhìn Lâm Hành Chi thêm cái nào. 55 Ngày đón dâu. Lâm Hành Chi cưỡi con ngựa hồng táo cao lớn tuấn mã, mình vận cẩm bào đỏ thẫm, bên hông đeo ngọc bội, dáng vẻ anh tư hiên ngang. Chàng dẫn theo đoàn đón dâu đông đảo rầm rộ đến nhà Trịnh Tam Nương rước ta. Ta đầu đội phượng quan, mình khoác phượng bào, ngồi trên kiệu hoa, đi một vòng quanh thành. Về đến tiểu viện, Đoạn ma ma dán chữ Hỷ thật to lên cổng chính, cây quế được quấn những dải lụa ngũ sắc. Gió nhẹ thổi qua, lụa bay phấp phới, trông đẹp mắt vô cùng. Dưới bếp bận rộn túi bụi. A Trân tỷ tỷ làm cho ta hai mươi vò hàu muối để đãi khách, còn đang chỉ huy đầu bếp xử lý đám cua béo ngậy và cá vược tươi ngon mới đánh bắt. Ngồi trên giường, bộ áo cưới màu đỏ càng tôn lên làn da trắng ngần của ta. Huệ Chi dúi cho ta miếng chả cá. “Tẩu tẩu, mẫu thân sợ tẩu đói, ăn lót dạ đi ạ.” Ta véo véo khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của con bé, hít hít mũi. Chỉ ngửi mùi thơm thôi cũng biết tiệc cưới có món hào chiên giòn rụm, canh cá viên ngọt thanh. Thèm c.h.ế.t đi được. 56 Khách khứa lần lượt vào bàn. Lâm lão gia mời Thứ sử đại nhân ngồi bàn trên cùng trò chuyện, phu nhân thì nhiệt tình tiếp đãi các học trò của lão gia, tiếng nói của Tống viên ngoại và Nam thúc át cả tiếng sóng. Ta đang ăn vụng ngon lành thì nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào. “Tin khẩn của triều đình, phải lập tức trình lên cho Lâm thiếu gia.” Tim ta chợt thắt lại, trong đầu vụt qua vô số khả năng. Có người bàn tán. “Hay là chiến sự biên cương căng thẳng, hoặc là trong kinh thành xảy ra biến cố?” Sắc mặt Lâm Hành Chi lập tức trở nên nặng nề. “Thiên tử bệnh nặng, Lý Lẫm Tiêu bị thương nặng trên chiến trường, Tam hoàng tử triệu ta về kinh gấp.” Chàng không kịp nghĩ nhiều, vội vã đi về phía phòng tân hôn. “A Ngư, ta không muốn xa nàng trong ngày đại hỷ, nhưng đây là việc liên quan đến xã tắc.” Lâm Hành Chi tháo miếng ngọc tùy thân đưa cho ta, giọng trầm xuống. “Chỉ đưa cho một mình nương tử mà thôi.” Ta mân mê miếng ngọc ấm áp, nhìn khắp phòng dán đầy chữ Hỷ và hoa cắt giấy, hạ quyết tâm. “Hành Chi, chàng từng nói với ta, nước mất nhà tan, dân biết nương tựa vào đâu? “Chàng về kinh thành cũng được, nhưng phải mang ta theo.” “Ngoan nào.” Chàng dỗ ta như dỗ trẻ con. “Đợi xử lý xong việc, ta sẽ mang một hộc trân châu về đoàn tụ với nàng.”
Nghe người ta khen sau lưng, ta cố gắng mím chặt khóe miệng đang cong lên vì đắc ý.
Ta chọc chọc vào vạt áo Lâm Hành Chi, vô cùng cảm khái.
"Ta từ nhỏ đã mồ côi, nhưng suốt chặng đường qua, đã gặp được rất nhiều người tốt."
Bị bán đi bán lại ba lần, không những giữ được mạng nhỏ, còn gặp được Lâm gia lương thiện khoan dung, sao không khiến người ta trân trọng vô cùng.
"Đó là vì A Ngư của ta, bản thân đã là một cô nương cực kỳ tốt rồi."
54
Phu nhân tìm Trịnh Tam Nương đến, hỏi về phong tục cưới hỏi ở Lĩnh Nam.
Trịnh Tam Nương cười sảng khoái.
“Lần đầu gặp A Ngư, ta đã thấy con bé như tiên nữ giáng trần, vừa xinh đẹp lại tốt bụng.
“Phu nhân thì dịu dàng đức độ, lão gia đức cao vọng trọng, thiếu gia lại càng khí phách hiên ngang. Đúng là điển hình của gái có phúc vào nhà có phúc lớn mà.”
Đây là muốn khen mình nở hoa luôn đây mà.
Ngại c.h.ế.t đi được!
Phu nhân tìm thợ thêu giỏi nhất gấp rút may chăn đệm và hỉ phục, áo cưới tân nương lấy lụa Thục cẩm làm nền, thêu lên đôi uyên ương biểu tượng cho trăm năm hòa hợp.
Nam thúc tặng một bộ đồ trà men xanh gồm ba mươi sáu món, Trịnh Tam Nương thì mang vò Nữ nhi hồng đã cất giữ nhiều năm tới.
Bà không có con gái, nên tiễn ta xuất giá, cũng là để thỏa cái thú được làm nhạc mẫu một lần.
Trịnh Cường trêu ghẹo.
“Tỷ à, tỷ quý A Ngư thế, sao không mang luôn vò rượu mơ ngâm mật rắn giấu dưới gầm giường đến đây?”
“Chỉ có cậu là lắm mồm!”
“Ái da! Muốn g.i.ế.c đệ đệ ruột hả! Đau!”
Trịnh Cường lĩnh trọn một cú búng trán rõ kêu.
Thứ sử không quên công lao của ta và Lâm Hành Chi, sai người mang đến bút tích mà giới hương thân thổ hào cầu còn không được.
Mãnh Kha đại diện bộ lạc, tặng ta một đôi vòng bạc chạm khắc hoa văn trống đồng.
Tống Trân Châu giàu nứt đố đổ vách, mang đến một chiếc tráp trang điểm đồi mồi khảm xà cừ và một chiếc gương đồng mạ vàng hình uyên ương.
Chỉ là lúc nhìn ta, vẻ mặt nàng ấy cứ chua chua, không dám liếc nhìn Lâm Hành Chi thêm cái nào.
55
Ngày đón dâu.
Lâm Hành Chi cưỡi con ngựa hồng táo cao lớn tuấn mã, mình vận cẩm bào đỏ thẫm, bên hông đeo ngọc bội, dáng vẻ anh tư hiên ngang.
Chàng dẫn theo đoàn đón dâu đông đảo rầm rộ đến nhà Trịnh Tam Nương rước ta.
Ta đầu đội phượng quan, mình khoác phượng bào, ngồi trên kiệu hoa, đi một vòng quanh thành.
Về đến tiểu viện, Đoạn ma ma dán chữ Hỷ thật to lên cổng chính, cây quế được quấn những dải lụa ngũ sắc.
Gió nhẹ thổi qua, lụa bay phấp phới, trông đẹp mắt vô cùng.
Dưới bếp bận rộn túi bụi.
A Trân tỷ tỷ làm cho ta hai mươi vò hàu muối để đãi khách, còn đang chỉ huy đầu bếp xử lý đám cua béo ngậy và cá vược tươi ngon mới đánh bắt.
Ngồi trên giường, bộ áo cưới màu đỏ càng tôn lên làn da trắng ngần của ta.
Huệ Chi dúi cho ta miếng chả cá.
“Tẩu tẩu, mẫu thân sợ tẩu đói, ăn lót dạ đi ạ.”
Ta véo véo khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của con bé, hít hít mũi.
Chỉ ngửi mùi thơm thôi cũng biết tiệc cưới có món hào chiên giòn rụm, canh cá viên ngọt thanh.
Thèm c.h.ế.t đi được.
56
Khách khứa lần lượt vào bàn.
Lâm lão gia mời Thứ sử đại nhân ngồi bàn trên cùng trò chuyện, phu nhân thì nhiệt tình tiếp đãi các học trò của lão gia, tiếng nói của Tống viên ngoại và Nam thúc át cả tiếng sóng.
Ta đang ăn vụng ngon lành thì nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.
“Tin khẩn của triều đình, phải lập tức trình lên cho Lâm thiếu gia.”
Tim ta chợt thắt lại, trong đầu vụt qua vô số khả năng.
Có người bàn tán.
“Hay là chiến sự biên cương căng thẳng, hoặc là trong kinh thành xảy ra biến cố?”
Sắc mặt Lâm Hành Chi lập tức trở nên nặng nề.
“Thiên tử bệnh nặng, Lý Lẫm Tiêu bị thương nặng trên chiến trường, Tam hoàng tử triệu ta về kinh gấp.”
Chàng không kịp nghĩ nhiều, vội vã đi về phía phòng tân hôn.
“A Ngư, ta không muốn xa nàng trong ngày đại hỷ, nhưng đây là việc liên quan đến xã tắc.”
Lâm Hành Chi tháo miếng ngọc tùy thân đưa cho ta, giọng trầm xuống.
“Chỉ đưa cho một mình nương tử mà thôi.”
Ta mân mê miếng ngọc ấm áp, nhìn khắp phòng dán đầy chữ Hỷ và hoa cắt giấy, hạ quyết tâm.
“Hành Chi, chàng từng nói với ta, nước mất nhà tan, dân biết nương tựa vào đâu?
“Chàng về kinh thành cũng được, nhưng phải mang ta theo.”
“Ngoan nào.”
Chàng dỗ ta như dỗ trẻ con.
“Đợi xử lý xong việc, ta sẽ mang một hộc trân châu về đoàn tụ với nàng.”
San Phẳng Núi NonTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngNăm đói khổ nhất. Ta dùng cách hô hấp nhân tạo bằng miệng cứu Thiếu gia từ Quỷ Môn Quan trở về. Chàng dạy ta đọc chữ viết chữ, ta cùng chàng thưởng thức sơn hào hải vị. Thiếu gia ăn ít như mèo, dịu dàng nhìn cái bụng ngày một tròn căng của ta. Cho đến khi Lâm gia bị tịch biên, cả nhà bị lưu đày đến Lĩnh Nam. Ta không nỡ rời xa những ngày thần tiên được ăn no uống đủ, ôm chàng khóc thút thít. "Lĩnh Nam có núi không?" "Có." "Lĩnh Nam có biển không?" "Có." Ồ, ta từ nhỏ lớn lên ở biển, mò cá bắt tôm là chuyện dễ như bỡn. "Thiếu gia đừng sợ, lần này đổi lại ta nuôi chàng!" 1 Ta tên Giang Ngư. Chưa tới tuổi cập kê, bị bán ba lần, chạm môi một lần. Nhất thời cả gan lớn mật, cứu được thiếu gia Lâm phủ. Thiếu gia môi hồng răng trắng, dáng vẻ tuấn tú, là người tình trong mộng của các tiểu thư Kinh thành. Hai năm trước, chàng bị bệnh nặng, nằm liệt trên giường bệnh, không thể dậy nổi. Lúc đó, ta đã bị bán vào phủ, trở thành nha hoàn quét dọn trong viện. Thấy… Nghe người ta khen sau lưng, ta cố gắng mím chặt khóe miệng đang cong lên vì đắc ý. Ta chọc chọc vào vạt áo Lâm Hành Chi, vô cùng cảm khái. "Ta từ nhỏ đã mồ côi, nhưng suốt chặng đường qua, đã gặp được rất nhiều người tốt." Bị bán đi bán lại ba lần, không những giữ được mạng nhỏ, còn gặp được Lâm gia lương thiện khoan dung, sao không khiến người ta trân trọng vô cùng. "Đó là vì A Ngư của ta, bản thân đã là một cô nương cực kỳ tốt rồi." 54 Phu nhân tìm Trịnh Tam Nương đến, hỏi về phong tục cưới hỏi ở Lĩnh Nam. Trịnh Tam Nương cười sảng khoái. “Lần đầu gặp A Ngư, ta đã thấy con bé như tiên nữ giáng trần, vừa xinh đẹp lại tốt bụng. “Phu nhân thì dịu dàng đức độ, lão gia đức cao vọng trọng, thiếu gia lại càng khí phách hiên ngang. Đúng là điển hình của gái có phúc vào nhà có phúc lớn mà.” Đây là muốn khen mình nở hoa luôn đây mà. Ngại c.h.ế.t đi được! Phu nhân tìm thợ thêu giỏi nhất gấp rút may chăn đệm và hỉ phục, áo cưới tân nương lấy lụa Thục cẩm làm nền, thêu lên đôi uyên ương biểu tượng cho trăm năm hòa hợp. Nam thúc tặng một bộ đồ trà men xanh gồm ba mươi sáu món, Trịnh Tam Nương thì mang vò Nữ nhi hồng đã cất giữ nhiều năm tới. Bà không có con gái, nên tiễn ta xuất giá, cũng là để thỏa cái thú được làm nhạc mẫu một lần. Trịnh Cường trêu ghẹo. “Tỷ à, tỷ quý A Ngư thế, sao không mang luôn vò rượu mơ ngâm mật rắn giấu dưới gầm giường đến đây?” “Chỉ có cậu là lắm mồm!” “Ái da! Muốn g.i.ế.c đệ đệ ruột hả! Đau!” Trịnh Cường lĩnh trọn một cú búng trán rõ kêu. Thứ sử không quên công lao của ta và Lâm Hành Chi, sai người mang đến bút tích mà giới hương thân thổ hào cầu còn không được. Mãnh Kha đại diện bộ lạc, tặng ta một đôi vòng bạc chạm khắc hoa văn trống đồng. Tống Trân Châu giàu nứt đố đổ vách, mang đến một chiếc tráp trang điểm đồi mồi khảm xà cừ và một chiếc gương đồng mạ vàng hình uyên ương. Chỉ là lúc nhìn ta, vẻ mặt nàng ấy cứ chua chua, không dám liếc nhìn Lâm Hành Chi thêm cái nào. 55 Ngày đón dâu. Lâm Hành Chi cưỡi con ngựa hồng táo cao lớn tuấn mã, mình vận cẩm bào đỏ thẫm, bên hông đeo ngọc bội, dáng vẻ anh tư hiên ngang. Chàng dẫn theo đoàn đón dâu đông đảo rầm rộ đến nhà Trịnh Tam Nương rước ta. Ta đầu đội phượng quan, mình khoác phượng bào, ngồi trên kiệu hoa, đi một vòng quanh thành. Về đến tiểu viện, Đoạn ma ma dán chữ Hỷ thật to lên cổng chính, cây quế được quấn những dải lụa ngũ sắc. Gió nhẹ thổi qua, lụa bay phấp phới, trông đẹp mắt vô cùng. Dưới bếp bận rộn túi bụi. A Trân tỷ tỷ làm cho ta hai mươi vò hàu muối để đãi khách, còn đang chỉ huy đầu bếp xử lý đám cua béo ngậy và cá vược tươi ngon mới đánh bắt. Ngồi trên giường, bộ áo cưới màu đỏ càng tôn lên làn da trắng ngần của ta. Huệ Chi dúi cho ta miếng chả cá. “Tẩu tẩu, mẫu thân sợ tẩu đói, ăn lót dạ đi ạ.” Ta véo véo khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của con bé, hít hít mũi. Chỉ ngửi mùi thơm thôi cũng biết tiệc cưới có món hào chiên giòn rụm, canh cá viên ngọt thanh. Thèm c.h.ế.t đi được. 56 Khách khứa lần lượt vào bàn. Lâm lão gia mời Thứ sử đại nhân ngồi bàn trên cùng trò chuyện, phu nhân thì nhiệt tình tiếp đãi các học trò của lão gia, tiếng nói của Tống viên ngoại và Nam thúc át cả tiếng sóng. Ta đang ăn vụng ngon lành thì nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào. “Tin khẩn của triều đình, phải lập tức trình lên cho Lâm thiếu gia.” Tim ta chợt thắt lại, trong đầu vụt qua vô số khả năng. Có người bàn tán. “Hay là chiến sự biên cương căng thẳng, hoặc là trong kinh thành xảy ra biến cố?” Sắc mặt Lâm Hành Chi lập tức trở nên nặng nề. “Thiên tử bệnh nặng, Lý Lẫm Tiêu bị thương nặng trên chiến trường, Tam hoàng tử triệu ta về kinh gấp.” Chàng không kịp nghĩ nhiều, vội vã đi về phía phòng tân hôn. “A Ngư, ta không muốn xa nàng trong ngày đại hỷ, nhưng đây là việc liên quan đến xã tắc.” Lâm Hành Chi tháo miếng ngọc tùy thân đưa cho ta, giọng trầm xuống. “Chỉ đưa cho một mình nương tử mà thôi.” Ta mân mê miếng ngọc ấm áp, nhìn khắp phòng dán đầy chữ Hỷ và hoa cắt giấy, hạ quyết tâm. “Hành Chi, chàng từng nói với ta, nước mất nhà tan, dân biết nương tựa vào đâu? “Chàng về kinh thành cũng được, nhưng phải mang ta theo.” “Ngoan nào.” Chàng dỗ ta như dỗ trẻ con. “Đợi xử lý xong việc, ta sẽ mang một hộc trân châu về đoàn tụ với nàng.”