Vừa mở mắt ra, ta liền nhìn thấy dung nham cuồn cuộn khắp nơi. Hơi nóng hừng hực phả vào mặt, như thể muốn thiêu cháy da thịt ta. Phía sau, vô số tu sĩ khoác bạch bào vây kín xung quanh. Dẫn đầu là một thanh niên khoanh tay đứng thẳng, khuôn mặt đầy vẻ bi thương: “A Uyên, sao nàng phải làm đến mức này vì ta?” Bên cạnh hắn, một thiếu nữ vận váy hồng bĩu môi khinh thường: “Kinh Phong, với tu vi của nàng ta, căn bản không xứng với huynh. Được dùng làm vật tế để nhuốm m.á.u kiếm của huynh, cũng xem như là phúc phận rồi.” Những tu sĩ còn lại cũng đồng loạt hùa theo: “Đúng vậy, đường đường là nữ nhi của Nhị trưởng lão, lại chẳng chịu tu luyện, nay đã mười tám tuổi mà còn chưa Trúc Cơ, c.h.ế.t quách đi cho rồi!” “Thẩm Lê Uyên, mau nhảy xuống đi, còn chần chừ gì nữa!” Ánh mắt bọn họ sắc như dao, hệt như hổ rình mồi, chỉ chực ta lập tức nhảy xuống. Cảnh tượng trước mắt khiến ta sợ đến suýt tè ra quần. Ta vội vàng gọi hệ thống trong đầu, hoảng loạn hỏi: “Mới xuyên qua đã phải c.h.ế.t rồi sao?”…

Chương 14: Chương 14

Hãy Toả Sáng, Đừng Chỉ Được Chiếu RọiTác giả: Xuân Nhật Ức NhạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngVừa mở mắt ra, ta liền nhìn thấy dung nham cuồn cuộn khắp nơi. Hơi nóng hừng hực phả vào mặt, như thể muốn thiêu cháy da thịt ta. Phía sau, vô số tu sĩ khoác bạch bào vây kín xung quanh. Dẫn đầu là một thanh niên khoanh tay đứng thẳng, khuôn mặt đầy vẻ bi thương: “A Uyên, sao nàng phải làm đến mức này vì ta?” Bên cạnh hắn, một thiếu nữ vận váy hồng bĩu môi khinh thường: “Kinh Phong, với tu vi của nàng ta, căn bản không xứng với huynh. Được dùng làm vật tế để nhuốm m.á.u kiếm của huynh, cũng xem như là phúc phận rồi.” Những tu sĩ còn lại cũng đồng loạt hùa theo: “Đúng vậy, đường đường là nữ nhi của Nhị trưởng lão, lại chẳng chịu tu luyện, nay đã mười tám tuổi mà còn chưa Trúc Cơ, c.h.ế.t quách đi cho rồi!” “Thẩm Lê Uyên, mau nhảy xuống đi, còn chần chừ gì nữa!” Ánh mắt bọn họ sắc như dao, hệt như hổ rình mồi, chỉ chực ta lập tức nhảy xuống. Cảnh tượng trước mắt khiến ta sợ đến suýt tè ra quần. Ta vội vàng gọi hệ thống trong đầu, hoảng loạn hỏi: “Mới xuyên qua đã phải c.h.ế.t rồi sao?”… Ta cũng không nhớ đã đánh cờ với lão già kia bao lâu rồi.Chỉ biết rằng gà quay thì ăn sạch, rượu mạnh thì uống cạn, còn ta thì—chẳng thắng nổi một ván nào.Ván cuối cùng, lão có vẻ hơi bực:“ Trình cờ của ngươi quá kém, căn bản không phải đối thủ của lão phu, quay về đi!”Ta chỉ tay lên bàn cờ, khóe môi cong cong như cười mà không cười:“ Thật sao? Ngài nhìn lại xem?”Lão liếc mắt nhìn.Chỉ thấy đám quân đen vốn tưởng nắm chắc phần thắng, nay vì một bước xoay chuyển của quân trắng mà bị vây kín toàn bộ.Lão tức đến bật cười, “bốp” một tiếng ném đám quân đen xuống đất:“ Cũng có tí khôn vặt, coi như ngươi thắng. Thứ ngươi muốn, nằm trên cái bàn vuông kia, tự đi lấy đi.”Ta vội vàng quỳ xuống bái tạ.Đến khi ngẩng đầu lên, lão đã chẳng thấy đâu.Chỉ còn lại một chiếc hộp màu xanh biếc nằm trên bàn.Ta ôm lấy sự kích động trong lòng, cẩn thận nâng hộp lên.Đúng lúc này, cái hệ thống biến mất bấy lâu nay cuối cùng cũng chịu ló mặt:“ Ký chủ, theo nguyên tác thì đây là cơ duyên của nam chính, nếu cô cướp mất, hắn sẽ hận cô cả đời đấy.”Ta nhướn mày:“ Vậy thì càng tốt chứ sao?Hận còn lâu dài hơn yêu nhiều.”Ta không đợi được nữa, lập tức mở hộp ra!Một luồng khói xanh nhẹ nhàng bay ra, chui thẳng vào giữa trán ta.Ta chỉ cảm thấy đầu óc mình vốn mơ hồ hỗn loạn, bỗng dưng được xoa dịu.Vô số tâm pháp, kiếm thuật mà ta chưa từng tiếp xúc qua, như được khắc sâu vào não ta.Giống như… chúng vốn thuộc về ta vậy.Đúng lúc ấy—Trời long đất lở.Ta kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy cảnh núi non hữu tình xung quanh bắt đầu sụp đổ, từng luồng ma khí tràn ra tứ phía.“ Hệ thống, chuyện gì thế này?!”Vì đã lên chung “con thuyền cướp kịch bản” với ta, hệ thống giờ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo, miễn cưỡng giải thích:“ Thế giới nhỏ này là ảo cảnh do thượng cổ đại năng dựng nên. Nay thần thức của đại năng đã dung hợp với cô, kết giới ảo cảnh sụp đổ, yêu ma trong rừng Mê Chướng sắp tràn vào rồi.”Nó ngừng một lát, âm thanh máy móc thậm chí mang theo chút oán trách:“ Đã bảo để cô c.h.ế.t trong dung nham từ đầu, chẳng phải nhiệm vụ đã xong rồi sao?”Ý là—ta sắp phải đối mặt với cái c.h.ế.t một lần nữa.Dù sao thì, thân thể phàm nhân của ta… cũng không đủ cho đám ma vật kia nhét kẽ răng.Nhưng ta bỗng nghĩ ra gì đó.Khóe môi khẽ nhếch, lộ ra nụ cười tà ác:“Nhìn cho kỹ, màn này chỉ diễn một lần thôi đấy.”Dứt lời, ta đột ngột rút ra Tử Hồn Liên, miệng niệm chú.Một luồng thanh quang chợt lóe lên, Lâm Kinh Phong đang ngồi thiền ngoài rừng Mê Chướng lập tức bị kéo vào, hoàn toàn không kịp phản ứng.Vịt Bay Lạc BầyKhoảnh khắc bốn mắt giao nhau—Trên gương mặt hắn, chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.

Ta cũng không nhớ đã đánh cờ với lão già kia bao lâu rồi.

Chỉ biết rằng gà quay thì ăn sạch, rượu mạnh thì uống cạn, còn ta thì—chẳng thắng nổi một ván nào.

Ván cuối cùng, lão có vẻ hơi bực:

“ Trình cờ của ngươi quá kém, căn bản không phải đối thủ của lão phu, quay về đi!”

Ta chỉ tay lên bàn cờ, khóe môi cong cong như cười mà không cười:

“ Thật sao? Ngài nhìn lại xem?”

Lão liếc mắt nhìn.

Chỉ thấy đám quân đen vốn tưởng nắm chắc phần thắng, nay vì một bước xoay chuyển của quân trắng mà bị vây kín toàn bộ.

Lão tức đến bật cười, “bốp” một tiếng ném đám quân đen xuống đất:

“ Cũng có tí khôn vặt, coi như ngươi thắng. Thứ ngươi muốn, nằm trên cái bàn vuông kia, tự đi lấy đi.”

Ta vội vàng quỳ xuống bái tạ.

Đến khi ngẩng đầu lên, lão đã chẳng thấy đâu.

Chỉ còn lại một chiếc hộp màu xanh biếc nằm trên bàn.

Ta ôm lấy sự kích động trong lòng, cẩn thận nâng hộp lên.

Đúng lúc này, cái hệ thống biến mất bấy lâu nay cuối cùng cũng chịu ló mặt:

“ Ký chủ, theo nguyên tác thì đây là cơ duyên của nam chính, nếu cô cướp mất, hắn sẽ hận cô cả đời đấy.”

Ta nhướn mày:

“ Vậy thì càng tốt chứ sao?

Hận còn lâu dài hơn yêu nhiều.”

Ta không đợi được nữa, lập tức mở hộp ra!

Một luồng khói xanh nhẹ nhàng bay ra, chui thẳng vào giữa trán ta.

Ta chỉ cảm thấy đầu óc mình vốn mơ hồ hỗn loạn, bỗng dưng được xoa dịu.

Vô số tâm pháp, kiếm thuật mà ta chưa từng tiếp xúc qua, như được khắc sâu vào não ta.

Giống như… chúng vốn thuộc về ta vậy.

Đúng lúc ấy—

Trời long đất lở.

Ta kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy cảnh núi non hữu tình xung quanh bắt đầu sụp đổ, từng luồng ma khí tràn ra tứ phía.

“ Hệ thống, chuyện gì thế này?!”

Vì đã lên chung “con thuyền cướp kịch bản” với ta, hệ thống giờ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo, miễn cưỡng giải thích:

“ Thế giới nhỏ này là ảo cảnh do thượng cổ đại năng dựng nên. Nay thần thức của đại năng đã dung hợp với cô, kết giới ảo cảnh sụp đổ, yêu ma trong rừng Mê Chướng sắp tràn vào rồi.”

Nó ngừng một lát, âm thanh máy móc thậm chí mang theo chút oán trách:

“ Đã bảo để cô c.h.ế.t trong dung nham từ đầu, chẳng phải nhiệm vụ đã xong rồi sao?”

Ý là—ta sắp phải đối mặt với cái c.h.ế.t một lần nữa.

Dù sao thì, thân thể phàm nhân của ta… cũng không đủ cho đám ma vật kia nhét kẽ răng.

Nhưng ta bỗng nghĩ ra gì đó.

Khóe môi khẽ nhếch, lộ ra nụ cười tà ác:

“Nhìn cho kỹ, màn này chỉ diễn một lần thôi đấy.”

Dứt lời, ta đột ngột rút ra Tử Hồn Liên, miệng niệm chú.

Một luồng thanh quang chợt lóe lên, Lâm Kinh Phong đang ngồi thiền ngoài rừng Mê Chướng lập tức bị kéo vào, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Vịt Bay Lạc Bầy

Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau—

Trên gương mặt hắn, chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.

Hãy Toả Sáng, Đừng Chỉ Được Chiếu RọiTác giả: Xuân Nhật Ức NhạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngVừa mở mắt ra, ta liền nhìn thấy dung nham cuồn cuộn khắp nơi. Hơi nóng hừng hực phả vào mặt, như thể muốn thiêu cháy da thịt ta. Phía sau, vô số tu sĩ khoác bạch bào vây kín xung quanh. Dẫn đầu là một thanh niên khoanh tay đứng thẳng, khuôn mặt đầy vẻ bi thương: “A Uyên, sao nàng phải làm đến mức này vì ta?” Bên cạnh hắn, một thiếu nữ vận váy hồng bĩu môi khinh thường: “Kinh Phong, với tu vi của nàng ta, căn bản không xứng với huynh. Được dùng làm vật tế để nhuốm m.á.u kiếm của huynh, cũng xem như là phúc phận rồi.” Những tu sĩ còn lại cũng đồng loạt hùa theo: “Đúng vậy, đường đường là nữ nhi của Nhị trưởng lão, lại chẳng chịu tu luyện, nay đã mười tám tuổi mà còn chưa Trúc Cơ, c.h.ế.t quách đi cho rồi!” “Thẩm Lê Uyên, mau nhảy xuống đi, còn chần chừ gì nữa!” Ánh mắt bọn họ sắc như dao, hệt như hổ rình mồi, chỉ chực ta lập tức nhảy xuống. Cảnh tượng trước mắt khiến ta sợ đến suýt tè ra quần. Ta vội vàng gọi hệ thống trong đầu, hoảng loạn hỏi: “Mới xuyên qua đã phải c.h.ế.t rồi sao?”… Ta cũng không nhớ đã đánh cờ với lão già kia bao lâu rồi.Chỉ biết rằng gà quay thì ăn sạch, rượu mạnh thì uống cạn, còn ta thì—chẳng thắng nổi một ván nào.Ván cuối cùng, lão có vẻ hơi bực:“ Trình cờ của ngươi quá kém, căn bản không phải đối thủ của lão phu, quay về đi!”Ta chỉ tay lên bàn cờ, khóe môi cong cong như cười mà không cười:“ Thật sao? Ngài nhìn lại xem?”Lão liếc mắt nhìn.Chỉ thấy đám quân đen vốn tưởng nắm chắc phần thắng, nay vì một bước xoay chuyển của quân trắng mà bị vây kín toàn bộ.Lão tức đến bật cười, “bốp” một tiếng ném đám quân đen xuống đất:“ Cũng có tí khôn vặt, coi như ngươi thắng. Thứ ngươi muốn, nằm trên cái bàn vuông kia, tự đi lấy đi.”Ta vội vàng quỳ xuống bái tạ.Đến khi ngẩng đầu lên, lão đã chẳng thấy đâu.Chỉ còn lại một chiếc hộp màu xanh biếc nằm trên bàn.Ta ôm lấy sự kích động trong lòng, cẩn thận nâng hộp lên.Đúng lúc này, cái hệ thống biến mất bấy lâu nay cuối cùng cũng chịu ló mặt:“ Ký chủ, theo nguyên tác thì đây là cơ duyên của nam chính, nếu cô cướp mất, hắn sẽ hận cô cả đời đấy.”Ta nhướn mày:“ Vậy thì càng tốt chứ sao?Hận còn lâu dài hơn yêu nhiều.”Ta không đợi được nữa, lập tức mở hộp ra!Một luồng khói xanh nhẹ nhàng bay ra, chui thẳng vào giữa trán ta.Ta chỉ cảm thấy đầu óc mình vốn mơ hồ hỗn loạn, bỗng dưng được xoa dịu.Vô số tâm pháp, kiếm thuật mà ta chưa từng tiếp xúc qua, như được khắc sâu vào não ta.Giống như… chúng vốn thuộc về ta vậy.Đúng lúc ấy—Trời long đất lở.Ta kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy cảnh núi non hữu tình xung quanh bắt đầu sụp đổ, từng luồng ma khí tràn ra tứ phía.“ Hệ thống, chuyện gì thế này?!”Vì đã lên chung “con thuyền cướp kịch bản” với ta, hệ thống giờ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo, miễn cưỡng giải thích:“ Thế giới nhỏ này là ảo cảnh do thượng cổ đại năng dựng nên. Nay thần thức của đại năng đã dung hợp với cô, kết giới ảo cảnh sụp đổ, yêu ma trong rừng Mê Chướng sắp tràn vào rồi.”Nó ngừng một lát, âm thanh máy móc thậm chí mang theo chút oán trách:“ Đã bảo để cô c.h.ế.t trong dung nham từ đầu, chẳng phải nhiệm vụ đã xong rồi sao?”Ý là—ta sắp phải đối mặt với cái c.h.ế.t một lần nữa.Dù sao thì, thân thể phàm nhân của ta… cũng không đủ cho đám ma vật kia nhét kẽ răng.Nhưng ta bỗng nghĩ ra gì đó.Khóe môi khẽ nhếch, lộ ra nụ cười tà ác:“Nhìn cho kỹ, màn này chỉ diễn một lần thôi đấy.”Dứt lời, ta đột ngột rút ra Tử Hồn Liên, miệng niệm chú.Một luồng thanh quang chợt lóe lên, Lâm Kinh Phong đang ngồi thiền ngoài rừng Mê Chướng lập tức bị kéo vào, hoàn toàn không kịp phản ứng.Vịt Bay Lạc BầyKhoảnh khắc bốn mắt giao nhau—Trên gương mặt hắn, chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.

Chương 14: Chương 14