“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 67
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất khẽ nhíu mày, mặc dù không thấy đối phương ra tay, nhưng chỉ cần từ cỗ khí thế này là có thể phán đoán được hiện tại muốn chiến thắng đối phương thì phần thắng vẫn rất thấp. "Lâm Nhất đối chiến Trương Hàn!" Đúng lúc hắn đang trầm tư thì trên một lôi đài nào đó của tổ 6, đã tuyên bố hắn đối chiến với Trương Hàn. Lâm Nhất nghe xong bèn sờ mũi, xem ra vận khí không được tốt lắm. Tổ 6 có hơn hai trăm đệ tử ngoại môn, mỗi người cần phải đấu ba mươi trận, nếu vận khí tốt thì hoàn toàn không cần đụng độ đối phương. Điều quan trọng nhất là Lâm Nhất hiện tại đang toàn thắng, thắng thêm hai trận nữa là có thể trực tiếp bước vào vòng sau. "Lâm Nhất lại đấu với Trương Hàn ư!" "Thế này thì hay rồi, Trương Hàn có tu vi võ đạo tầng bảy, là người đứng đầu được công nhận của tổ 6". "Nhưng nhìn một đường toàn thắng của Lâm Nhất đi, ngay đến kiếm còn chưa rút ra, rất có tiềm lực tranh đoạt vị trí thứ nhất đó". "Vừa nãy hắn ở trên lôi đài cũng đã xuất ra Lưu Phong kiếm pháp, lời đồn không phải là giả đâu!" Một đám đệ tử ngoại môn lúc trước còn nhao nhao ầm ỹ kêu Lâm Nhất cút xuống. Bây giờ nghe thấy Lâm Nhất đối chiến với Trương Hàn thì lại chạy tới, số người còn đông hơn lúc trước. Hoặc là nói, nội tâm của mấy người này đều hi vọng Trương Hàn có thể kết liễu Lâm Nhất. "Sao hả, đấu với ta ngươi cũng không rút kiếm ư?" Trương Hàn thấy Lâm Nhất tay không đi lên, hơi khẽ sững sờ, nhưng nội tâm hắn ta mạnh mẽ hơn Mã Khôi nhiều. Nỗi tức giận trong lòng không hề để lộ ra trên mặt dù chỉ một chút. Sự cường đại của tu vi nội tại rõ ràng càng khiến hắn ta tự tin hơn. Lâm Nhất không để ý đến hắn ta, nhìn về phía trọng tài nói: "Trận đấu này, ta bỏ quyền". "Bỏ quyền?" "Có nhầm không vậy, bỏ quyền ư!" "Tên Kiếm Nô này không phải đang chơi chúng ta sao, khó khăn lắm mới đấu với Trương Hàn, vậy mà lại bỏ quyền". "Đúng là chẳng có khí phách gì cả, chỉ biết ức hiếp những người có tu vi võ đạo tầng sáu và tu vi không bằng hắn". Một đám người đang bừng bừng hứng thú, nghe thấy hai chữ bỏ quyền thì lập tức có chút không chịu được. "Ngươi chắc chứ?" "Ta rất chắc chắn". Đối mặt với câu hỏi của trọng tài, Lâm Nhất gật đầu nói. Hắn nghĩ rất kỹ rồi, đấu với Trương Hàn có võ đạo tầng bảy, muốn thắng thì bắt buộc phải dùng đến Lưu Phong kiếm pháp đại thành. Sớm bại lộ con át chủ bài không phải là chuyện gì tốt.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất khẽ nhíu mày, mặc dù không thấy đối phương ra tay, nhưng chỉ cần từ cỗ khí thế này là có thể phán đoán được hiện tại muốn chiến thắng đối phương thì phần thắng vẫn rất thấp. "Lâm Nhất đối chiến Trương Hàn!" Đúng lúc hắn đang trầm tư thì trên một lôi đài nào đó của tổ 6, đã tuyên bố hắn đối chiến với Trương Hàn. Lâm Nhất nghe xong bèn sờ mũi, xem ra vận khí không được tốt lắm. Tổ 6 có hơn hai trăm đệ tử ngoại môn, mỗi người cần phải đấu ba mươi trận, nếu vận khí tốt thì hoàn toàn không cần đụng độ đối phương. Điều quan trọng nhất là Lâm Nhất hiện tại đang toàn thắng, thắng thêm hai trận nữa là có thể trực tiếp bước vào vòng sau. "Lâm Nhất lại đấu với Trương Hàn ư!" "Thế này thì hay rồi, Trương Hàn có tu vi võ đạo tầng bảy, là người đứng đầu được công nhận của tổ 6". "Nhưng nhìn một đường toàn thắng của Lâm Nhất đi, ngay đến kiếm còn chưa rút ra, rất có tiềm lực tranh đoạt vị trí thứ nhất đó". "Vừa nãy hắn ở trên lôi đài cũng đã xuất ra Lưu Phong kiếm pháp, lời đồn không phải là giả đâu!" Một đám đệ tử ngoại môn lúc trước còn nhao nhao ầm ỹ kêu Lâm Nhất cút xuống. Bây giờ nghe thấy Lâm Nhất đối chiến với Trương Hàn thì lại chạy tới, số người còn đông hơn lúc trước. Hoặc là nói, nội tâm của mấy người này đều hi vọng Trương Hàn có thể kết liễu Lâm Nhất. "Sao hả, đấu với ta ngươi cũng không rút kiếm ư?" Trương Hàn thấy Lâm Nhất tay không đi lên, hơi khẽ sững sờ, nhưng nội tâm hắn ta mạnh mẽ hơn Mã Khôi nhiều. Nỗi tức giận trong lòng không hề để lộ ra trên mặt dù chỉ một chút. Sự cường đại của tu vi nội tại rõ ràng càng khiến hắn ta tự tin hơn. Lâm Nhất không để ý đến hắn ta, nhìn về phía trọng tài nói: "Trận đấu này, ta bỏ quyền". "Bỏ quyền?" "Có nhầm không vậy, bỏ quyền ư!" "Tên Kiếm Nô này không phải đang chơi chúng ta sao, khó khăn lắm mới đấu với Trương Hàn, vậy mà lại bỏ quyền". "Đúng là chẳng có khí phách gì cả, chỉ biết ức hiếp những người có tu vi võ đạo tầng sáu và tu vi không bằng hắn". Một đám người đang bừng bừng hứng thú, nghe thấy hai chữ bỏ quyền thì lập tức có chút không chịu được. "Ngươi chắc chứ?" "Ta rất chắc chắn". Đối mặt với câu hỏi của trọng tài, Lâm Nhất gật đầu nói. Hắn nghĩ rất kỹ rồi, đấu với Trương Hàn có võ đạo tầng bảy, muốn thắng thì bắt buộc phải dùng đến Lưu Phong kiếm pháp đại thành. Sớm bại lộ con át chủ bài không phải là chuyện gì tốt.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất khẽ nhíu mày, mặc dù không thấy đối phương ra tay, nhưng chỉ cần từ cỗ khí thế này là có thể phán đoán được hiện tại muốn chiến thắng đối phương thì phần thắng vẫn rất thấp. "Lâm Nhất đối chiến Trương Hàn!" Đúng lúc hắn đang trầm tư thì trên một lôi đài nào đó của tổ 6, đã tuyên bố hắn đối chiến với Trương Hàn. Lâm Nhất nghe xong bèn sờ mũi, xem ra vận khí không được tốt lắm. Tổ 6 có hơn hai trăm đệ tử ngoại môn, mỗi người cần phải đấu ba mươi trận, nếu vận khí tốt thì hoàn toàn không cần đụng độ đối phương. Điều quan trọng nhất là Lâm Nhất hiện tại đang toàn thắng, thắng thêm hai trận nữa là có thể trực tiếp bước vào vòng sau. "Lâm Nhất lại đấu với Trương Hàn ư!" "Thế này thì hay rồi, Trương Hàn có tu vi võ đạo tầng bảy, là người đứng đầu được công nhận của tổ 6". "Nhưng nhìn một đường toàn thắng của Lâm Nhất đi, ngay đến kiếm còn chưa rút ra, rất có tiềm lực tranh đoạt vị trí thứ nhất đó". "Vừa nãy hắn ở trên lôi đài cũng đã xuất ra Lưu Phong kiếm pháp, lời đồn không phải là giả đâu!" Một đám đệ tử ngoại môn lúc trước còn nhao nhao ầm ỹ kêu Lâm Nhất cút xuống. Bây giờ nghe thấy Lâm Nhất đối chiến với Trương Hàn thì lại chạy tới, số người còn đông hơn lúc trước. Hoặc là nói, nội tâm của mấy người này đều hi vọng Trương Hàn có thể kết liễu Lâm Nhất. "Sao hả, đấu với ta ngươi cũng không rút kiếm ư?" Trương Hàn thấy Lâm Nhất tay không đi lên, hơi khẽ sững sờ, nhưng nội tâm hắn ta mạnh mẽ hơn Mã Khôi nhiều. Nỗi tức giận trong lòng không hề để lộ ra trên mặt dù chỉ một chút. Sự cường đại của tu vi nội tại rõ ràng càng khiến hắn ta tự tin hơn. Lâm Nhất không để ý đến hắn ta, nhìn về phía trọng tài nói: "Trận đấu này, ta bỏ quyền". "Bỏ quyền?" "Có nhầm không vậy, bỏ quyền ư!" "Tên Kiếm Nô này không phải đang chơi chúng ta sao, khó khăn lắm mới đấu với Trương Hàn, vậy mà lại bỏ quyền". "Đúng là chẳng có khí phách gì cả, chỉ biết ức hiếp những người có tu vi võ đạo tầng sáu và tu vi không bằng hắn". Một đám người đang bừng bừng hứng thú, nghe thấy hai chữ bỏ quyền thì lập tức có chút không chịu được. "Ngươi chắc chứ?" "Ta rất chắc chắn". Đối mặt với câu hỏi của trọng tài, Lâm Nhất gật đầu nói. Hắn nghĩ rất kỹ rồi, đấu với Trương Hàn có võ đạo tầng bảy, muốn thắng thì bắt buộc phải dùng đến Lưu Phong kiếm pháp đại thành. Sớm bại lộ con át chủ bài không phải là chuyện gì tốt.