“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3169
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Lâm Nhất, ngươi nhìn này”. Đúng lúc này, Phương Thiếu Vũ khẽ biến sắc, nói với giọng hơi nặng nề. “Đừng nhìn!” Lâm Nhất hờ hững đáp.Lâm Nhất biết hắn ta nhìn thấy người của Hỏa Vân giới, người dẫn đầu trong số họ có hơi thở cực kì mạnh, uy áp đó khác quá nhiều so với những cao thủ Thiên Phách khác, vừa nhìn là biết ngay thực lực của người nọ đã đạt tới cảnh giới độ kiếp, hạc giữa bầy gà, vô cùng nổi bật. Nếu đoán không sai, có lẽ người này là Phong Huyền của Hỏa Vân giới. Theo bên cạnh hắn ta còn có không ít nhân tài kiệt xuất, trên quảng trường cũng có địa bàn riêng thuộc về Hỏa Vân giới, khá nhiều người đang bày bán bảo vật thu thập được trong di tích tông môn trên địa bàn của hắn ta. Nghe đồn người này cũng có chỗ đứng ở thành Lôi Hỏa, cũng được coi là một nhân vật. Tạm thời Lâm Nhất không muốn dây vào người này, dù sao thì hắn cũng chưa xác định được người này có quen biết cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên ở thành Lôi Hỏa hay không. Nhưng nếu hắn ta chủ động tới tìm hắn, hắn cũng sẽ không sợ hãi. Nhìn thấy phản ứng của Lâm Nhất, Phương Thiếu Vũ thầm hạ quyết định, tiếp tục đi về phía trước. Một lát sau, họ quỳ lạy cự tượng thần long xong rồi nhận được mỗi người một chiếc long bài, từ đó xem như đã chính thức bắt đầu cuộc tranh tài vạn giới. Soạt! Ánh sáng lập loè, long bài màu xanh như ngọc hoá thành nước, hoà vào trong máu thịt trên lòng bàn tay Lâm Nhất. Khi nhẩm niệm, long bài toả ánh sáng nhạt sẽ hiện ra, có vẻ khá thú vị. Phương Thiếu Vũ thành công nhận được long bài, hắn ta thở phào, cười bảo: “Lâm Nhất, nơi này không khác phố chợ là mấy, nói không chừng sẽ có giao dịch võ học Tạo Hoá, ngươi có muốn thử vận may không?” Lâm Nhất không trả lời. Vừa rồi hắn đã nhìn thấy ở đây có rất nhiều người bày bán võ học Tạo Hoá, nhưng hầu hết đều là võ kỹ, rất ít công pháp. Đừng nói là công pháp cấp Tạo Hoá thượng phẩm, thậm chí công pháp cấp Tạo Hoá trung phẩm cũng khó nhìn thấy một lần. Công pháp cấp Tạo Hoá thượng phẩm càng ít hơn, rất khó gặp được người bày bán chúng. Nhưng ngắm cũng không sao, tìm được một loại võ kỹ Tạo Hoá phù hợp cũng coi như là chuyện tốt đối với ba người nhóm Phương Thiếu Vũ. Lúc này, một bóng người đột nhiên bay lên không trung trên quảng trường Cự Tượng. Ầm! Uy áp Hoả Diễm bộc phát trên người hắn ta, cả quảng trường Cự Tượng trở nên sôi trào, tất cả những tiếng xì xào bàn tán bị uy áp này trấn áp, trở lại yên tĩnh trong giây lát.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Lâm Nhất, ngươi nhìn này”. Đúng lúc này, Phương Thiếu Vũ khẽ biến sắc, nói với giọng hơi nặng nề. “Đừng nhìn!” Lâm Nhất hờ hững đáp.Lâm Nhất biết hắn ta nhìn thấy người của Hỏa Vân giới, người dẫn đầu trong số họ có hơi thở cực kì mạnh, uy áp đó khác quá nhiều so với những cao thủ Thiên Phách khác, vừa nhìn là biết ngay thực lực của người nọ đã đạt tới cảnh giới độ kiếp, hạc giữa bầy gà, vô cùng nổi bật. Nếu đoán không sai, có lẽ người này là Phong Huyền của Hỏa Vân giới. Theo bên cạnh hắn ta còn có không ít nhân tài kiệt xuất, trên quảng trường cũng có địa bàn riêng thuộc về Hỏa Vân giới, khá nhiều người đang bày bán bảo vật thu thập được trong di tích tông môn trên địa bàn của hắn ta. Nghe đồn người này cũng có chỗ đứng ở thành Lôi Hỏa, cũng được coi là một nhân vật. Tạm thời Lâm Nhất không muốn dây vào người này, dù sao thì hắn cũng chưa xác định được người này có quen biết cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên ở thành Lôi Hỏa hay không. Nhưng nếu hắn ta chủ động tới tìm hắn, hắn cũng sẽ không sợ hãi. Nhìn thấy phản ứng của Lâm Nhất, Phương Thiếu Vũ thầm hạ quyết định, tiếp tục đi về phía trước. Một lát sau, họ quỳ lạy cự tượng thần long xong rồi nhận được mỗi người một chiếc long bài, từ đó xem như đã chính thức bắt đầu cuộc tranh tài vạn giới. Soạt! Ánh sáng lập loè, long bài màu xanh như ngọc hoá thành nước, hoà vào trong máu thịt trên lòng bàn tay Lâm Nhất. Khi nhẩm niệm, long bài toả ánh sáng nhạt sẽ hiện ra, có vẻ khá thú vị. Phương Thiếu Vũ thành công nhận được long bài, hắn ta thở phào, cười bảo: “Lâm Nhất, nơi này không khác phố chợ là mấy, nói không chừng sẽ có giao dịch võ học Tạo Hoá, ngươi có muốn thử vận may không?” Lâm Nhất không trả lời. Vừa rồi hắn đã nhìn thấy ở đây có rất nhiều người bày bán võ học Tạo Hoá, nhưng hầu hết đều là võ kỹ, rất ít công pháp. Đừng nói là công pháp cấp Tạo Hoá thượng phẩm, thậm chí công pháp cấp Tạo Hoá trung phẩm cũng khó nhìn thấy một lần. Công pháp cấp Tạo Hoá thượng phẩm càng ít hơn, rất khó gặp được người bày bán chúng. Nhưng ngắm cũng không sao, tìm được một loại võ kỹ Tạo Hoá phù hợp cũng coi như là chuyện tốt đối với ba người nhóm Phương Thiếu Vũ. Lúc này, một bóng người đột nhiên bay lên không trung trên quảng trường Cự Tượng. Ầm! Uy áp Hoả Diễm bộc phát trên người hắn ta, cả quảng trường Cự Tượng trở nên sôi trào, tất cả những tiếng xì xào bàn tán bị uy áp này trấn áp, trở lại yên tĩnh trong giây lát.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Lâm Nhất, ngươi nhìn này”. Đúng lúc này, Phương Thiếu Vũ khẽ biến sắc, nói với giọng hơi nặng nề. “Đừng nhìn!” Lâm Nhất hờ hững đáp.Lâm Nhất biết hắn ta nhìn thấy người của Hỏa Vân giới, người dẫn đầu trong số họ có hơi thở cực kì mạnh, uy áp đó khác quá nhiều so với những cao thủ Thiên Phách khác, vừa nhìn là biết ngay thực lực của người nọ đã đạt tới cảnh giới độ kiếp, hạc giữa bầy gà, vô cùng nổi bật. Nếu đoán không sai, có lẽ người này là Phong Huyền của Hỏa Vân giới. Theo bên cạnh hắn ta còn có không ít nhân tài kiệt xuất, trên quảng trường cũng có địa bàn riêng thuộc về Hỏa Vân giới, khá nhiều người đang bày bán bảo vật thu thập được trong di tích tông môn trên địa bàn của hắn ta. Nghe đồn người này cũng có chỗ đứng ở thành Lôi Hỏa, cũng được coi là một nhân vật. Tạm thời Lâm Nhất không muốn dây vào người này, dù sao thì hắn cũng chưa xác định được người này có quen biết cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên ở thành Lôi Hỏa hay không. Nhưng nếu hắn ta chủ động tới tìm hắn, hắn cũng sẽ không sợ hãi. Nhìn thấy phản ứng của Lâm Nhất, Phương Thiếu Vũ thầm hạ quyết định, tiếp tục đi về phía trước. Một lát sau, họ quỳ lạy cự tượng thần long xong rồi nhận được mỗi người một chiếc long bài, từ đó xem như đã chính thức bắt đầu cuộc tranh tài vạn giới. Soạt! Ánh sáng lập loè, long bài màu xanh như ngọc hoá thành nước, hoà vào trong máu thịt trên lòng bàn tay Lâm Nhất. Khi nhẩm niệm, long bài toả ánh sáng nhạt sẽ hiện ra, có vẻ khá thú vị. Phương Thiếu Vũ thành công nhận được long bài, hắn ta thở phào, cười bảo: “Lâm Nhất, nơi này không khác phố chợ là mấy, nói không chừng sẽ có giao dịch võ học Tạo Hoá, ngươi có muốn thử vận may không?” Lâm Nhất không trả lời. Vừa rồi hắn đã nhìn thấy ở đây có rất nhiều người bày bán võ học Tạo Hoá, nhưng hầu hết đều là võ kỹ, rất ít công pháp. Đừng nói là công pháp cấp Tạo Hoá thượng phẩm, thậm chí công pháp cấp Tạo Hoá trung phẩm cũng khó nhìn thấy một lần. Công pháp cấp Tạo Hoá thượng phẩm càng ít hơn, rất khó gặp được người bày bán chúng. Nhưng ngắm cũng không sao, tìm được một loại võ kỹ Tạo Hoá phù hợp cũng coi như là chuyện tốt đối với ba người nhóm Phương Thiếu Vũ. Lúc này, một bóng người đột nhiên bay lên không trung trên quảng trường Cự Tượng. Ầm! Uy áp Hoả Diễm bộc phát trên người hắn ta, cả quảng trường Cự Tượng trở nên sôi trào, tất cả những tiếng xì xào bàn tán bị uy áp này trấn áp, trở lại yên tĩnh trong giây lát.