Một thị trấn nhỏ nào đó trong cảnh nội Yến An quốc, nhân khẩu không đến 3000, lấy sản xuất thạch điêu mà có chút danh tiếng, nó tên là Thải Thạch trấn.
Thải Thạch trấn dựa núi gần nước, thanh bình yên ả, trị an rất tốt, trong nha môn chỉ có hai gã bộ khoái, một lớn một nhỏ, nói quan hệ của bọn hắn…
Mau cho ngụm sữa... sắp chết a.Mí mắt đã sắp có chút không mở ra được, tiểu tử này thế mà lại lộ ra nụ cười gian xảo đối với mình, khẳng định là cố ý.- Trương bà! Gọi người tới trị liệu!
Phu nhân nhìn nhi tử, nhịn không được hô lên, đều là thịt trên người mình rơi xuống, làm sao có thể nhẫn tâm.…
Núi cao trùng trùng điệp điệp bao phủ bởi mây mù quấn quanh. Trong núi từng đợt nhó nhẹ lay động, rừng cây tươi tốt, thanh nhã u tĩnh......
Tuy nhiên, tại nơi hẻo lánh sâu thẳm trong núi rừng không người, lúc này lại diễn ra một màn huyết tinh tàn nhẫn.
Thiếu nữ một thân tơ lụa thượng đẳng lúc này…
- Tiểu Phàm, đệ có nghe không, tỷ tỷ đang gọi đệ đấy... - Tiểu Phàm, chỉ cần đệ tỉnh lại, chuyện gì tỷ cũng có thể đáp ứng đệ, về sau tỷ sẽ không bao giờ trách móc đệ nữa, cho dù về sau tu vi của đệ thế nào, tỷ vẫn sẽ luôn ở bên cạnh đệ... - Tiểu Phàm, chỉ cần đệ tỉnh lại, tỷ sẽ bảo phụ thân khôi…
Hạ Nhược Vân đứng yên với đỉnh núi chỗ, hỗn loạn tóc đen cùng trong gió quấn quanh, nàng thanh lãnh ánh mắt đông lạnh trước mặt một đám người. Mà ở đám kia người trung, lại là một người ăn mặc đẹp đẽ quý giá trung niên nam nhân.
Nam nhân trong mắt hàm chứa lạnh nhạt cùng dày đặc hàn ý, làm Hạ Nhược…
Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu.
Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường.
Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không…
Chiếc giường lớn theo phong cách Anh quốc, có một cô gái đang ngủ say, thân thể mền mại yểu điệu hấp dẫn thoát ẩn thoát hiện trong bộ váy lụa tinh tế, càng lâu thì những giọt nô hôi lăn dài trên khuôn mặt thanh tú của cô cành nhiều hơn, thật sự rất nóng, từng giọt từng giọt mồ hôi cứ dần dần nhỏ…
Mười mấy người đàn ông mặc áo đen, vẻ mặt lạnh lùng, cầm súng lục, chạy thùm thụp đuổi theo một bóng dáng to lớn cao ngạo phía trước!
Thân thể anh mặc âu phục màu trắng, nơi nào đó trên người đã trúng đạn, ngón tay nhỏ máu, cầm một hộp gỗ, ở trong ngõ hẻm ẩm ướt nhanh nhẹn chạy trốn, hai mắt giống…
Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem…