Vừa mở mắt ra, ta liền nhìn thấy dung nham cuồn cuộn khắp nơi. Hơi nóng hừng hực phả vào mặt, như thể muốn thiêu cháy da thịt ta. Phía sau, vô số tu sĩ khoác bạch bào vây kín xung quanh. Dẫn đầu là một thanh niên khoanh tay đứng thẳng, khuôn mặt đầy vẻ bi thương: “A Uyên, sao nàng phải làm đến mức này vì ta?” Bên cạnh hắn, một thiếu nữ vận váy hồng bĩu môi khinh thường: “Kinh Phong, với tu vi của nàng ta, căn bản không xứng với huynh. Được dùng làm vật tế để nhuốm m.á.u kiếm của huynh, cũng xem như là phúc phận rồi.” Những tu sĩ còn lại cũng đồng loạt hùa theo: “Đúng vậy, đường đường là nữ nhi của Nhị trưởng lão, lại chẳng chịu tu luyện, nay đã mười tám tuổi mà còn chưa Trúc Cơ, c.h.ế.t quách đi cho rồi!” “Thẩm Lê Uyên, mau nhảy xuống đi, còn chần chừ gì nữa!” Ánh mắt bọn họ sắc như dao, hệt như hổ rình mồi, chỉ chực ta lập tức nhảy xuống. Cảnh tượng trước mắt khiến ta sợ đến suýt tè ra quần. Ta vội vàng gọi hệ thống trong đầu, hoảng loạn hỏi: “Mới xuyên qua đã phải c.h.ế.t rồi sao?”…

Chương 6: Chương 6

Hãy Toả Sáng, Đừng Chỉ Được Chiếu RọiTác giả: Xuân Nhật Ức NhạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngVừa mở mắt ra, ta liền nhìn thấy dung nham cuồn cuộn khắp nơi. Hơi nóng hừng hực phả vào mặt, như thể muốn thiêu cháy da thịt ta. Phía sau, vô số tu sĩ khoác bạch bào vây kín xung quanh. Dẫn đầu là một thanh niên khoanh tay đứng thẳng, khuôn mặt đầy vẻ bi thương: “A Uyên, sao nàng phải làm đến mức này vì ta?” Bên cạnh hắn, một thiếu nữ vận váy hồng bĩu môi khinh thường: “Kinh Phong, với tu vi của nàng ta, căn bản không xứng với huynh. Được dùng làm vật tế để nhuốm m.á.u kiếm của huynh, cũng xem như là phúc phận rồi.” Những tu sĩ còn lại cũng đồng loạt hùa theo: “Đúng vậy, đường đường là nữ nhi của Nhị trưởng lão, lại chẳng chịu tu luyện, nay đã mười tám tuổi mà còn chưa Trúc Cơ, c.h.ế.t quách đi cho rồi!” “Thẩm Lê Uyên, mau nhảy xuống đi, còn chần chừ gì nữa!” Ánh mắt bọn họ sắc như dao, hệt như hổ rình mồi, chỉ chực ta lập tức nhảy xuống. Cảnh tượng trước mắt khiến ta sợ đến suýt tè ra quần. Ta vội vàng gọi hệ thống trong đầu, hoảng loạn hỏi: “Mới xuyên qua đã phải c.h.ế.t rồi sao?”… Mở mắt ra, chim hót hoa thơm.Đẹp đẽ đến mức cứ ngỡ mình đã lên thiên đường.Tất nhiên, sẽ còn đẹp hơn nữa nếu như ta không bị trói chặt như bánh chưng trên giường.“Toàn thân ngươi không có chỗ nào lành lặn cả. Ta đã dùng không ít linh dược cho ngươi rồi, đừng có lộn xộn nữa. Nếu để lại sẹo thì đừng có khóc!”Vịt Bay Lạc BầyTa khó nhọc đảo mắt, liền thấy ba người đang vây quanh giường.Người vừa lên tiếng là đại sư tỷ của Thanh Phong Kiếm Phái.Bên cạnh nàng, thiếu niên đứng giữa là tam sư huynh.Người còn lại, nhắm mắt dưỡng thần, là thất sư tỷ.Ngoài sân, có năm thiếu niên thiếu nữ đang luyện kiếm.Tính luôn ta…Đây chính là toàn bộ đệ tử còn lại của Thanh Phong Kiếm Phái.Trước kia, khi cha của nguyên chủ còn sống, Thanh Phong Kiếm Phái từng là một trong tứ đại tông môn.Nhưng từ khi Đồ Nhiễm Kiếm cắm xuống linh mạch sơn, tông môn mất đi ba tuyến linh mạch.Lâm Kinh Phong—kẻ có thiên phú cao nhất—liền đầu quân cho Vạn Kiếm Tông.Hắn không chỉ rời đi một mình, mà còn đào luôn một đám đệ tử có thiên phú xuất sắc nhất theo cùng.Người còn sót lại—Chỉ có những kẻ từng mang ơn cha ta, hoặc những người chướng mắt trước hành vi của Lâm Kinh Phong.Tam sư huynh thấy ta tỉnh, vui mừng nhào tới: “Tiểu sư muội! Muội thực sự rút được Đồ Nhiễm Kiếm sao?! Kiếm đâu rồi?”Thất sư tỷ nghe vậy, lập tức mở mắt, hừ lạnh: “Ngươi còn dám hỏi? Tất nhiên là bị đưa cho tên vong ân phụ nghĩa Lâm Kinh Phong rồi! Không thì ngươi nghĩ con ngốc Thẩm Lê Uyên mò lên linh mạch sơn làm gì?”Tam sư huynh thoáng chốc tắt nụ cười.Ánh mắt tối sầm lại: “Cũng phải. Kết giới của Thanh Phong Kiếm Phái, vốn chỉ có người trong tông môn chúng ta mới mở ra được. Nếu không nhờ tiểu sư muội tự tay mở kết giới, thì dù tu vi của Lâm Kinh Phong có cao đến đâu, hắn cũng chẳng dễ dàng lấy được thần kiếm.”Nhưng giây tiếp theo—Tam sư huynh lại nhanh chóng vui vẻ trở lại: “Thôi thì dù sao cũng mất kiếm rồi, nhưng linh mạch sơn đã khôi phục! Sau này chúng ta có thể tiếp tục tu luyện!”Đại sư tỷ lập tức lạnh mặt, gõ một cái lên đầu hắn:“Nghĩ hay nhỉ? Ngươi có biết câu ‘Bì phu vô tội, hoài bích kỳ tội’ không? Bây giờ Thanh Phong Kiếm Phái chỉ còn lại mấy đứa tu vi yếu ớt như chúng ta, lấy gì mà bảo vệ linh mạch sơn? Giữ được cái mạng là đã may mắn lắm rồi!”Nghe vậy, thất sư tỷ hung hăng trừng mắt lườm ta.Tam sư huynh thì siết chặt nắm tay, nghiến răng nói: “Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải bảo vệ Thanh Phong Kiếm Phái!” “Đúng vậy! Dù có chết, cũng không thể để tên cầm thú Lâm Kinh Phong được lợi!”

Mở mắt ra, chim hót hoa thơm.

Đẹp đẽ đến mức cứ ngỡ mình đã lên thiên đường.

Tất nhiên, sẽ còn đẹp hơn nữa nếu như ta không bị trói chặt như bánh chưng trên giường.

“Toàn thân ngươi không có chỗ nào lành lặn cả. Ta đã dùng không ít linh dược cho ngươi rồi, đừng có lộn xộn nữa. Nếu để lại sẹo thì đừng có khóc!”

Vịt Bay Lạc Bầy

Ta khó nhọc đảo mắt, liền thấy ba người đang vây quanh giường.

Người vừa lên tiếng là đại sư tỷ của Thanh Phong Kiếm Phái.

Bên cạnh nàng, thiếu niên đứng giữa là tam sư huynh.

Người còn lại, nhắm mắt dưỡng thần, là thất sư tỷ.

Ngoài sân, có năm thiếu niên thiếu nữ đang luyện kiếm.

Tính luôn ta…

Đây chính là toàn bộ đệ tử còn lại của Thanh Phong Kiếm Phái.

Trước kia, khi cha của nguyên chủ còn sống, Thanh Phong Kiếm Phái từng là một trong tứ đại tông môn.

Nhưng từ khi Đồ Nhiễm Kiếm cắm xuống linh mạch sơn, tông môn mất đi ba tuyến linh mạch.

Lâm Kinh Phong—kẻ có thiên phú cao nhất—liền đầu quân cho Vạn Kiếm Tông.

Hắn không chỉ rời đi một mình, mà còn đào luôn một đám đệ tử có thiên phú xuất sắc nhất theo cùng.

Người còn sót lại—

Chỉ có những kẻ từng mang ơn cha ta, hoặc những người chướng mắt trước hành vi của Lâm Kinh Phong.

Tam sư huynh thấy ta tỉnh, vui mừng nhào tới:

 “Tiểu sư muội! Muội thực sự rút được Đồ Nhiễm Kiếm sao?! Kiếm đâu rồi?”

Thất sư tỷ nghe vậy, lập tức mở mắt, hừ lạnh:

 “Ngươi còn dám hỏi? Tất nhiên là bị đưa cho tên vong ân phụ nghĩa Lâm Kinh Phong rồi! Không thì ngươi nghĩ con ngốc Thẩm Lê Uyên mò lên linh mạch sơn làm gì?”

Tam sư huynh thoáng chốc tắt nụ cười.

Ánh mắt tối sầm lại:

 “Cũng phải. Kết giới của Thanh Phong Kiếm Phái, vốn chỉ có người trong tông môn chúng ta mới mở ra được. Nếu không nhờ tiểu sư muội tự tay mở kết giới, thì dù tu vi của Lâm Kinh Phong có cao đến đâu, hắn cũng chẳng dễ dàng lấy được thần kiếm.”

Nhưng giây tiếp theo—

Tam sư huynh lại nhanh chóng vui vẻ trở lại:

 “Thôi thì dù sao cũng mất kiếm rồi, nhưng linh mạch sơn đã khôi phục! Sau này chúng ta có thể tiếp tục tu luyện!”

Đại sư tỷ lập tức lạnh mặt, gõ một cái lên đầu hắn:

“Nghĩ hay nhỉ? Ngươi có biết câu ‘Bì phu vô tội, hoài bích kỳ tội’ không? Bây giờ Thanh Phong Kiếm Phái chỉ còn lại mấy đứa tu vi yếu ớt như chúng ta, lấy gì mà bảo vệ linh mạch sơn? Giữ được cái mạng là đã may mắn lắm rồi!”

Nghe vậy, thất sư tỷ hung hăng trừng mắt lườm ta.

Tam sư huynh thì siết chặt nắm tay, nghiến răng nói:

 “Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải bảo vệ Thanh Phong Kiếm Phái!”

 “Đúng vậy! Dù có chết, cũng không thể để tên cầm thú Lâm Kinh Phong được lợi!”

Hãy Toả Sáng, Đừng Chỉ Được Chiếu RọiTác giả: Xuân Nhật Ức NhạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngVừa mở mắt ra, ta liền nhìn thấy dung nham cuồn cuộn khắp nơi. Hơi nóng hừng hực phả vào mặt, như thể muốn thiêu cháy da thịt ta. Phía sau, vô số tu sĩ khoác bạch bào vây kín xung quanh. Dẫn đầu là một thanh niên khoanh tay đứng thẳng, khuôn mặt đầy vẻ bi thương: “A Uyên, sao nàng phải làm đến mức này vì ta?” Bên cạnh hắn, một thiếu nữ vận váy hồng bĩu môi khinh thường: “Kinh Phong, với tu vi của nàng ta, căn bản không xứng với huynh. Được dùng làm vật tế để nhuốm m.á.u kiếm của huynh, cũng xem như là phúc phận rồi.” Những tu sĩ còn lại cũng đồng loạt hùa theo: “Đúng vậy, đường đường là nữ nhi của Nhị trưởng lão, lại chẳng chịu tu luyện, nay đã mười tám tuổi mà còn chưa Trúc Cơ, c.h.ế.t quách đi cho rồi!” “Thẩm Lê Uyên, mau nhảy xuống đi, còn chần chừ gì nữa!” Ánh mắt bọn họ sắc như dao, hệt như hổ rình mồi, chỉ chực ta lập tức nhảy xuống. Cảnh tượng trước mắt khiến ta sợ đến suýt tè ra quần. Ta vội vàng gọi hệ thống trong đầu, hoảng loạn hỏi: “Mới xuyên qua đã phải c.h.ế.t rồi sao?”… Mở mắt ra, chim hót hoa thơm.Đẹp đẽ đến mức cứ ngỡ mình đã lên thiên đường.Tất nhiên, sẽ còn đẹp hơn nữa nếu như ta không bị trói chặt như bánh chưng trên giường.“Toàn thân ngươi không có chỗ nào lành lặn cả. Ta đã dùng không ít linh dược cho ngươi rồi, đừng có lộn xộn nữa. Nếu để lại sẹo thì đừng có khóc!”Vịt Bay Lạc BầyTa khó nhọc đảo mắt, liền thấy ba người đang vây quanh giường.Người vừa lên tiếng là đại sư tỷ của Thanh Phong Kiếm Phái.Bên cạnh nàng, thiếu niên đứng giữa là tam sư huynh.Người còn lại, nhắm mắt dưỡng thần, là thất sư tỷ.Ngoài sân, có năm thiếu niên thiếu nữ đang luyện kiếm.Tính luôn ta…Đây chính là toàn bộ đệ tử còn lại của Thanh Phong Kiếm Phái.Trước kia, khi cha của nguyên chủ còn sống, Thanh Phong Kiếm Phái từng là một trong tứ đại tông môn.Nhưng từ khi Đồ Nhiễm Kiếm cắm xuống linh mạch sơn, tông môn mất đi ba tuyến linh mạch.Lâm Kinh Phong—kẻ có thiên phú cao nhất—liền đầu quân cho Vạn Kiếm Tông.Hắn không chỉ rời đi một mình, mà còn đào luôn một đám đệ tử có thiên phú xuất sắc nhất theo cùng.Người còn sót lại—Chỉ có những kẻ từng mang ơn cha ta, hoặc những người chướng mắt trước hành vi của Lâm Kinh Phong.Tam sư huynh thấy ta tỉnh, vui mừng nhào tới: “Tiểu sư muội! Muội thực sự rút được Đồ Nhiễm Kiếm sao?! Kiếm đâu rồi?”Thất sư tỷ nghe vậy, lập tức mở mắt, hừ lạnh: “Ngươi còn dám hỏi? Tất nhiên là bị đưa cho tên vong ân phụ nghĩa Lâm Kinh Phong rồi! Không thì ngươi nghĩ con ngốc Thẩm Lê Uyên mò lên linh mạch sơn làm gì?”Tam sư huynh thoáng chốc tắt nụ cười.Ánh mắt tối sầm lại: “Cũng phải. Kết giới của Thanh Phong Kiếm Phái, vốn chỉ có người trong tông môn chúng ta mới mở ra được. Nếu không nhờ tiểu sư muội tự tay mở kết giới, thì dù tu vi của Lâm Kinh Phong có cao đến đâu, hắn cũng chẳng dễ dàng lấy được thần kiếm.”Nhưng giây tiếp theo—Tam sư huynh lại nhanh chóng vui vẻ trở lại: “Thôi thì dù sao cũng mất kiếm rồi, nhưng linh mạch sơn đã khôi phục! Sau này chúng ta có thể tiếp tục tu luyện!”Đại sư tỷ lập tức lạnh mặt, gõ một cái lên đầu hắn:“Nghĩ hay nhỉ? Ngươi có biết câu ‘Bì phu vô tội, hoài bích kỳ tội’ không? Bây giờ Thanh Phong Kiếm Phái chỉ còn lại mấy đứa tu vi yếu ớt như chúng ta, lấy gì mà bảo vệ linh mạch sơn? Giữ được cái mạng là đã may mắn lắm rồi!”Nghe vậy, thất sư tỷ hung hăng trừng mắt lườm ta.Tam sư huynh thì siết chặt nắm tay, nghiến răng nói: “Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải bảo vệ Thanh Phong Kiếm Phái!” “Đúng vậy! Dù có chết, cũng không thể để tên cầm thú Lâm Kinh Phong được lợi!”

Chương 6: Chương 6