Đọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai.
Chương 698: Ám tiến
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Trong đêm đen tĩnh lặng, một đoàn người đang hành tẩu, không nhanh không chậm. Thương Viêm dẫn đường phía trước, Lực Hoàn và Phi Vũ bảo vệ phía sau. Dương Khai, Mễ Na và Đỗ lão được bao bọc ở giữa. Ngoài Mễ Na ra thì thần sắc những người khác đều thản nhiên, cơ hồ như không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì. Cứ đi mãi, bỗng thần sắc Dương Khai chợt động. Hắn đột nhiên phát hiện không biết Phi Tiến đã biến mất từ lúc nào, không một tiếng động. Vị cường giả Siêu Phàm tam tầng cảnh này đã biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người, ngay cả Dương Khai cũng không phát hiện ra. Gió đêm thổi qua, cây cối xung quanh lay động không ngừng, trong đám lá rậm tạp truyền đến tiếng xào xạc. Trong màn đêm, cơ hồ còn có những đạo thân ảnh quỷ mị thoáng hiện. Mễ Na hoảng sợ tái mét mặt, không tự chủ nhích lại gần Dương Khai, dựa sát vào hắn, tìm kiếm cảm giác an toàn, đôi mắt xinh đẹp hoảng sợ quan sát bốn phía. Dương Khai khẽ nắm tay nàng, lúc này Mễ Na mới thả lỏng được, nhưng cũng không rời Dương Khai nửa bước. Khóe miệng Thương Viêm nhếch lên, cơ hồ rất thích cục diện căng thẳng kích thích như thế này. Lực Hoàn và Phi Vũ theo sau cũng cười lạnh liên tục, thỉnh thoảng lại nhìn bốn phía, thần sắc nóng lòng muốn thử. Ngay cả luyện đan sư như Đỗ lão cũng tỏ ra bình tĩnh, không sợ hãi khi gặp biến cố. Rõ ràng là lão rất tin tưởng vào thực lực của bốn người Thiên Tiêu Tông này. Bỗng nhiên, một trận cười khặc khặc quái dị từ bốn phía truyền tới, quỷ mị, âm trầm kinh người. Giờ khắc này, gió đêm thổi qua bỗng nhiên trở nên âm hàn hơn rất nhiều. Rất nhanh, tiếng cười của rất nhiều người vang lên bên tai chúng nhân, định quấy nhiễu tinh thần mọi người. Đám người Thiên Tiêu Tông vẫn không hoảng sợ, vững bước tiến về phía trước. Nửa canh giờ sau, những tiếng cười quái dị kia mới dần dần thu liễm, hình như đối phương cũng phát hiện ra làm như vậy không thể khiến đám người Thương Viêm hoảng hốt lo sợ nên dần thu hồi trò đùa vô vị này lại. - Giấu đầu lòi đuôi, một lũ nhát như thỏ đế! Thương Viêm bất mãn lầm bầm một câu. Y vốn cho rằng vào đây sẽ có một trận đại chiến, huyết dịch toàn thân sôi trào. Nhưng đối phương không hề có ý muốn xuất thủ ngay lập tức mà giả thần giả quỷ, thăm dò không thôi. Điều này khiến y không vui chút nào. - Lực Hoàn, đi xem sao. Thương Viêm dặn dò. Lực Hoàn cười gian xảo, thân hình nhỏ nhắn đột nhiên biến mất trong màn đêm. Một lát sau, một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ trog bụi rậm, khiến người ta sởn tóc gáy. Tiếng kêu thảm vô cùng ngắn ngủi, rõ ràng là ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, đã bị kích sát. Một lát sau, một tiếng kêu thảm thiết tương tự lại truyền ra từ một hướng khác. Ánh mắt Dương Khai chớp lóe, hắn có thể khẳng định, hai tiếng kêu thảm thiết này cách đây ít nhất vài trăm trượng. Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể tìm được chỗ ẩn nấp của hai tên này, hơn nữa một kích tất sát, thực lực của Lực Hoàn quả thật lợi hại. Lát sau, Lực Hoàn thần thái ung dung quay về, nhún nhún vai với Thương Viêm nói: - Hai bộ lòng của Siêu Phàm nhất tầng cảnh còn không đủ để ta nhét kẽ răng. Nói xong liền liếm liêm môi, vẻ mặt bất mãn. Mễ Na nghe vậy, hai mặt trợn tròn rồi ngất đi. - Tiểu nha đầu này… thật là nhát gan quá đi. Lực Hoàn không biết nói gì. Dương Khai lắc lắc đầu, vác Mễ Na lên vai. Phi Vũ bỗng nhiên cười rộ lên: - Chắc chắn là nàng ta cho rằng ngươi đã ăn thịt người. Sắc mặt Lực Hoàn tối sầm, lúc này mới ý thức được lời mình nói lúc nãy có nghĩa khác, muốn biện giải nhưng đã chẳng còn ai để biện giải, sầu não không thôi. Đoàn người lại tiếp tục tiến về phía trước, cơ hồ vì lúc nãy Lực Hoàn kích sát hai người khiến đối phương càng thêm cảnh giác. Hai canh giờ tiếp theo, xung quanh không hề có bất kỳ điều gì khác thường.
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Trong đêm đen tĩnh lặng, một đoàn người đang hành tẩu, không nhanh không chậm. Thương Viêm dẫn đường phía trước, Lực Hoàn và Phi Vũ bảo vệ phía sau. Dương Khai, Mễ Na và Đỗ lão được bao bọc ở giữa. Ngoài Mễ Na ra thì thần sắc những người khác đều thản nhiên, cơ hồ như không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì. Cứ đi mãi, bỗng thần sắc Dương Khai chợt động. Hắn đột nhiên phát hiện không biết Phi Tiến đã biến mất từ lúc nào, không một tiếng động. Vị cường giả Siêu Phàm tam tầng cảnh này đã biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người, ngay cả Dương Khai cũng không phát hiện ra. Gió đêm thổi qua, cây cối xung quanh lay động không ngừng, trong đám lá rậm tạp truyền đến tiếng xào xạc. Trong màn đêm, cơ hồ còn có những đạo thân ảnh quỷ mị thoáng hiện. Mễ Na hoảng sợ tái mét mặt, không tự chủ nhích lại gần Dương Khai, dựa sát vào hắn, tìm kiếm cảm giác an toàn, đôi mắt xinh đẹp hoảng sợ quan sát bốn phía. Dương Khai khẽ nắm tay nàng, lúc này Mễ Na mới thả lỏng được, nhưng cũng không rời Dương Khai nửa bước. Khóe miệng Thương Viêm nhếch lên, cơ hồ rất thích cục diện căng thẳng kích thích như thế này. Lực Hoàn và Phi Vũ theo sau cũng cười lạnh liên tục, thỉnh thoảng lại nhìn bốn phía, thần sắc nóng lòng muốn thử. Ngay cả luyện đan sư như Đỗ lão cũng tỏ ra bình tĩnh, không sợ hãi khi gặp biến cố. Rõ ràng là lão rất tin tưởng vào thực lực của bốn người Thiên Tiêu Tông này. Bỗng nhiên, một trận cười khặc khặc quái dị từ bốn phía truyền tới, quỷ mị, âm trầm kinh người. Giờ khắc này, gió đêm thổi qua bỗng nhiên trở nên âm hàn hơn rất nhiều. Rất nhanh, tiếng cười của rất nhiều người vang lên bên tai chúng nhân, định quấy nhiễu tinh thần mọi người. Đám người Thiên Tiêu Tông vẫn không hoảng sợ, vững bước tiến về phía trước. Nửa canh giờ sau, những tiếng cười quái dị kia mới dần dần thu liễm, hình như đối phương cũng phát hiện ra làm như vậy không thể khiến đám người Thương Viêm hoảng hốt lo sợ nên dần thu hồi trò đùa vô vị này lại. - Giấu đầu lòi đuôi, một lũ nhát như thỏ đế! Thương Viêm bất mãn lầm bầm một câu. Y vốn cho rằng vào đây sẽ có một trận đại chiến, huyết dịch toàn thân sôi trào. Nhưng đối phương không hề có ý muốn xuất thủ ngay lập tức mà giả thần giả quỷ, thăm dò không thôi. Điều này khiến y không vui chút nào. - Lực Hoàn, đi xem sao. Thương Viêm dặn dò. Lực Hoàn cười gian xảo, thân hình nhỏ nhắn đột nhiên biến mất trong màn đêm. Một lát sau, một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ trog bụi rậm, khiến người ta sởn tóc gáy. Tiếng kêu thảm vô cùng ngắn ngủi, rõ ràng là ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, đã bị kích sát. Một lát sau, một tiếng kêu thảm thiết tương tự lại truyền ra từ một hướng khác. Ánh mắt Dương Khai chớp lóe, hắn có thể khẳng định, hai tiếng kêu thảm thiết này cách đây ít nhất vài trăm trượng. Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể tìm được chỗ ẩn nấp của hai tên này, hơn nữa một kích tất sát, thực lực của Lực Hoàn quả thật lợi hại. Lát sau, Lực Hoàn thần thái ung dung quay về, nhún nhún vai với Thương Viêm nói: - Hai bộ lòng của Siêu Phàm nhất tầng cảnh còn không đủ để ta nhét kẽ răng. Nói xong liền liếm liêm môi, vẻ mặt bất mãn. Mễ Na nghe vậy, hai mặt trợn tròn rồi ngất đi. - Tiểu nha đầu này… thật là nhát gan quá đi. Lực Hoàn không biết nói gì. Dương Khai lắc lắc đầu, vác Mễ Na lên vai. Phi Vũ bỗng nhiên cười rộ lên: - Chắc chắn là nàng ta cho rằng ngươi đã ăn thịt người. Sắc mặt Lực Hoàn tối sầm, lúc này mới ý thức được lời mình nói lúc nãy có nghĩa khác, muốn biện giải nhưng đã chẳng còn ai để biện giải, sầu não không thôi. Đoàn người lại tiếp tục tiến về phía trước, cơ hồ vì lúc nãy Lực Hoàn kích sát hai người khiến đối phương càng thêm cảnh giác. Hai canh giờ tiếp theo, xung quanh không hề có bất kỳ điều gì khác thường.
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Trong đêm đen tĩnh lặng, một đoàn người đang hành tẩu, không nhanh không chậm. Thương Viêm dẫn đường phía trước, Lực Hoàn và Phi Vũ bảo vệ phía sau. Dương Khai, Mễ Na và Đỗ lão được bao bọc ở giữa. Ngoài Mễ Na ra thì thần sắc những người khác đều thản nhiên, cơ hồ như không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì. Cứ đi mãi, bỗng thần sắc Dương Khai chợt động. Hắn đột nhiên phát hiện không biết Phi Tiến đã biến mất từ lúc nào, không một tiếng động. Vị cường giả Siêu Phàm tam tầng cảnh này đã biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người, ngay cả Dương Khai cũng không phát hiện ra. Gió đêm thổi qua, cây cối xung quanh lay động không ngừng, trong đám lá rậm tạp truyền đến tiếng xào xạc. Trong màn đêm, cơ hồ còn có những đạo thân ảnh quỷ mị thoáng hiện. Mễ Na hoảng sợ tái mét mặt, không tự chủ nhích lại gần Dương Khai, dựa sát vào hắn, tìm kiếm cảm giác an toàn, đôi mắt xinh đẹp hoảng sợ quan sát bốn phía. Dương Khai khẽ nắm tay nàng, lúc này Mễ Na mới thả lỏng được, nhưng cũng không rời Dương Khai nửa bước. Khóe miệng Thương Viêm nhếch lên, cơ hồ rất thích cục diện căng thẳng kích thích như thế này. Lực Hoàn và Phi Vũ theo sau cũng cười lạnh liên tục, thỉnh thoảng lại nhìn bốn phía, thần sắc nóng lòng muốn thử. Ngay cả luyện đan sư như Đỗ lão cũng tỏ ra bình tĩnh, không sợ hãi khi gặp biến cố. Rõ ràng là lão rất tin tưởng vào thực lực của bốn người Thiên Tiêu Tông này. Bỗng nhiên, một trận cười khặc khặc quái dị từ bốn phía truyền tới, quỷ mị, âm trầm kinh người. Giờ khắc này, gió đêm thổi qua bỗng nhiên trở nên âm hàn hơn rất nhiều. Rất nhanh, tiếng cười của rất nhiều người vang lên bên tai chúng nhân, định quấy nhiễu tinh thần mọi người. Đám người Thiên Tiêu Tông vẫn không hoảng sợ, vững bước tiến về phía trước. Nửa canh giờ sau, những tiếng cười quái dị kia mới dần dần thu liễm, hình như đối phương cũng phát hiện ra làm như vậy không thể khiến đám người Thương Viêm hoảng hốt lo sợ nên dần thu hồi trò đùa vô vị này lại. - Giấu đầu lòi đuôi, một lũ nhát như thỏ đế! Thương Viêm bất mãn lầm bầm một câu. Y vốn cho rằng vào đây sẽ có một trận đại chiến, huyết dịch toàn thân sôi trào. Nhưng đối phương không hề có ý muốn xuất thủ ngay lập tức mà giả thần giả quỷ, thăm dò không thôi. Điều này khiến y không vui chút nào. - Lực Hoàn, đi xem sao. Thương Viêm dặn dò. Lực Hoàn cười gian xảo, thân hình nhỏ nhắn đột nhiên biến mất trong màn đêm. Một lát sau, một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ trog bụi rậm, khiến người ta sởn tóc gáy. Tiếng kêu thảm vô cùng ngắn ngủi, rõ ràng là ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, đã bị kích sát. Một lát sau, một tiếng kêu thảm thiết tương tự lại truyền ra từ một hướng khác. Ánh mắt Dương Khai chớp lóe, hắn có thể khẳng định, hai tiếng kêu thảm thiết này cách đây ít nhất vài trăm trượng. Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể tìm được chỗ ẩn nấp của hai tên này, hơn nữa một kích tất sát, thực lực của Lực Hoàn quả thật lợi hại. Lát sau, Lực Hoàn thần thái ung dung quay về, nhún nhún vai với Thương Viêm nói: - Hai bộ lòng của Siêu Phàm nhất tầng cảnh còn không đủ để ta nhét kẽ răng. Nói xong liền liếm liêm môi, vẻ mặt bất mãn. Mễ Na nghe vậy, hai mặt trợn tròn rồi ngất đi. - Tiểu nha đầu này… thật là nhát gan quá đi. Lực Hoàn không biết nói gì. Dương Khai lắc lắc đầu, vác Mễ Na lên vai. Phi Vũ bỗng nhiên cười rộ lên: - Chắc chắn là nàng ta cho rằng ngươi đã ăn thịt người. Sắc mặt Lực Hoàn tối sầm, lúc này mới ý thức được lời mình nói lúc nãy có nghĩa khác, muốn biện giải nhưng đã chẳng còn ai để biện giải, sầu não không thôi. Đoàn người lại tiếp tục tiến về phía trước, cơ hồ vì lúc nãy Lực Hoàn kích sát hai người khiến đối phương càng thêm cảnh giác. Hai canh giờ tiếp theo, xung quanh không hề có bất kỳ điều gì khác thường.