“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 2618

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ngày thường, những người này rất khó tụ tập cùng một chỗ, hợp sức nghênh địch, nhưng hiện tại, vì đủ loại nguyên nhân, bọn họ không chỉ tề tụ cùng nhau, mà còn liên thủ. Thoạt nhìn thật sự có hơi kỳ quái!  Bởi lẽ hễ là tà tu thì chắc chắn đều có tên trên bảng truy nã của tông môn, chưa kể, giữa các tông môn cũng có sự cạnh tranh cực lớn.  Dù là những nhân tài kiệt xuất như Lâm Nhất và Cơ Vô Dạ thì cũng có không ít thù oán.  Táng Hoa ra khỏi vỏ, Lâm Nhất không hề giống những nhân tài kiệt xuất khác, hắn không mong cầu nhờ vào trận chiến này để nổi danh, lòng của hắn rất yên tĩnh. Trận thú triều ngàn năm khó gặp này chỉ là một hồi rèn luyện để hắn có thể xua mây thấy sương, tìm được bản ngã chân chính của mình mà thôi.  Luyện kiếm cũng chính là luyện tâm, luyện một hơi thở, chỉ tranh hiện tại, không cầu kiếp sau, mang trong mình nhiệt huyết đạp nát chín tầng trời, đâm thủng điện Lăng Tiêu.   Thiên Phá Vân!  Số lượng yêu thú xung quanh quá nhiều khiến cho việc di chuyển gặp nhiều hạn chế, Lâm Nhất liền đánh ra sát chiêu cuối cùng của Thủy Nguyệt kiếm pháp.  Chín luồng chân nguyên màu bạc ngưng tụ thành cơn lốc kiếm ý, lại hóa thành vòi rồng cuồng bạo, quét ngang tất cả.  BOANG...! BOANG...! BOANG...! BOANG...! BOANG...!  Hễ là yêu thú bị cuốn vào đó, bất kể lực phòng ngự của nó có mạnh mẽ cỡ nào đi nữa thì cũng đều bị kiếm ý xoắn thành ngàn vạn mảnh vụn.  Chỉ một kiếm đã khiến đám yêu thú cảnh giới Âm Dương gần đó chết sạch, còn lại toàn là những yêu thú có tu vi trên Âm Dương và một vài yêu thú tinh anh có huyết mạch biến dị. Chúng bị ma khí xâm nhiễm nên thực lực trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.  “Cảnh giới Âm Dương đại thành, chân nguyên quả nhiên không tầm thường”.  Lâm Nhất khẽ nói, hắn đâm ra một kiếm này, chân nguyên màu bạc hệt như dòng suối ở Tử Phủ gần như không hề lay động, không nhìn ra chỗ tiêu hao.  Chân nguyên hùng hậu và dồi dào, không hề thua kém so với lớp cao thủ thâm niên đạt đến tu vi Bán Bộ Thiên Phách.  XÍU...UU!!  Một con báo Ma Vân màu đen xé gió lao đến, u quang thoắt ẩn thoắt hiện, tốc độ cực nhanh hệt như một luồng tia chớp màu đen.  Nó muốn đánh lén Lâm Nhất từ bên hông.  “Chết!”  Lâm Nhất không xoay người, chỉ tiện tay chém ra một kiếm.  Xoẹt!  Máu tươi b ắn ra, luồng tia chớp kia bị chém thành hai nửa giữa không trung, báo Ma Vân chết không rõ ràng.  Ở cách đó không xa, toàn thân Cơ Vô Dạ tản ra kiếm thế huyết quang, bao phủ khắp bốn phía.  Luồng kiếm thế kia xâm nhập khiến rất nhiều yêu thú còn chưa kịp đến gần đã bị đâm thủng lỗ chỗ. Thậm chí, một vài yêu thú chết đi, yêu khí đen kịt trên người chúng bị kiếm thế huyết quang tôi luyện, trông rất quái dị.  Ngoại trừ Lâm Nhất và Cơ Vô Dạ, trên chiến trường này còn có rất nhiều nhân tài kiệt xuất bản địa có biểu hiện cực kỳ chói mắt.  Đối chiến với yêu thú cảnh giới Âm Dương, bọn họ gần như vô địch, một người có thể chém giết số lượng lớn yêu thú một cách dễ dàng.  Ầm ầm!  Trong trận chiến gần như đồ sát này, một luồng khí tức khiến người ta sợ hãi lan đến, rốt cuộc, đám yêu thú Bán Bộ Thiên Phách có huyết mạch bình thường cũng đã để mắt đến bọn họ. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ngày thường, những người này rất khó tụ tập cùng một chỗ, hợp sức nghênh địch, nhưng hiện tại, vì đủ loại nguyên nhân, bọn họ không chỉ tề tụ cùng nhau, mà còn liên thủ. Thoạt nhìn thật sự có hơi kỳ quái!  Bởi lẽ hễ là tà tu thì chắc chắn đều có tên trên bảng truy nã của tông môn, chưa kể, giữa các tông môn cũng có sự cạnh tranh cực lớn.  Dù là những nhân tài kiệt xuất như Lâm Nhất và Cơ Vô Dạ thì cũng có không ít thù oán.  Táng Hoa ra khỏi vỏ, Lâm Nhất không hề giống những nhân tài kiệt xuất khác, hắn không mong cầu nhờ vào trận chiến này để nổi danh, lòng của hắn rất yên tĩnh. Trận thú triều ngàn năm khó gặp này chỉ là một hồi rèn luyện để hắn có thể xua mây thấy sương, tìm được bản ngã chân chính của mình mà thôi.  Luyện kiếm cũng chính là luyện tâm, luyện một hơi thở, chỉ tranh hiện tại, không cầu kiếp sau, mang trong mình nhiệt huyết đạp nát chín tầng trời, đâm thủng điện Lăng Tiêu.   Thiên Phá Vân!  Số lượng yêu thú xung quanh quá nhiều khiến cho việc di chuyển gặp nhiều hạn chế, Lâm Nhất liền đánh ra sát chiêu cuối cùng của Thủy Nguyệt kiếm pháp.  Chín luồng chân nguyên màu bạc ngưng tụ thành cơn lốc kiếm ý, lại hóa thành vòi rồng cuồng bạo, quét ngang tất cả.  BOANG...! BOANG...! BOANG...! BOANG...! BOANG...!  Hễ là yêu thú bị cuốn vào đó, bất kể lực phòng ngự của nó có mạnh mẽ cỡ nào đi nữa thì cũng đều bị kiếm ý xoắn thành ngàn vạn mảnh vụn.  Chỉ một kiếm đã khiến đám yêu thú cảnh giới Âm Dương gần đó chết sạch, còn lại toàn là những yêu thú có tu vi trên Âm Dương và một vài yêu thú tinh anh có huyết mạch biến dị. Chúng bị ma khí xâm nhiễm nên thực lực trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.  “Cảnh giới Âm Dương đại thành, chân nguyên quả nhiên không tầm thường”.  Lâm Nhất khẽ nói, hắn đâm ra một kiếm này, chân nguyên màu bạc hệt như dòng suối ở Tử Phủ gần như không hề lay động, không nhìn ra chỗ tiêu hao.  Chân nguyên hùng hậu và dồi dào, không hề thua kém so với lớp cao thủ thâm niên đạt đến tu vi Bán Bộ Thiên Phách.  XÍU...UU!!  Một con báo Ma Vân màu đen xé gió lao đến, u quang thoắt ẩn thoắt hiện, tốc độ cực nhanh hệt như một luồng tia chớp màu đen.  Nó muốn đánh lén Lâm Nhất từ bên hông.  “Chết!”  Lâm Nhất không xoay người, chỉ tiện tay chém ra một kiếm.  Xoẹt!  Máu tươi b ắn ra, luồng tia chớp kia bị chém thành hai nửa giữa không trung, báo Ma Vân chết không rõ ràng.  Ở cách đó không xa, toàn thân Cơ Vô Dạ tản ra kiếm thế huyết quang, bao phủ khắp bốn phía.  Luồng kiếm thế kia xâm nhập khiến rất nhiều yêu thú còn chưa kịp đến gần đã bị đâm thủng lỗ chỗ. Thậm chí, một vài yêu thú chết đi, yêu khí đen kịt trên người chúng bị kiếm thế huyết quang tôi luyện, trông rất quái dị.  Ngoại trừ Lâm Nhất và Cơ Vô Dạ, trên chiến trường này còn có rất nhiều nhân tài kiệt xuất bản địa có biểu hiện cực kỳ chói mắt.  Đối chiến với yêu thú cảnh giới Âm Dương, bọn họ gần như vô địch, một người có thể chém giết số lượng lớn yêu thú một cách dễ dàng.  Ầm ầm!  Trong trận chiến gần như đồ sát này, một luồng khí tức khiến người ta sợ hãi lan đến, rốt cuộc, đám yêu thú Bán Bộ Thiên Phách có huyết mạch bình thường cũng đã để mắt đến bọn họ. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ngày thường, những người này rất khó tụ tập cùng một chỗ, hợp sức nghênh địch, nhưng hiện tại, vì đủ loại nguyên nhân, bọn họ không chỉ tề tụ cùng nhau, mà còn liên thủ. Thoạt nhìn thật sự có hơi kỳ quái!  Bởi lẽ hễ là tà tu thì chắc chắn đều có tên trên bảng truy nã của tông môn, chưa kể, giữa các tông môn cũng có sự cạnh tranh cực lớn.  Dù là những nhân tài kiệt xuất như Lâm Nhất và Cơ Vô Dạ thì cũng có không ít thù oán.  Táng Hoa ra khỏi vỏ, Lâm Nhất không hề giống những nhân tài kiệt xuất khác, hắn không mong cầu nhờ vào trận chiến này để nổi danh, lòng của hắn rất yên tĩnh. Trận thú triều ngàn năm khó gặp này chỉ là một hồi rèn luyện để hắn có thể xua mây thấy sương, tìm được bản ngã chân chính của mình mà thôi.  Luyện kiếm cũng chính là luyện tâm, luyện một hơi thở, chỉ tranh hiện tại, không cầu kiếp sau, mang trong mình nhiệt huyết đạp nát chín tầng trời, đâm thủng điện Lăng Tiêu.   Thiên Phá Vân!  Số lượng yêu thú xung quanh quá nhiều khiến cho việc di chuyển gặp nhiều hạn chế, Lâm Nhất liền đánh ra sát chiêu cuối cùng của Thủy Nguyệt kiếm pháp.  Chín luồng chân nguyên màu bạc ngưng tụ thành cơn lốc kiếm ý, lại hóa thành vòi rồng cuồng bạo, quét ngang tất cả.  BOANG...! BOANG...! BOANG...! BOANG...! BOANG...!  Hễ là yêu thú bị cuốn vào đó, bất kể lực phòng ngự của nó có mạnh mẽ cỡ nào đi nữa thì cũng đều bị kiếm ý xoắn thành ngàn vạn mảnh vụn.  Chỉ một kiếm đã khiến đám yêu thú cảnh giới Âm Dương gần đó chết sạch, còn lại toàn là những yêu thú có tu vi trên Âm Dương và một vài yêu thú tinh anh có huyết mạch biến dị. Chúng bị ma khí xâm nhiễm nên thực lực trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.  “Cảnh giới Âm Dương đại thành, chân nguyên quả nhiên không tầm thường”.  Lâm Nhất khẽ nói, hắn đâm ra một kiếm này, chân nguyên màu bạc hệt như dòng suối ở Tử Phủ gần như không hề lay động, không nhìn ra chỗ tiêu hao.  Chân nguyên hùng hậu và dồi dào, không hề thua kém so với lớp cao thủ thâm niên đạt đến tu vi Bán Bộ Thiên Phách.  XÍU...UU!!  Một con báo Ma Vân màu đen xé gió lao đến, u quang thoắt ẩn thoắt hiện, tốc độ cực nhanh hệt như một luồng tia chớp màu đen.  Nó muốn đánh lén Lâm Nhất từ bên hông.  “Chết!”  Lâm Nhất không xoay người, chỉ tiện tay chém ra một kiếm.  Xoẹt!  Máu tươi b ắn ra, luồng tia chớp kia bị chém thành hai nửa giữa không trung, báo Ma Vân chết không rõ ràng.  Ở cách đó không xa, toàn thân Cơ Vô Dạ tản ra kiếm thế huyết quang, bao phủ khắp bốn phía.  Luồng kiếm thế kia xâm nhập khiến rất nhiều yêu thú còn chưa kịp đến gần đã bị đâm thủng lỗ chỗ. Thậm chí, một vài yêu thú chết đi, yêu khí đen kịt trên người chúng bị kiếm thế huyết quang tôi luyện, trông rất quái dị.  Ngoại trừ Lâm Nhất và Cơ Vô Dạ, trên chiến trường này còn có rất nhiều nhân tài kiệt xuất bản địa có biểu hiện cực kỳ chói mắt.  Đối chiến với yêu thú cảnh giới Âm Dương, bọn họ gần như vô địch, một người có thể chém giết số lượng lớn yêu thú một cách dễ dàng.  Ầm ầm!  Trong trận chiến gần như đồ sát này, một luồng khí tức khiến người ta sợ hãi lan đến, rốt cuộc, đám yêu thú Bán Bộ Thiên Phách có huyết mạch bình thường cũng đã để mắt đến bọn họ. 

Chương 2618