Vừa mở mắt ra, ta liền nhìn thấy dung nham cuồn cuộn khắp nơi. Hơi nóng hừng hực phả vào mặt, như thể muốn thiêu cháy da thịt ta. Phía sau, vô số tu sĩ khoác bạch bào vây kín xung quanh. Dẫn đầu là một thanh niên khoanh tay đứng thẳng, khuôn mặt đầy vẻ bi thương: “A Uyên, sao nàng phải làm đến mức này vì ta?” Bên cạnh hắn, một thiếu nữ vận váy hồng bĩu môi khinh thường: “Kinh Phong, với tu vi của nàng ta, căn bản không xứng với huynh. Được dùng làm vật tế để nhuốm m.á.u kiếm của huynh, cũng xem như là phúc phận rồi.” Những tu sĩ còn lại cũng đồng loạt hùa theo: “Đúng vậy, đường đường là nữ nhi của Nhị trưởng lão, lại chẳng chịu tu luyện, nay đã mười tám tuổi mà còn chưa Trúc Cơ, c.h.ế.t quách đi cho rồi!” “Thẩm Lê Uyên, mau nhảy xuống đi, còn chần chừ gì nữa!” Ánh mắt bọn họ sắc như dao, hệt như hổ rình mồi, chỉ chực ta lập tức nhảy xuống. Cảnh tượng trước mắt khiến ta sợ đến suýt tè ra quần. Ta vội vàng gọi hệ thống trong đầu, hoảng loạn hỏi: “Mới xuyên qua đã phải c.h.ế.t rồi sao?”…

Chương 13: Chương 13

Hãy Toả Sáng, Đừng Chỉ Được Chiếu RọiTác giả: Xuân Nhật Ức NhạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngVừa mở mắt ra, ta liền nhìn thấy dung nham cuồn cuộn khắp nơi. Hơi nóng hừng hực phả vào mặt, như thể muốn thiêu cháy da thịt ta. Phía sau, vô số tu sĩ khoác bạch bào vây kín xung quanh. Dẫn đầu là một thanh niên khoanh tay đứng thẳng, khuôn mặt đầy vẻ bi thương: “A Uyên, sao nàng phải làm đến mức này vì ta?” Bên cạnh hắn, một thiếu nữ vận váy hồng bĩu môi khinh thường: “Kinh Phong, với tu vi của nàng ta, căn bản không xứng với huynh. Được dùng làm vật tế để nhuốm m.á.u kiếm của huynh, cũng xem như là phúc phận rồi.” Những tu sĩ còn lại cũng đồng loạt hùa theo: “Đúng vậy, đường đường là nữ nhi của Nhị trưởng lão, lại chẳng chịu tu luyện, nay đã mười tám tuổi mà còn chưa Trúc Cơ, c.h.ế.t quách đi cho rồi!” “Thẩm Lê Uyên, mau nhảy xuống đi, còn chần chừ gì nữa!” Ánh mắt bọn họ sắc như dao, hệt như hổ rình mồi, chỉ chực ta lập tức nhảy xuống. Cảnh tượng trước mắt khiến ta sợ đến suýt tè ra quần. Ta vội vàng gọi hệ thống trong đầu, hoảng loạn hỏi: “Mới xuyên qua đã phải c.h.ế.t rồi sao?”… Vô biên vô tận một mảnh hỗn độn.Ta như thể đang đứng giữa vũ trụ, mãi mãi không nhìn thấy điểm cuối của bóng tối.Không biết đã trôi qua bao lâu…Trước mắt ta bỗng xuất hiện một căn nhà trúc.Một lão giả đội nón lá, tay xách cần câu, đang định ra ngoài.Thấy ta, ông rõ ràng sững người:“Ngươi từ đâu tới?”Ta chỉ tay lên trời:“Té xuống từ trên rừng.”Vịt Bay Lạc BầyLão giả cười ha hả:“Hai nghìn năm rồi, cuối cùng cũng có người xuống đây chơi với lão phu. Tiểu hữu, ngươi biết đánh cờ không?”Ta gật đầu như gà mổ thóc:“ Biết biết biết, không chỉ biết đánh cờ, ta còn có gà quay và rượu mạnh!”Ánh mắt lão giả “soạt” một cái sáng rực:“ Đã vậy thì mau mau vào nhà!”Ở phía bên kia, Lâm Kinh Phong vẫn chăm chăm nhìn chỗ ta vừa biến mất.Không hiểu sao, trong lòng hắn cứ thấy trống rỗng, như có thứ gì đó đang bị rút cạn.Hắn theo bản năng bước thêm mấy bước về phía gốc đại thụ.Nhưng lại bị Vương Tuyết Dao cản lại:“Kinh Phong ca ca, huynh làm gì thế? Chẳng lẽ muốn đuổi theo vào trong?”“ Thẩm Lê Uyên biến mất quá đột ngột, ta nghi có điều bất thường. Hơn nữa Đồ Nhiễm Kiếm vẫn còn trên người nàng.”Vương Tuyết Dao bật cười:“ Không cần lo, rừng Mê Chướng đầy yêu ma quỷ quái, có lẽ nàng ta đã bị hút vào trong rồi.Mà Đồ Nhiễm Kiếm khắc chế yêu ma, bọn chúng chắc chắn không thể giữ được. Chúng ta chỉ cần chờ Thẩm Lê Uyên bị yêu ma nuốt chửng, rồi vào rừng lấy kiếm là được.”Lâm Kinh Phong nhìn chằm chằm vào rừng Mê Chướng đầy ma khí thật lâu.Mật cảnh này tuy chỉ cho phép tu sĩ Kim Đan kỳ trở xuống tiến vào, nhưng không có nghĩa là chỗ nào cũng an toàn.Ví như rừng Mê Chướng này, ngay cả hắn cũng không dám chắc có thể nguyên vẹn bước ra.Đành phải đợi.Nghĩ vậy, hắn liền trấn an Vương Tuyết Dao ngồi xuống, hai người bắt đầu tọa thiền ngay tại chỗ, chờ thời cơ như rình thỏ bên gốc cây.

Vô biên vô tận một mảnh hỗn độn.

Ta như thể đang đứng giữa vũ trụ, mãi mãi không nhìn thấy điểm cuối của bóng tối.

Không biết đã trôi qua bao lâu…

Trước mắt ta bỗng xuất hiện một căn nhà trúc.

Một lão giả đội nón lá, tay xách cần câu, đang định ra ngoài.

Thấy ta, ông rõ ràng sững người:

“Ngươi từ đâu tới?”

Ta chỉ tay lên trời:

“Té xuống từ trên rừng.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Lão giả cười ha hả:

“Hai nghìn năm rồi, cuối cùng cũng có người xuống đây chơi với lão phu. Tiểu hữu, ngươi biết đánh cờ không?”

Ta gật đầu như gà mổ thóc:

“ Biết biết biết, không chỉ biết đánh cờ, ta còn có gà quay và rượu mạnh!”

Ánh mắt lão giả “soạt” một cái sáng rực:

“ Đã vậy thì mau mau vào nhà!”

Ở phía bên kia, Lâm Kinh Phong vẫn chăm chăm nhìn chỗ ta vừa biến mất.

Không hiểu sao, trong lòng hắn cứ thấy trống rỗng, như có thứ gì đó đang bị rút cạn.

Hắn theo bản năng bước thêm mấy bước về phía gốc đại thụ.

Nhưng lại bị Vương Tuyết Dao cản lại:

“Kinh Phong ca ca, huynh làm gì thế? Chẳng lẽ muốn đuổi theo vào trong?”

“ Thẩm Lê Uyên biến mất quá đột ngột, ta nghi có điều bất thường. Hơn nữa Đồ Nhiễm Kiếm vẫn còn trên người nàng.”

Vương Tuyết Dao bật cười:

“ Không cần lo, rừng Mê Chướng đầy yêu ma quỷ quái, có lẽ nàng ta đã bị hút vào trong rồi.

Mà Đồ Nhiễm Kiếm khắc chế yêu ma, bọn chúng chắc chắn không thể giữ được. Chúng ta chỉ cần chờ Thẩm Lê Uyên bị yêu ma nuốt chửng, rồi vào rừng lấy kiếm là được.”

Lâm Kinh Phong nhìn chằm chằm vào rừng Mê Chướng đầy ma khí thật lâu.

Mật cảnh này tuy chỉ cho phép tu sĩ Kim Đan kỳ trở xuống tiến vào, nhưng không có nghĩa là chỗ nào cũng an toàn.

Ví như rừng Mê Chướng này, ngay cả hắn cũng không dám chắc có thể nguyên vẹn bước ra.

Đành phải đợi.

Nghĩ vậy, hắn liền trấn an Vương Tuyết Dao ngồi xuống, hai người bắt đầu tọa thiền ngay tại chỗ, chờ thời cơ như rình thỏ bên gốc cây.

Hãy Toả Sáng, Đừng Chỉ Được Chiếu RọiTác giả: Xuân Nhật Ức NhạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngVừa mở mắt ra, ta liền nhìn thấy dung nham cuồn cuộn khắp nơi. Hơi nóng hừng hực phả vào mặt, như thể muốn thiêu cháy da thịt ta. Phía sau, vô số tu sĩ khoác bạch bào vây kín xung quanh. Dẫn đầu là một thanh niên khoanh tay đứng thẳng, khuôn mặt đầy vẻ bi thương: “A Uyên, sao nàng phải làm đến mức này vì ta?” Bên cạnh hắn, một thiếu nữ vận váy hồng bĩu môi khinh thường: “Kinh Phong, với tu vi của nàng ta, căn bản không xứng với huynh. Được dùng làm vật tế để nhuốm m.á.u kiếm của huynh, cũng xem như là phúc phận rồi.” Những tu sĩ còn lại cũng đồng loạt hùa theo: “Đúng vậy, đường đường là nữ nhi của Nhị trưởng lão, lại chẳng chịu tu luyện, nay đã mười tám tuổi mà còn chưa Trúc Cơ, c.h.ế.t quách đi cho rồi!” “Thẩm Lê Uyên, mau nhảy xuống đi, còn chần chừ gì nữa!” Ánh mắt bọn họ sắc như dao, hệt như hổ rình mồi, chỉ chực ta lập tức nhảy xuống. Cảnh tượng trước mắt khiến ta sợ đến suýt tè ra quần. Ta vội vàng gọi hệ thống trong đầu, hoảng loạn hỏi: “Mới xuyên qua đã phải c.h.ế.t rồi sao?”… Vô biên vô tận một mảnh hỗn độn.Ta như thể đang đứng giữa vũ trụ, mãi mãi không nhìn thấy điểm cuối của bóng tối.Không biết đã trôi qua bao lâu…Trước mắt ta bỗng xuất hiện một căn nhà trúc.Một lão giả đội nón lá, tay xách cần câu, đang định ra ngoài.Thấy ta, ông rõ ràng sững người:“Ngươi từ đâu tới?”Ta chỉ tay lên trời:“Té xuống từ trên rừng.”Vịt Bay Lạc BầyLão giả cười ha hả:“Hai nghìn năm rồi, cuối cùng cũng có người xuống đây chơi với lão phu. Tiểu hữu, ngươi biết đánh cờ không?”Ta gật đầu như gà mổ thóc:“ Biết biết biết, không chỉ biết đánh cờ, ta còn có gà quay và rượu mạnh!”Ánh mắt lão giả “soạt” một cái sáng rực:“ Đã vậy thì mau mau vào nhà!”Ở phía bên kia, Lâm Kinh Phong vẫn chăm chăm nhìn chỗ ta vừa biến mất.Không hiểu sao, trong lòng hắn cứ thấy trống rỗng, như có thứ gì đó đang bị rút cạn.Hắn theo bản năng bước thêm mấy bước về phía gốc đại thụ.Nhưng lại bị Vương Tuyết Dao cản lại:“Kinh Phong ca ca, huynh làm gì thế? Chẳng lẽ muốn đuổi theo vào trong?”“ Thẩm Lê Uyên biến mất quá đột ngột, ta nghi có điều bất thường. Hơn nữa Đồ Nhiễm Kiếm vẫn còn trên người nàng.”Vương Tuyết Dao bật cười:“ Không cần lo, rừng Mê Chướng đầy yêu ma quỷ quái, có lẽ nàng ta đã bị hút vào trong rồi.Mà Đồ Nhiễm Kiếm khắc chế yêu ma, bọn chúng chắc chắn không thể giữ được. Chúng ta chỉ cần chờ Thẩm Lê Uyên bị yêu ma nuốt chửng, rồi vào rừng lấy kiếm là được.”Lâm Kinh Phong nhìn chằm chằm vào rừng Mê Chướng đầy ma khí thật lâu.Mật cảnh này tuy chỉ cho phép tu sĩ Kim Đan kỳ trở xuống tiến vào, nhưng không có nghĩa là chỗ nào cũng an toàn.Ví như rừng Mê Chướng này, ngay cả hắn cũng không dám chắc có thể nguyên vẹn bước ra.Đành phải đợi.Nghĩ vậy, hắn liền trấn an Vương Tuyết Dao ngồi xuống, hai người bắt đầu tọa thiền ngay tại chỗ, chờ thời cơ như rình thỏ bên gốc cây.

Chương 13: Chương 13