Một tuần trước, Văn Thu Tỉnh chỉ là một sinh viên đại học năm thứ tư bình thường, đang chuẩn bị tốt nghiệp.

Kết quả có ngày đi ra ngoài chơi, lúc về muộn không biết đụng phải cái gì, vừa nhắm mắt lại mở mắt ra đã đến đây.

Tiêu Ảnh hơi gật đầu: “Con biết rồi, phu nhân.”

Bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng này ít nhiều khiến người ta có chút giật mình, chẳng lẽ cậu ta không cảm thấy tủi thân sao? Không cảm thấy tức giận sao?

Cho tới một ngày nọ cha cậu qua đời, cậu tựa như một trái bóng lớn đã từng căng đầy dần bị xì hơi.

Việc học đại học cũng bị ảnh hưởng, cậu đã không còn cách nào chuyên tâm đọc sách.

An Vô Dạng nhảy ra một thân mồ hôi, cảm thấy quá khát nước, cậu đi trở về bên cạnh bàn uống một ngụm rượu Cocktail của mình trước đó còn dư lại, sau đó đối với tiểu béo bên người đang cua gái nói: "Người anh em, tớ đi toilet, lúc các cậu phải đi về đừng quên chờ tớ."