“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2135

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trước ngực ông lão áo đỏ xuất hiện một vết thương dữ tợn, người bay xa trong không trung.  “Đáng chết…”  Đại trưởng lão lầu Huyết Vũ miệng phun máu tươi, nhìn về phía Lâm Nhất với ánh mắt sợ hãi không thôi. Lại đâm tới một kiếm, nhưng chiêu kiếm này còn đáng sợ hơn chiêu kiếm khi nãy, thật sự không biết sao Lâm Nhất có thể làm được.  Lâm Nhất cầm kiếm Táng Hoa trong tay đứng yên, lạnh lùng nhìn đối phương.  Suy cho cùng ông ta cũng là cường giả cảnh giới Âm Dương, dù đã trúng hai chiêu Bá Kiếm dưới sự gia trì của kiếm ý viên mãn đỉnh phong thì vẫn còn sức đánh một trận.  “Kinh Hồng Phá Nhật! Không ngờ phong mang trong chiêu kiếm này có thể chém vỡ ánh sáng mặt trời trong nháy mắt, phong mang này phải mạnh đến mức nào mới có thể tạm thời nghiền nát được ánh sáng mặt trời chứ…”  “Hắn vừa thăng lên Dương Huyền đại thành thôi, chẳng lẽ đây là sự đáng sợ khi kiếm ý Tiên Thiên đạt tới viên mãn đỉnh phong?”  “Chắc chắn là thế, kiếm pháp này của hắn cũng hơi kỳ lạ, giống như Bá Kiếm thất truyền vậy. Nhưng Bá Kiếm này có đáng sợ thế nào đi nữa, nếu không có sự gia trì của kiếm ý thì chắc chắn cũng không thể làm trưởng lão cảnh giới Âm Dương bị thương nặng”.  Trong những trưởng lão tông môn xung quanh có không ít cao nhân, rất nhiều người nhìn ra dấu vết trong kiếm pháp của Lâm Nhất.  Thậm chí còn bắt đầu suy đoán về lai lịch của Bá Kiếm.  Nhưng điều khiến bọn họ khiếp sợ nhất rõ ràng là kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong kia, rõ ràng nó đã đáng sợ đến mức cường giả cảnh giới Âm Dương cũng phải kiêng dè.  “Đại trưởng lão!”  Hai trưởng lão còn lại của lầu Huyết Vũ nhìn thấy cảnh này thì đều thay đổi sắc mặt, vội vàng chạy lên.  Những đệ tử khác cũng tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, cằm cũng sắp rơi xuống.  Một trưởng lão tông môn mà cũng không thể trấn áp một nhân tài mới nổi?  “Ra tay!”  Đại trưởng lão của lầu Huyết Vũ phun ra một ngụm máu, sắc mặt vô cùng u ám. Ông ta hừ lạnh một tiếng, dẫn theo hai trưởng lão vừa đi tới, đồng thời tấn công Lâm Nhất.  “Rốt cuộc sao tên này làm được vậy?”  Tạ Vân Kiều của Càn Vân Tông mất

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trước ngực ông lão áo đỏ xuất hiện một vết thương dữ tợn, người bay xa trong không trung.  “Đáng chết…”  Đại trưởng lão lầu Huyết Vũ miệng phun máu tươi, nhìn về phía Lâm Nhất với ánh mắt sợ hãi không thôi. Lại đâm tới một kiếm, nhưng chiêu kiếm này còn đáng sợ hơn chiêu kiếm khi nãy, thật sự không biết sao Lâm Nhất có thể làm được.  Lâm Nhất cầm kiếm Táng Hoa trong tay đứng yên, lạnh lùng nhìn đối phương.  Suy cho cùng ông ta cũng là cường giả cảnh giới Âm Dương, dù đã trúng hai chiêu Bá Kiếm dưới sự gia trì của kiếm ý viên mãn đỉnh phong thì vẫn còn sức đánh một trận.  “Kinh Hồng Phá Nhật! Không ngờ phong mang trong chiêu kiếm này có thể chém vỡ ánh sáng mặt trời trong nháy mắt, phong mang này phải mạnh đến mức nào mới có thể tạm thời nghiền nát được ánh sáng mặt trời chứ…”  “Hắn vừa thăng lên Dương Huyền đại thành thôi, chẳng lẽ đây là sự đáng sợ khi kiếm ý Tiên Thiên đạt tới viên mãn đỉnh phong?”  “Chắc chắn là thế, kiếm pháp này của hắn cũng hơi kỳ lạ, giống như Bá Kiếm thất truyền vậy. Nhưng Bá Kiếm này có đáng sợ thế nào đi nữa, nếu không có sự gia trì của kiếm ý thì chắc chắn cũng không thể làm trưởng lão cảnh giới Âm Dương bị thương nặng”.  Trong những trưởng lão tông môn xung quanh có không ít cao nhân, rất nhiều người nhìn ra dấu vết trong kiếm pháp của Lâm Nhất.  Thậm chí còn bắt đầu suy đoán về lai lịch của Bá Kiếm.  Nhưng điều khiến bọn họ khiếp sợ nhất rõ ràng là kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong kia, rõ ràng nó đã đáng sợ đến mức cường giả cảnh giới Âm Dương cũng phải kiêng dè.  “Đại trưởng lão!”  Hai trưởng lão còn lại của lầu Huyết Vũ nhìn thấy cảnh này thì đều thay đổi sắc mặt, vội vàng chạy lên.  Những đệ tử khác cũng tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, cằm cũng sắp rơi xuống.  Một trưởng lão tông môn mà cũng không thể trấn áp một nhân tài mới nổi?  “Ra tay!”  Đại trưởng lão của lầu Huyết Vũ phun ra một ngụm máu, sắc mặt vô cùng u ám. Ông ta hừ lạnh một tiếng, dẫn theo hai trưởng lão vừa đi tới, đồng thời tấn công Lâm Nhất.  “Rốt cuộc sao tên này làm được vậy?”  Tạ Vân Kiều của Càn Vân Tông mất

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trước ngực ông lão áo đỏ xuất hiện một vết thương dữ tợn, người bay xa trong không trung.  “Đáng chết…”  Đại trưởng lão lầu Huyết Vũ miệng phun máu tươi, nhìn về phía Lâm Nhất với ánh mắt sợ hãi không thôi. Lại đâm tới một kiếm, nhưng chiêu kiếm này còn đáng sợ hơn chiêu kiếm khi nãy, thật sự không biết sao Lâm Nhất có thể làm được.  Lâm Nhất cầm kiếm Táng Hoa trong tay đứng yên, lạnh lùng nhìn đối phương.  Suy cho cùng ông ta cũng là cường giả cảnh giới Âm Dương, dù đã trúng hai chiêu Bá Kiếm dưới sự gia trì của kiếm ý viên mãn đỉnh phong thì vẫn còn sức đánh một trận.  “Kinh Hồng Phá Nhật! Không ngờ phong mang trong chiêu kiếm này có thể chém vỡ ánh sáng mặt trời trong nháy mắt, phong mang này phải mạnh đến mức nào mới có thể tạm thời nghiền nát được ánh sáng mặt trời chứ…”  “Hắn vừa thăng lên Dương Huyền đại thành thôi, chẳng lẽ đây là sự đáng sợ khi kiếm ý Tiên Thiên đạt tới viên mãn đỉnh phong?”  “Chắc chắn là thế, kiếm pháp này của hắn cũng hơi kỳ lạ, giống như Bá Kiếm thất truyền vậy. Nhưng Bá Kiếm này có đáng sợ thế nào đi nữa, nếu không có sự gia trì của kiếm ý thì chắc chắn cũng không thể làm trưởng lão cảnh giới Âm Dương bị thương nặng”.  Trong những trưởng lão tông môn xung quanh có không ít cao nhân, rất nhiều người nhìn ra dấu vết trong kiếm pháp của Lâm Nhất.  Thậm chí còn bắt đầu suy đoán về lai lịch của Bá Kiếm.  Nhưng điều khiến bọn họ khiếp sợ nhất rõ ràng là kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong kia, rõ ràng nó đã đáng sợ đến mức cường giả cảnh giới Âm Dương cũng phải kiêng dè.  “Đại trưởng lão!”  Hai trưởng lão còn lại của lầu Huyết Vũ nhìn thấy cảnh này thì đều thay đổi sắc mặt, vội vàng chạy lên.  Những đệ tử khác cũng tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, cằm cũng sắp rơi xuống.  Một trưởng lão tông môn mà cũng không thể trấn áp một nhân tài mới nổi?  “Ra tay!”  Đại trưởng lão của lầu Huyết Vũ phun ra một ngụm máu, sắc mặt vô cùng u ám. Ông ta hừ lạnh một tiếng, dẫn theo hai trưởng lão vừa đi tới, đồng thời tấn công Lâm Nhất.  “Rốt cuộc sao tên này làm được vậy?”  Tạ Vân Kiều của Càn Vân Tông mất

Chương 2135