“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 2619
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đến hay lắm!” Hai mắt Cơ Vô Dạ tỏa sáng, vẻ mặt có hơi dữ tợn lóe lên tia hưng phấn. Thân hình hắn ta nhoáng một cái, dẫn đầu nghênh đón một con rắn lôi cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách. Thu nguyệt hàn giang, huyết kiếm như uyên! Khí lạnh kh ủng bố bùng phát từ trên người Cơ Vô Dạ, hằng hà kiếm quang tựa như ánh trăng rơi trên mặt sông, cùng với sát khí huyết sát cực kỳ cô đọng, kiếm quang dung hợp với sông nước mênh mông, tạo thành một vực sâu đỏ như máu. Điện quang bùng lên, con rắn sét dài hơn mười trượng, to bằng vài người ôm rú lên một tiếng, nó đã bị kiếm quang chém hơn mười vết thương dữ tợn, da thịt bong tróc, máu tươi chảy tràn trên mặt đất. Xùy~~! Xùy~~! Xoẹt! Kiếm quang huyết sắt còn sót lại rơi trên mặt đất, nhưng duệ khí không giảm, chúng cứ thế vạch ra mấy cái khe nứt kh ủng bố. Những nơi chúng đi qua, yêu thú cảnh giới Âm Dương gần như đụng phải đều chết. “Ha ha”. So với nửa năm trước, kiếm pháp của Cơ Vô Dạ càng thêm thô bạo, hắn ta liếc nhìn Lâm Nhất ở đằng xa bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Lâm Nhất thờ ơ liếc nhìn, không có vẻ gì là quan tâm, hắn có ý nghĩ của riêng mình nên không quá quan trọng lời mời tỷ thí của Cơ Vô Dạ. “Phá Long Trảm!” Xa xa, lại có một người nghênh đó yêu thú Bán Bộ Thiên Phách, đó là một thanh niên cực kỳ lạnh lùng, tu vi thâm hậu, so với Lâm Nhất và Cơ Vô Dạ còn cao hơn một cảnh giới. Người này đã đạt đến tu vi Âm Dương viên mãn. Là Mộ Dung Tịnh! Có lẽ người bên ngoài không quá quen thuộc, nhưng võ giả bản địa tại thành Mộ Kiếm lại hiểu rất rõ về người thanh niên này. Hắn ta là thiếu quán chủ của kiếm quán Thiết Huyết, cũng là nhân tài kiệt xuất đứng đầu thế hệ trẻ tại thành Mộ Kiếm, dù phóng mắt khắp toàn bộ Lôi Châu, hắn ta cũng được xưng là thiên tài kiếm đạo. Chỉ thanh danh thôi đã mạnh hơn nhiều so với Sở Mộ Viêm và Trần Tử Ngọc. Một kiếm này của hắn ta rất dứt khoát, làm nổi bật hai chữ “nhanh” và “hung ác”, khí thế sắc bén và ác liệt kia cứ như nếu có một con rồng trước mặt thì hắn ta cũng có thể đâm xuyên qua. Ầm! Thú Thiết Nham đang đối chiến với hắn ta lập tức bị đánh bay ra ngoài, lớp giáp phòng ngự có thể sánh với kim loại bị đâm thủng một lỗ cực lớn. “Mộ Dung Tịnh quả nhiên là Mộ Dung Tịnh!” Ở cách đó không xa, Thanh Y Tầm Long Sứ của Kiếm Minh lộ vẻ vui mừng, rồi thản nhiên nghênh đón một con yêu thú Bán Bộ Thiên Phách.Ở đây có rất nhiều nhân tài kiệt xuất là thành viên của Kiếm Minh, tuy nhiên, nếu bàn về thực lực thì Mộ Dung Tịnh là chói mắt nhất. Long Hạo tiến đến gần như vậy cũng là vì dự phòng bất trắc, có ý bảo vệ đối phương. Ánh mắt ông ta đảo quanh chiến trường, muốn tìm kiếm bóng dáng của Lâm Nhất. Trước đó, ông ta có thấy đối phương ở trên tường thành, thế nhưng tìm kiếm hồi lâu vẫn không tìm được. Trên chiến trường này, ngoại trừ đám… tà tu và một vài trưởng lão tông môn khiêm nhường, những yêu nghiệt trẻ tuổi đều thích thể hiện, nên chiến trường có loạn cỡ nào thì chỉ cần liếc mắt là sẽ thấy được, ví dụ như Cơ Vô Dạ và Mộ Dung Tịnh.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đến hay lắm!” Hai mắt Cơ Vô Dạ tỏa sáng, vẻ mặt có hơi dữ tợn lóe lên tia hưng phấn. Thân hình hắn ta nhoáng một cái, dẫn đầu nghênh đón một con rắn lôi cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách. Thu nguyệt hàn giang, huyết kiếm như uyên! Khí lạnh kh ủng bố bùng phát từ trên người Cơ Vô Dạ, hằng hà kiếm quang tựa như ánh trăng rơi trên mặt sông, cùng với sát khí huyết sát cực kỳ cô đọng, kiếm quang dung hợp với sông nước mênh mông, tạo thành một vực sâu đỏ như máu. Điện quang bùng lên, con rắn sét dài hơn mười trượng, to bằng vài người ôm rú lên một tiếng, nó đã bị kiếm quang chém hơn mười vết thương dữ tợn, da thịt bong tróc, máu tươi chảy tràn trên mặt đất. Xùy~~! Xùy~~! Xoẹt! Kiếm quang huyết sắt còn sót lại rơi trên mặt đất, nhưng duệ khí không giảm, chúng cứ thế vạch ra mấy cái khe nứt kh ủng bố. Những nơi chúng đi qua, yêu thú cảnh giới Âm Dương gần như đụng phải đều chết. “Ha ha”. So với nửa năm trước, kiếm pháp của Cơ Vô Dạ càng thêm thô bạo, hắn ta liếc nhìn Lâm Nhất ở đằng xa bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Lâm Nhất thờ ơ liếc nhìn, không có vẻ gì là quan tâm, hắn có ý nghĩ của riêng mình nên không quá quan trọng lời mời tỷ thí của Cơ Vô Dạ. “Phá Long Trảm!” Xa xa, lại có một người nghênh đó yêu thú Bán Bộ Thiên Phách, đó là một thanh niên cực kỳ lạnh lùng, tu vi thâm hậu, so với Lâm Nhất và Cơ Vô Dạ còn cao hơn một cảnh giới. Người này đã đạt đến tu vi Âm Dương viên mãn. Là Mộ Dung Tịnh! Có lẽ người bên ngoài không quá quen thuộc, nhưng võ giả bản địa tại thành Mộ Kiếm lại hiểu rất rõ về người thanh niên này. Hắn ta là thiếu quán chủ của kiếm quán Thiết Huyết, cũng là nhân tài kiệt xuất đứng đầu thế hệ trẻ tại thành Mộ Kiếm, dù phóng mắt khắp toàn bộ Lôi Châu, hắn ta cũng được xưng là thiên tài kiếm đạo. Chỉ thanh danh thôi đã mạnh hơn nhiều so với Sở Mộ Viêm và Trần Tử Ngọc. Một kiếm này của hắn ta rất dứt khoát, làm nổi bật hai chữ “nhanh” và “hung ác”, khí thế sắc bén và ác liệt kia cứ như nếu có một con rồng trước mặt thì hắn ta cũng có thể đâm xuyên qua. Ầm! Thú Thiết Nham đang đối chiến với hắn ta lập tức bị đánh bay ra ngoài, lớp giáp phòng ngự có thể sánh với kim loại bị đâm thủng một lỗ cực lớn. “Mộ Dung Tịnh quả nhiên là Mộ Dung Tịnh!” Ở cách đó không xa, Thanh Y Tầm Long Sứ của Kiếm Minh lộ vẻ vui mừng, rồi thản nhiên nghênh đón một con yêu thú Bán Bộ Thiên Phách.Ở đây có rất nhiều nhân tài kiệt xuất là thành viên của Kiếm Minh, tuy nhiên, nếu bàn về thực lực thì Mộ Dung Tịnh là chói mắt nhất. Long Hạo tiến đến gần như vậy cũng là vì dự phòng bất trắc, có ý bảo vệ đối phương. Ánh mắt ông ta đảo quanh chiến trường, muốn tìm kiếm bóng dáng của Lâm Nhất. Trước đó, ông ta có thấy đối phương ở trên tường thành, thế nhưng tìm kiếm hồi lâu vẫn không tìm được. Trên chiến trường này, ngoại trừ đám… tà tu và một vài trưởng lão tông môn khiêm nhường, những yêu nghiệt trẻ tuổi đều thích thể hiện, nên chiến trường có loạn cỡ nào thì chỉ cần liếc mắt là sẽ thấy được, ví dụ như Cơ Vô Dạ và Mộ Dung Tịnh.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đến hay lắm!” Hai mắt Cơ Vô Dạ tỏa sáng, vẻ mặt có hơi dữ tợn lóe lên tia hưng phấn. Thân hình hắn ta nhoáng một cái, dẫn đầu nghênh đón một con rắn lôi cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách. Thu nguyệt hàn giang, huyết kiếm như uyên! Khí lạnh kh ủng bố bùng phát từ trên người Cơ Vô Dạ, hằng hà kiếm quang tựa như ánh trăng rơi trên mặt sông, cùng với sát khí huyết sát cực kỳ cô đọng, kiếm quang dung hợp với sông nước mênh mông, tạo thành một vực sâu đỏ như máu. Điện quang bùng lên, con rắn sét dài hơn mười trượng, to bằng vài người ôm rú lên một tiếng, nó đã bị kiếm quang chém hơn mười vết thương dữ tợn, da thịt bong tróc, máu tươi chảy tràn trên mặt đất. Xùy~~! Xùy~~! Xoẹt! Kiếm quang huyết sắt còn sót lại rơi trên mặt đất, nhưng duệ khí không giảm, chúng cứ thế vạch ra mấy cái khe nứt kh ủng bố. Những nơi chúng đi qua, yêu thú cảnh giới Âm Dương gần như đụng phải đều chết. “Ha ha”. So với nửa năm trước, kiếm pháp của Cơ Vô Dạ càng thêm thô bạo, hắn ta liếc nhìn Lâm Nhất ở đằng xa bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Lâm Nhất thờ ơ liếc nhìn, không có vẻ gì là quan tâm, hắn có ý nghĩ của riêng mình nên không quá quan trọng lời mời tỷ thí của Cơ Vô Dạ. “Phá Long Trảm!” Xa xa, lại có một người nghênh đó yêu thú Bán Bộ Thiên Phách, đó là một thanh niên cực kỳ lạnh lùng, tu vi thâm hậu, so với Lâm Nhất và Cơ Vô Dạ còn cao hơn một cảnh giới. Người này đã đạt đến tu vi Âm Dương viên mãn. Là Mộ Dung Tịnh! Có lẽ người bên ngoài không quá quen thuộc, nhưng võ giả bản địa tại thành Mộ Kiếm lại hiểu rất rõ về người thanh niên này. Hắn ta là thiếu quán chủ của kiếm quán Thiết Huyết, cũng là nhân tài kiệt xuất đứng đầu thế hệ trẻ tại thành Mộ Kiếm, dù phóng mắt khắp toàn bộ Lôi Châu, hắn ta cũng được xưng là thiên tài kiếm đạo. Chỉ thanh danh thôi đã mạnh hơn nhiều so với Sở Mộ Viêm và Trần Tử Ngọc. Một kiếm này của hắn ta rất dứt khoát, làm nổi bật hai chữ “nhanh” và “hung ác”, khí thế sắc bén và ác liệt kia cứ như nếu có một con rồng trước mặt thì hắn ta cũng có thể đâm xuyên qua. Ầm! Thú Thiết Nham đang đối chiến với hắn ta lập tức bị đánh bay ra ngoài, lớp giáp phòng ngự có thể sánh với kim loại bị đâm thủng một lỗ cực lớn. “Mộ Dung Tịnh quả nhiên là Mộ Dung Tịnh!” Ở cách đó không xa, Thanh Y Tầm Long Sứ của Kiếm Minh lộ vẻ vui mừng, rồi thản nhiên nghênh đón một con yêu thú Bán Bộ Thiên Phách.Ở đây có rất nhiều nhân tài kiệt xuất là thành viên của Kiếm Minh, tuy nhiên, nếu bàn về thực lực thì Mộ Dung Tịnh là chói mắt nhất. Long Hạo tiến đến gần như vậy cũng là vì dự phòng bất trắc, có ý bảo vệ đối phương. Ánh mắt ông ta đảo quanh chiến trường, muốn tìm kiếm bóng dáng của Lâm Nhất. Trước đó, ông ta có thấy đối phương ở trên tường thành, thế nhưng tìm kiếm hồi lâu vẫn không tìm được. Trên chiến trường này, ngoại trừ đám… tà tu và một vài trưởng lão tông môn khiêm nhường, những yêu nghiệt trẻ tuổi đều thích thể hiện, nên chiến trường có loạn cỡ nào thì chỉ cần liếc mắt là sẽ thấy được, ví dụ như Cơ Vô Dạ và Mộ Dung Tịnh.